Cửu Mệnh Hoàng Tử Phi

Chương 14:




Nghe thấy tiếng động, mọi người cùng nhau quay đầu, nhìn thấy Lăng Trí Thanh đang đi vào cửa, Thi Mẫn nhảy thật nhanh từ trên ghế xuống, chạy đến trước mặt hắn, kéo tay của hắn, gọi khẽ, "Sư phụ."
Những năm qua, sư phụ đã sớm thay thế vị trí của phụ thân ở trong lòng nàng, có hắn ở đây, chính là không cần làm chuyện gì, lòng của nàng cũng sẽ yên ổn, vững vàng.
Lăng Trí Thanh nhìn trong phòng một lượt, khi nhìn thấy Phó Cánh thì rất ngạc nhiên.
Phó Cánh khẽ gật đầu với hắn, Lăng Trí Thanh vội vàng chuyển ánh mắt.
"Sư phụ, Trang sư phụ và ca ca đâu? Bọn họ không trở lại sao?" Thi Mẫn ngửa đầu hỏi, bộ dáng kia thập phần chính là tiểu nữ tử.
"Đang trên đường, ta cưỡi ngựa, tốc độ nhanh hơn một chút." Hắn xoa xoa đầu Thi Mẫn (Pinni-dd.lqd) , mấy ngày không thấy, giống như tâm tình bị rút đi vài phần.
"Tuyệt vời, buổi tối làm tiếp phong yến cho ca ca và hai vị sư phụ."
Hắn đặt tay lên vai Thi Mẫn hỏi: "Tiểu nha đầu, nghe nói ngươi cho người dọn dẹp sạch sẽ mấy gian phòng phía trước kia, muốn làm cái gì?"
"Muốn làm phòng bếp, mấy ngày nữa công hội Thủy Nê tới đây xây lò, đúng rồi, sư phụ người phải cho con mượn mấy nhân công làm Trần Bì."
"Trần Bì? Đây chính là con đường tài lộc mới mà ngươi kiếm được?"
"Đúng vậy, nhưng chúng ta mới nghĩ ra một đường tài lộc mới còn tốt hơn.” Nàng kể cho hắn nghe tất cả những gì mới thảo luận lúc nãy. Lăng Trí Thanh lại gật đầu, quay đầu nhìn Phó Cánh, hỏi: "Vị công tử này là?"
Bà vú rót cho hắn một ly trà nóng, tiếp lời, sau khi thông báo toàn bộ những chuyện xảy ra trong mấy ngày gần đây, nói: "Hắn tên Phó Cánh, Lăng sư phụ gọi hắn A Cánh là được."
A Cánh? Lăng Trí Thanh không tự chủ lông mi khẽ rung, nói: "Phó công tử, không bằng chúng ta vào phòng, ta giúp ngươi xem vết thương?"
Nghe sư phụ nói như vậy, Thi Mẫn vội vàng nhảy qua , chen vào giữa hai người, cười đầy dối trá, "Sư phụ, người vừa trở về, hãy nghỉ ngơi một chút, yên tâm, vết thương Phó công tửcon xử lý rất tốt, mới năm ngày, là hắn có thể xuống giường, không bằng. . . . . . Không bằng con giúp sư phụ đun nước nóng, cả đường mệt mỏi, sư phụ tắm trước, ăn chút điểm tâm, có lời gì, buổi tối chúng ta tán gẫu tiếp."
Nhìn vẻ mặt nịnh bợ của nàng, lông mày Lăng Trí Thanh nhíu lại, nhỏ giọng nói: "Không có việc gì mà lại ân cần, không phải gian trá tức trộm cắp, nói, ngươi làm cái chuyện xấu gì rồi?"
"Sư phụ nói gì thế, nha đầu nhà người không phải là săn sóc ngài, hiếu thuận ngài sao."
"Thật sao?" Hắn nghi ngờ nhìn Phó Cánh một cái.
Thi Mẫn chột dạ, vội vàng chắn trước mặt Phó Cánh, không cho hắn nhìn.
Phó Cánh vốn cũng muốn cự tuyệt ý tốt của Lăng Trí Thanh, nhưng nhìn thấy thái độ Thi Mẫn như vậy, chính là muốn đối nghịch với nàng, muốn tìm ra chuyện nàng đang muốn che giấu.
Cười cười nàng một cái, hắn nói với Lăng Trí Thanh: "Đúng vậy, cô nương khâu vết thương rất tốt, vốn còn muốn thêu đóa hoa ở trên nữa đấy."
Ách! Hắn là Thần Tiễn Thủ à, làm sao một mũi tên bắn trúng hồng tâm.
Nắm chặt quả đấm, nàng ngẩng mặt lên, vẻ mặt khó xử, lấy lại thanh âm gọi một tiếng, "Sư phụ. . . . . ."
Hắn nhướng lông mày, hỏi: "Tại sao không dùng dương tràng tuyến khâu?"
"Cái đó. . . . . . Cái đó. . . . . . Còn không phải là không có thời gian làm sao." Nàng cũng không thích lấy cái đó, nhưng sư phụ thấy nàng không thích vẫn kiên quyết bắt nàng tự làm, nàng cũng hiểu nếm trải trong khổ đau, mới hơn người, có người trời sanh thấy ruột dê sẽ muốn ói.
"Ta đã ra cửa gần một tháng rồi." Chuyện là trước khi hắn xuất môn đã giao phó, lột rửa một bộ ruột dê, không hao phí nhiều thời gian như vậy.
"Thì, thì một thời gian trước chúng ta rất bận, làm sao biết được sẽ rối loạn, liền, liền. . . . . . Liền. . . . . . Cứu một người."
Phó Cánh nhíu mày, bên người cười nhưng trong không cười nhìn Thi Mẫn. Thì ra mình là vì rối loạn nên được cứu trở về.
"Vậy ngươi lấy cái gì khâu vết thương cho Phó công tử? Chỉ thêu màu?" Giọng điệu Lăng Trí Thanh lộ ra mấy phần nguy hiểm.
"Chỉ đó con đã ngâm qua rượu, không sao đâu." Nàng càng nói giọng càng nhỏ, chỉ thiếu tìm khe hở trên đất để chui thôi.
"Không vấn đề gì? Sinh mệnh quan trọng, có thể dùng thái độ như vậy sao? Xem ra, ngươi quả nhiên không thích hợp làm đại phu." Lăng Trí Thanh thất vọng lắc đầu.
Thấy vẻ mặt đó của sư phụ, nàng vội vã bắt tay hắn lại nói xin lỗi, "Con sửa, con sửa, lần sau con nhất định sẽ sửa, sư phụ, người chớ không quan tâm ta, nha đầu sẽ ngoan."
"Dù sao ngươi đã vô tâm học y, hãy chuyên tâm kiếm bạc của ngươi đi." Hắn lại nhíu hai hàng lông mày.
"Đừng mà! Sư phụ, người không phải là Thánh, ai mà chẳng mắc sai lầm? Con thề, lần tới tuyệt không tái phạm" nàng từng tiếng bảo đảm, đáy mắt đuôi lông mày đều thể hiện sự nóng nảy. Đúng, nàng không muốn học y, nhưng nàng sợ, sợ mình không học sư phụ sẽ phải rời đi, nàng gắt gao níu tay sư phụ, hốc mắt ửng hồng.
Chống lại ánh mắt như thế, Lăng Trí Thanh tâm không cứng rắn được. Đã sớm nên đi, nhưng bây giờ hắn chỉ than thở, "Ngươi biết nên làm thế nào?"
Nghe sư phụ hạ giọng, nàng vội nói: "Con biết rồi."
Nàng xoay người đi, bước chân thoải mái chạy ra đại sảnh.
Lăng Trí Thanh lắc đầu, "Phó Công Tử, hay là ngươi cho ta xem vết thương đi."
Phó Cánh gật đầu một cái, theo sau hắn rời đi.
Đi vào trong phòng Thi Mẫn, Lăng Trí Thanh tinh tế xem vết lại vết thương cho Phó Cánh, vết thương quả thực chăm sóc rất tốt, đã kết vảy.
"Chủ tử, xin ngài nhịn một chút, ta giúp ngài gỡ chỉ."
Hai người nhìn nhau, khẽ mỉm cười.
Năm ấy, Thi Mẫn mất đi mẫu thân, chạy đến trên núi khóc lớn, Lăng Trí Thanh và Phó Cánh giao thủ trên núi, rồi làm quen, sau Phó Cánh tìm tới Lăng Trí Thanh, hắn bắt đầu dốc sức vì Phó Cánh, mở tế đường cũng là vì thay chủ tử lập căn cứ mới trong kinh.
Mấy năm nay, Phó Cánh chạy khắp Mạc Bắc và khắp nơi trong nước, rất nhanh lập một vương quốc buôn bán cho mình, hắn tận dụng mọi thủ đoạn, không ngừng tích lũy tài phú, bây giờ, đã có đủ thực lực để khống chế muối, rượu thậm chí là sắt thép, giá cả lương thực, còn có đầy đủ tiền bạc nuôi quân đội, tử sĩ của vương triều Đại Tề.
Trong vương triều Đại Tề, không ai không biết sự tồn tại của Phó Cánh, nhưng người thấy mặt mũi của hắn thì rất ít, Lăng Trí Thanh là một, Trang Bách Hiên là người tiếp theo, hơn nữa bọn họ đều hiểu, mưu đồ của chủ tử là không chỉ là tiền bạc. Vì biết Lăng Trí Thanh ở trong trang viện, Phó Cánh sau khi bị trọng thương,mới có thể theo phương hướng này mà chạy, không ngờ không gặp được Lăng Trí Thanh, lại rơi vào trên tay một nha đầu từng dùng chỉ thêu khâu cho chó mèo.
"Nha đầu nhận ra chủ tử rồi sao?" Lăng Trí Thanh vừa cắt chỉ vừa hỏi.
"Không có."
"Ta cũng đoán vậy, mấy năm này chủ tử thay đổi rất nhiều."
Không chỉ chủ tử, nha đầu không phải là không thay đổi lớn, sau khi phu nhân qua đời, nàng thay da đổi thịt, tranh mọi chuyện, vứt mọi thứ, nàng nói nàng nhất định phải thắng vận mệnh của mình.
Tinh thần như vậy, ảnh hưởng đến Phương Mẫn, ảnh hưởng mọi người quanh mình, Lăng Trí Thanh luôn tin tưởng, Thi Mẫn sẽ là người chiến thắng cuối cùng.
Phó Cánh mỉm cười nói: "Nha đầu kia chăm sóc ta rất nghiêm túc."
"Đúng vậy, nếu khôngvết thương của chủ tử không có khỏi nhanh như vậy." Nghĩ đến mấy ngày nay, Thi Mẫn cẩn thận từng li từng tí, vô cùng lo lắng.
"Lần này, có thể đi theo ta rồi hả ?" Phó Cánh hỏi.
Lăng Trí Thanh nhíu chặt lông mày, nặng nề gật đầu, chỉ là nghĩ tới nha đầu kia, nàng sẽ khóc, đau lòng. . . . . .
"Vậy thì tốt, chúng ta đi ra ngoài đi."
"Chủ tử đến phòng ta ngồi một chút, chỗ ta có bản đồ đóng binh ở Kinh Thành mà Uông tiên sinh đưa."
Phó Cánh gật đầu, dưới sự giúp đỡ của Lăng Trí Thanh , bọn họ đi khỏi phòng của Thi Mẫn, đi về viện phía trước.
Bố cụ trong sân nơi Lăng Trí Thanh ở có ba hàng tám gian phòng, có bốn nha đầu và bốn gã sai vặt đang làm việc, trong đó có mấy người là nhận biết được dược liệu, lúc này, tất cả mọi người ở trong phòng ai bận việc nấy.
Nhưng trước phòng hắn có một nha đầu đang quỳ, phát hiện Lăng Trí Thanh đến gần, nàng vội vã quỳ thẳng, cây gậy trên tay nhấc lên cao, nhìn một chút sư phụ từ đàng xa đi tới, nàng nịnh bợquay đầu lại nhìn sư phụ, cẩn thận cười theo.
"Quỳ đoàng hoàng." Hắn giận dữ mắng mỏ.
"Sư phụ, hay ngươi đánh con đi, sau khi đánh xong. . . . . . Con còn có chuyện khác phải làm."
Đáy lòng nàng tính toán, phải đi tìm mấy phụ nhân có mồm mép tới huấn luyện bán hoa lụa, tìm thêm mấy người khéo tay, đến giúp mợ làm hoa lụa, còn nữa, còn nữa, nàng phải đi kinh thành một chuyến mua gia vị và công cụ, trọng yếu nhất phải . . . . . Ca ca sắp về đến nhà rồi, thấy nàng chịu phạt, đáy lòng khẳng định không vui.
"Người đang mặc cả với ta sao?"
Giọng Lăng Trí Thanh như có băng, lạnh đến nỗi toàn thân nàng nổi da gà, nhưng nàng vẫn không sợ chết , dùng đầu gối đi về trước hai bước, đến trước mặt sư phụ.
"Thi Mẫn không dám." Trong miệng nàng nói không dám, nhưng hèo nâng càng cao, nàng biết, sư phụ không nỡ nặng tay, chỉ đánh mấy cái cho có.
Quả nhiên, Lăng Trí Thanh trừng mắt nhìn nàng, hỏi: "Muốn đánh mấy cái?"
"Mười cái." Nàng trả lời rất nhanh.
"Hả?" Hắn liếc nhìn nàng.
"Lần này phạm lỗi hơi lớn, hai mươi cái được không?"
Nàng không ngừng cười với hắn, Lăng Trí Thanh mặt không thay đổi nhận lấy hèo, bình tĩnh nhìn Thi Mẫn một cái. Nàng sai rồi, lúc này hắn sẽ nặng tay với nàng, bởi vì. . . . . . Cái cam kết đó. . . . . .
Giơ hèo lên cao, bốp! Đánh xuống thật mạnh.
Thi Mẫn chợt rút tay về, không ngừng vẫy tay.
Đau quá! Sư phụ đánh thật? Nàng thổi mạnh vào lòng bàn tay đang sưng đỏ, nước mắt đầy mặt."Sư phụ. . . . . ." Nàng mềm giọng khẽ gọi, mang theo giọng mũi cứng rắn, nhìn về phía Lăng Trí Thanh.
"Không muốn bị đánh? Được, về sau đừng nữa nói chuyện học y nữa."
Nghe sư phụ nói như vậy, nàng có thể hiểu, có học y hay không không quan trọng, quan trọng là sư phụ muốn chặt đứt quan hệ của hai người. Đè nén hai hàng lông mày, cắn chặt hàm răng, nàng đưa tay ra ngoài lần nữa.
Bốp! Lại một cái đánh thật mạnh rơi xuống.
Lúc này nàng gắng gượng, mở thật to mắt, không chớp một cái, nhưng nước mắt vẫn rơi, gò má nàng chảy dài một hàng nước mắt, khóe môi mím chặt khẽ run , nhưng nàng không kêu một tiếng.
Nha đầu này, hắn đánh mà lòng cũng đau, nàng cố chấp cái gì?
Lăng Trí Thanh dằn lòng, đánh ba cái mạnh, cánh tay nho nhỏ chống đỡ không nổi, rớt xuống. Nàng nhìn sư phụ, Lăng Trí Thanh cũng nhìn nàng, đáy mắt mặc dù hoàn toàn mơ hồ, trong lòng lại vô cùng rõ ràng, nàng hiểu sư phụ quyết tâm muốn rời đi. . . . . .
Mẫu thân đã sớm nói, người như sư phụ chúng ta không thể giữ lâu, nhưng nàng không muốn, coi như khóc, náo, nàng đều muốn giữ sư phụ bên người.
Cắn chặt môi dưới, rõ ràng sợ, nàng vẫn giơ tay về chỗ cũ, kéo ra nụ cười.
"Sư phụ, còn dư lại 15 , đánh xong về sau, Thi Mẫn sẽ nhớ kỹ, không thể giết người bừa bãi, phải xem y thuật là chuyện thiêng liêng."
Lời như vậy, hắn làm sao có thể tiếp tục nhẫn tâm? Nhưng. . . . . . Tình thế hôm nay, hắn không thể không đi, hắn ở lại chỉ làm liên lụy lớn nhỏ trong nhà này, nhắm mắt lại, hắn lần nữa vung cánh tay lên.
Thi Mẫn cũng nhắm chặt hai mắt, chờ đợi đau đớn tiếp theo, nhưng, nàng cũng không có đợi đến cái đau triệt nội tâm đó, nàng bị ôm vào ngực một lồng ngực, mà âm thanh nặng nề kia, đánh vào trên cánh tay của Phó Cánh.
Không chỉ mình Thi Mẫn kinh ngạc, Lăng Trí Thanh cũng hoảng sợ nhìn Phó Cánh.
Nàng ngửa đầu xem một chút nam tử bảo hộ mình ở trước người, không thể hiểu nổi tư vị trong lòng lúc này?
Phó Cánh cười khổ, đừng nói nàng không rõ, chỉ sợ ngay cả chính hắn cũng không hiểu.
Đúng, hắn không hiểu, tại sao biết rõ Lăng Trí Thanh là một nam tử trọng chữ tín, mà hai mươi roi này là để đổi lấy lời hứa ra đi cùng với hắn, nhưng hắn vẫn ngăn trở.
Hắn không hiểu, roi này đánh vào lòng bàn tay nha đầu kia, tại sao tim của hắn như bị người ta đánh sáu trăm bản?
Hắn chỉ biết mình không nỡ để nàng bị đánh, chỉ biết là nếu như nhất định bị đánh, roi này rơi vào người hắn, so với đánh vào trên người nha đầu này thì thoải mái hơn.
Hắn cúi đầu, nhìn nha đầu mặt đầy lệ, bàn tay đè một cái, áp mặt nàng vào ngực mình. Ai. . . . . . Khỏi bệnh lại giống như nghiêm trọng hơn, hiện tại, không cần nhìn nàng bị ăn hèo, chỉ nhìn thấy nàng rơi nước mắt, trong lòng liền đau đớn.
Thích nàng sao? Hình như có một chút.
Không chỉ là thưởng thức sự dũng cảm thông tuệ của nàng, thưởng thức phản ứng cơ trí của nàng? Giống như không chỉ.
Có phải là bởi vì cảnh ngộ hai người giống nhau hay không, có cùng cảm nhận với người lưu lạc thiên nhai? Hẳn là không phải.
Như vậy rốt cuộc hắn thích nàng ở điểm gì? Xinh đẹp? Còn có thể; động lòng người? Chuyện cười, thân thể còn chưa có trưởng thành, vậy tại sao, chính hắn cũng không nói rõ được thích ở điểm nào?
Phó Cánh nghĩ thật lâu, kết luận là một tiếng thở dài, hết cách rồi, ai bảo nàng cứu hắn một mạng. Thôi, thích thì thích, tim của mình lại chối không được, cãi lại cũng không có ý nghĩa, biện pháp đơn giản nhất là —— nhận định.
Hắn hơi đỏ mặt, nói chen vào."Lăng sư phụ đừng đánh nữa, dù sao sợi chỉ trên người ta đã lấy ra, vết thương cũng • từ từ khép lại, dương tràng tuyến cũng tốt, chỉ thêu màu cũng được, đã không quan trọng.
Lăng Trí Thanh nhìn vẻ mặt kia của chủ tử, đáy lòng giống như cảm ứng được cái gì, cười cười, không đáp.
Phó Cánh cúi đầu, hướng về phía nha đầu trong ngực nói: "Về sau, đừng phạm lỗi như vậy nữa, biết không?"
Thi Mẫn ngây ngốc, không hề phát hiện có cái gì không đúng, chỉ là đối với Phó Cánh nhảy ra giữa đường đầy lòng cảm kích, cười với hắn, ngẩng đầu, nhút nhát nói: "Sư phụ, nha đầu về sau không dám."
Lăng Trí Thanh quay lưng lại, đi vào trong nhà, Phó Cánh rõ hơn ai hết, đó không phải là tức giận mà là đau lòng, bởi vì cảm giác giống nhau, hắn mới vừa trải qua một lần.
"Nha đầu, để cho sư phụ ngươi yên lặng một chút, đi chung quanh với ta một chút được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.