[Cửu Giới Hệ Liệt] - U Linh Cảnh

Chương 81: Tin xấu (hạ)




Tin xấu hơn còn ở phía sau.
Theo cách các quốc gia ở nhân giới phân chia, thành phố D chỉ được xem là tuyến hai nhưng cũng khá phát triển. Khách sạn năm sao trong địa chỉ là chuỗi khách sạn liên doanh quốc tế mới xây xong, xét theo bề ngoài thì rất có tiềm năng phát triển với tốc độ chóng mặt, bất cứ lúc nào cũng có thể bức phá.
Mình là người đầu tiên đến ư?
Asmodeus đến trước quầy tiếp tân và ngây ngô nhận lấy chìa khóa phòng. Đối phương bảo sau khi hoàn tất thủ tục đăng ký, chốc nữa sẽ có người dẫn đội đến sắp xếp.
Còn có cả người dẫn đội? Là Raphael ư? Hay là Michael?
Y nhận lấy thẻ rồi ngây ngẩn đi về phía thang máy. Hơn chín giờ tối, khách đến đăng ký phòng không còn nhiều, các nhân viên lễ tân đã đứng chờ sẵn để chuyển hành lý giúp y nhưng lại thấy y chỉ đi người không bèn buồn rầu đẩy xe đi.
Phòng được đặt sẵn là executive suite, ngoài phòng ngủ, phòng khách, quầy bar và hai phòng tắm thì còn có một sảnh hội nghị nhỏ. Buổi họp mặt của thiên đường và địa ngục mới trôi qua, hôm nay nhìn thấy phòng hội nghị, trong lòng y bỗng dưng trỗi lên cảm giác khó chịu, vì vậy y nhanh chóng đóng cửa lại, kết thúc chuyến tham quan phòng ngắn ngủi.
Nhân viên phục vụ đưa trà và bánh ngọt tới phòng để hoan nghênh khách mới.
Dùng bánh ngọt xong, Asmodeus đi đến trước cửa sổ làm bằng một tấm kiếng khổng lồ chạm tới sàn. Cảnh đêm ngoài cửa sổ xinh đẹp mê người, chẳng qua không biết, người ngắm cảnh đêm cùng mình chừng nào mới đến. Ôi.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng “Đing” rồi tự mở ra.
Mammon cầm thẻ bước vào, thấy phòng sáng đèn thì khựng lại: “Không ngờ tôi không phải người đầu tiên.”
Asmodeus hỏi: “Có cần rót cho anh ly nước không?”
Mammon mỉm cười bước vào, thuận tay nhón một miếng bánh ngọt trên bàn trà, vừa ăn vừa ngồi xuống sô pha và đánh giá căn phòng: “Bảo là phòng suite có sảnh hội nghị, tại sao nhìn vào cứ tưởng phòng đôi để hưởng tuần trăng mật thế kia, đừng nói tôi là người thứ ba đến đó chứ? Quấy rầy rồi chăng?”
Asmodeus lấy một bình nước suối đưa cho gã, “Thêm cả anh mới chỉ có hai người thôi.”
Mammon cố tình giả vờ như toan đứng dậy bỏ đi, “Thế tôi phải ra ngoài thôi, đứng ở nơi nào có camera quay lại, bằng không bị hiểu lầm khó lòng giải thích lắm đấy.”
Asmodeus ngồi xuống bên phía đối diện với gã, thản nhiên vặn lại: “Có à?”
Vẻ mặt của nghiêm túc quá mức nên mang lại hiệu ứng chẳng khác nào thuốc sát trùng, chỉ trong nháy mắt diệt sạch các tế bào hài hước của Mammon. Mammon vặn nắp mở chai nước ra uống để che giấu vẻ mặt xấu hổ. Im lặng chưa được nửa phút, gã lại kiếm chuyện để nói: “Trông cậu hình như không được vui cho lắm?”
Asmodeus nghiêng đầu nhìn gã, “Ừm, hiện giờ tôi cảm thấy rất tệ.”
Mammon nhíu mày, “Lần trước tôi nghe thấy câu này là khi một người bạn có thai.”
Asmodeus nhìn gã bằng vẻ mặt lạnh tanh.
Mammon nhướng mày, “Đương nhiên, nếu đổi lại là cậu, việc này đương nhiên là tin vui, ít nhất Raphael sẽ mừng tới phát điên mất thôi.” Ngừng một chút, gã ngập ngừng tiếp: “Sẽ mừng phát điên đúng không? Hai người chắc đã…” Gã hớn hở giơ hai ngón trỏ lên làm thành hình chữ X, sau đó dùng ngón trỏ phải câu lấy ngón trỏ trái.
Asmodeus đáp: “Tôi đang lo lắng lời tiên tri về tận thế.”
“…Chuyện đó đúng là khiến người ta cảm thấy áp lực.” Mammon nhàm chán thả tay xuống.
Asmodeus thăm dò: “Anh tới nơi này là do Raphael thông báo ư?”
Mammon thả lỏng hai tay, “Là tôi thông báo với hắn ta, phòng cũng là tôi đặt. Tôi không có số điện thoại ở nhân giới của cậu nên chỉ thông báo với Michael, để Michael báo lại với những người khác.”
Còn có những người khác? Sẽ là một buổi họp mặt khác ư?
Asmodeus hỏi: “Vậy nên chỉ đặt một phòng?”
“Yên tâm, họp xong chúng tôi sẽ nhanh chóng rời đi, nếu cậu và Raphael thích thì có thể ở lại. Đương nhiên tiền phòng tự trả.” Mammon dùng ngón cái chà xát vào ngón trỏ.
Asmodeus không hứng thú với mấy chuyện này, y dùng mắt hỏi Mammon mục đích của cuộc họp mặt.
Mammon đóng nắp chai nước lại và hỏi: “Cậu vẫn đứng về phía của Raphael ư?”
Asmodeus đáp: “Tôi chỉ muốn cứu tất cả mọi người phía trước xe lửa.”
Mammon rất không hài lòng vì Asmodeus cứ nhớ mãi lời của Metatron, nhưng gã không muốn lộ bài quá sớm, vậy nên chỉ qua loa đáp: “Đợi tất cả mọi người tới, tôi sẽ tuyên bố một chuyện vô cùng quan trọng… Có thể sẽ làm thay đổi lập trường của tất cả mọi người.”
Asmodeus không giỏi gặn hỏi, nếu Mammon đã không muốn nói, y cũng chỉ im lặng tiếp tục ăn bánh ngọt.
Mammon hớp một ngụm nước suối bằng phong thái rất tao nhã, cứ như thứ đang uống là rượu đỏ nổi tiếng nào đó, “Cậu biết chưa? Leviathan được thả ra rồi, hiện tại đang ở nhân giới. Sau trận đại chiến ở hai cực, hắn không xuất hiện nữa. Theo tôi đoán nhiệm vụ của hắn là phát tán bệnh dịch.”
Mặt Asmodeus đanh lại. Raphael đang truy bắt kẻ gieo rắc mầm bệnh, nếu là đọa thiên sứ bình thường, y tin chắc chàng sẽ bắt được, nhưng nếu đối phương là đọa thiên sứ ma vương thì sao?
Mammon đang định nói thêm gì đó thì chợt nghe “rầm” một tiếng, cửa sổ bằng kiếng khổng lồ trong phòng khách dường như bị thứ gì đó ném trúng.
Nhìn kỹ thì thấy hóa ra là một đôi cánh đen khổng lồ dán lên cửa sổ và đang từ từ trượt xuống. Nhưng không đợi chúng rơi hẳn, Raphael đã vỗ sáu đôi cánh trắng xuất hiện bên cạnh và dùng một tay túm lấy đôi cánh đen ấy rồi biến mất trong chớp mắt.
Mammon đến bên cửa sổ, vươn tay sờ vào vết rạn trên kiếng, “Beelzebub có thể sửa lại, còn tôi nên thu bao nhiêu tiền nhỉ? Phòng do tôi đặt, lúc trả phòng nhất định sẽ bị khách sạn trừ một khoảng cọc đáng kể.”
Asmodeus phất tay tạo nên một ảo cảnh bao lấy cửa sổ. Từ ngoài nhìn vào, lớp kiếng vẫn nguyên vẹn nhu cũ, thậm chí có vẻ cò kiên cố hơn xưa.
Mammon nói: “Tôi không nhớ cậu từng có ý thức bảo vệ tài sản của địa ngục đến thế đấy.”
Asmodeus đáp: “Có lẽ bởi vì dưới địa ngục làm gì có tài sản của tôi chăng?”
Mammon: “…”
Ngoài cửa nhanh chóng vang lên tiếng mở cửa.
Mammon huơ huơ tấm thẻ phòng trên tay, “Khách sạn xem căn phòng này là ký túc xá ấy hả?”
Cửa mở ra, một cái đầu thò vào trước, nhưng chẳng kịp chào hỏi đã ngã nhào ra đất. Raphael thò chân ra đạp vào chân gã một cái, “cái xác” dưới đất bị đá văng đến trước ghế sô pha Mammon đang ngồi.
Mammon từ trên sô pha thò đầu nhìn xuống, “Nhìn thấy cái gáy này ta lại muốn giơ chân giẫm xuống. Lẽ nào ta bị Abaddon truyền nhiễm rồi ư?” Abaddon là ma vương phẫn nộ.
Raphael vào phòng, trở tay đóng cửa phòng lại và phất một cơn gió lật “cái xác” lại.
Thật ra khi họ xuất hiện ngoài cửa sổ, Mammon đã đoán được là Raphael cùng Leviathan, gã cười bảo: “Cũng có thể là do Michael truyền nhiễm.”
Raphael lẫn Asmodeus đều không hiểu rõ suy luận ấy từ đâu mà ra.
Mammon giải thích: “Ghét ác như thù.”

Không ngờ có ngày cụm từ này lại bị một ma vương sử dụng để hình dung người phe mình, vả lại còn dùng quá chính xác, khó lòng bác bỏ.
Lúc Raphael vừa bước vào, Asmodeus đã đứng dậy đi đến gần cửa. Tuy rất muốn bổ nhào vào lòng chàng và thổ lộ hết tất tần tật những lời đã ấp ủ cả ngày trời, nhưng mà, Mammon còn ở bên kia… Đột nhiên thật sự hy vọng gã nói được làm được, chịu ra ngoài chờ.
Mammon rất biết điều mà đứng dậy đi vào phòng ngủ, “Tự dưng muốn tắm một cái.”
Raphael lập tức nhắc nhớ, “Cạnh cửa cũng có nhà vệ sinh.”
Mammon: “…”
Trong trường hợp nhân số của đối thủ nhiều hơn mình, Mammon luôn rất dễ thương lượng. Gã nhanh chóng bước vào nhà vệ sinh khá đơn giản bên ngoài, cơ mà… Gã cao giọng bảo: “Phòng này không lắp vòi sen hay bồn tắm.”
Raphael đang chuẩn bị ôm người yêu vào lòng, nghe thế lập tức vặn lại: “Có vòi nước không?”
“…Đương nhiên.” Câu trả lời của Mammon nghe có vẻ yếu ớt.
“Chỉnh nóng lạnh được không?”
“…” Mammon chẳng buồn tham khảo ý kiến nữa, gã thẳng tay đóng sầm cửa phòng tắm lại.
Cửa vừa khép lại, đầu của Raphael và Asmodeus đã thân mật mà dán vào nhau.
Mười phút sau…
Trong kia Mammon bắt đầu lên tiếng cảnh cáo: “Tay ta bị ngâm nước nhăn cả, phải ra rồi đấy.”
Raphael đè chặt Asmodeus và tiếp tục dùng môi để bày tỏ nỗi lòng tương tư bấy lâu nay. Cánh cửa vừa bị Mammon giật ra một khe nhỏ liền bị một cơn gió “vô lễ” ập tới đóng chặt lại.
Mammon: “…” Rõ ràng đã thoát kiếp FA, tại sao còn bị đối xử chẳng bẳng cẩu độc thân?
Đêm dần về khuya.
Đội ngũ do Raphael thành lập lần lượt có mặt.
Raguel, Beelzebub, Abaddon, Ramiel, Uriel, Beria, Gabriel… Đội hình bảy thiên sứ, bảy ma vương chỉ còn thiếu mỗi Lucifer, Michael và Metatron.
Sô pha trong phòng khách không đủ chỗ ngồi, cả bọn đã dời gót tới phòng hội nghị nhỏ và gọi khách sạn lấy thêm ghế.
Mammon lên tiếng xin phép thay cho Metatron, “Còn hai mươi tám phút nữa Con Thuyền Noah mới đáp xuống nhân giới.”
Gương mặt ngái ngủ của Beria lập tức tỉnh táo hơn đôi chút, “A, lát nữa là được gặp Metatron rồi sao?”
Mammon đáp: “Dùng mắt nhìn một chút cũng được.”
Beria nói: “Còn phải ôm cơ.”
Mammon lấy điện thoại mở giai điệu thôi miên lên.
Mí mắt Beria lập tức nặng như đeo chì, chỉ đành phải gồng mình cố chống lại cơn buồn ngủ, “Không được chơi vậy, quá hèn hạ rồi đấy.” Vừa dứt lời, cả người liền đổ oặt lên mình Beelzebub. Bàn tay đang bóc chuối tiêu của Beelzebub thoáng khựng lại, nhưng ngay sau đó gã liền thản nhiên tiếp tục ăn uống.
Ngồi nhàn rỗi thấy hơi chán, Mammon lại nói: “Hay chúng ta đoán thử xem lát nữa Michael và ngài Lucifer ai tới trước?”
Gabriel biếng nhác nói: “Lucifer là ngài, thế các ngươi là gì? Lâu la?”
Mammon lập tức đá Abaddon một cái.
Abaddon giận dữ nhìn gã, Mammon quay sang phía Abaddon và lấy một đồng tiền vàng ra cầm chơi trên tay. Số nợ kếch xù đè bẹp chút kiêu ngạo của Abaddon. Đối tượng để trút giận liền chuyển hướng, gã đứng dậy, xốc Leviathan đang co ro cạnh cửa lên, “Đi, chúng ta đi đánh một trận.”
Mới bị đánh chưa bao lâu, Leviathan: “???”
Raguel mỉm cười giải vây cho Mammon, “Ta đoán là cùng nhau vào, cứ như trước đây vậy đó.”
Gabriel nhếch mép cười lạnh nhưng cố kìm chế không trào phúng đồng nghiệp.
Beelzebub thản nhiên khơi chuyện, “Theo kích cỡ của hai người họ làm sao có thể vào cùng nhau được, nhất định phải có người trước kẻ sau.”
Ramiel nhanh mồm nhanh miệng đáp: “Trước đây toàn là Lucifer vào trước.”
Gabriel thẳng chân đạp gã một cái.
Beria mơ màng tỉnh dậy. Có lẽ là chưa kịp ngủ say, nghe thấy câu hỏi liền nhỏ giọng nói ra phán đoán của mình, “Chưa chắc, tôi đoán Michael vào trước.”

Cửa đột nhiên biến thành chiến trường trong im lặng, ánh mắt của các thiên sứ và đọa thiên sứ như phóng phi đao véo véo vào nó.
Thời gian lặng lẽ trôi qua từng giây, từng phút.
Gần nửa đêm có nhân viên phục vụ lên chuyển lời: “Phòng hội nghị này hơi nhỏ, bạn các vị đang chờ các vị ở phòng hội nghị trên lầu ba.”

Ma vương và sí thiên sứ lần lượt lên lầu ba.
Trong phòng hội nghị, Michael và Lucifer đã ngồi chờ sẵn.
Sí thiên sứ, ma vương: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.