[Cửu Giới Hệ Liệt] - U Linh Cảnh

Chương 61: Mưu đồ (thượng)




Cục diện gió nổi mây vần.
Raphael đang định kể về chuyện thông đạo của huyết tộc bị đóng lại, nhưng giờ đây chuyện đó có vẻ không phải là khẩn cấp nữa, chàng nhường Metatron nói trước.
Metatron lấy bản đồ nhân giới ra và vẽ một vòng tròn ở vị trí Nam Cực, “Lucifer từng có ý định xâm chiếm nhân giới, đây là trạm đầu tiên để đóng quân.”
Lucifer muốn tấn công nhân giới?
“Chuyện từ khi nào?”
Metatron đưa bản đồ cho chàng, “Đại khái khoảng mấy vạn năm về trước.”
Raphael ngạc nhiên nhận lấy bản đồ và nhìn vào chữ “C” nho nhỏ trên đó, “Đảo Deception?”
“Còn gọi là đảo U Linh, nhân loại và huyết tộc đều từng đặt chân tới đây, nhưng phát hiện… Âm mưu của Lucifer là chuyện của gần đây.” Metatron nói: “Lucifer che giấu rất khéo, nếu chẳng phải nhờ Yvonne vô tình phát hiện ra bí mật này, đến bây giờ đảo Deception vẫn qua mặt được chúng ta.”
Raphael nghe thấy một cái tên xa lạ bèn hỏi lại: “Yvonne?”
Metatron nói: “Một cô ma nữ ở địa ngục.”
Raphael cảm thấy câu chuyện này khá hoang đường – Mấy vạn năm trước, Lucifer chuẩn bị tấn công nhân giới từ đảo Deception nhưng lại chẳng xảy ra chuyện gì, đợi sau mấy vạn năm, một cấp dưới của hắn lại bán đứng hắn.

Raphael tỏ thái độ khó lòng tưởng tượng nổi, “Gần đây Michael đánh hỏng đầu Lucifer sao?”
Metatron đáp: “Có lẽ nhờ vào nữ thần vận may chăng?”
Raphael ngồi xuống nói: “Hiện tại phải tính thế nào? Cần đóng quân ở đây chăng? Hay là gửi giấy phạt cho địa ngục bắt họ nộp tiền thuê đất mấy vạn năm?”
Metatron đáp: “Vấn đề trước mắt đã được giải quyết.”
“Giải quyết rồi?” Tâm trạng của Raphael vì cuộc đối thoại này mà lên xuống như biểu đồ lượn sóng, chốc chốc lo lắng, chốc chốc… Tưởng rằng mình đang nằm mơ. “Đừng nói với tôi là do Michael làm. Bằng không tôi đã chẳng nắm được không ít chứng cứ ngài ấy trước đây luôn trì hoãn công việc, cố ý hạ thấp hiệu suất đấy!” Nếu Michael có thể đảm bảo hiệu suất công việc, chàng đã sớm được hưởng thụ cuộc sống đi làm một ngày, nghỉ ngơi sáu ngày từ đời nảo đời nao.
Metatron đáp: “Không, nói chính xác là nhờ hai huyết tộc.”
Raphael nhớ lại chuyện thông đạo của huyết tộc bị đóng lại thì chợt vỡ lẽ: “Cain chịu bỏ phép rồi à? Giải quyết xong chuyện đảo Deception và gấp gáp quay về chấn chỉnh lại huyết tộc? Thảo nào gần đây có quỷ hút máu chạy ra ngoài bảo rằng thông đạo bị khóa rồi.”
Metatron nói: “Thứ tự phải đảo ngược lại mới đúng.”
“…Tôi vừa học được trò mới do một huyết tộc dạy, tôi có thể đọc ngược từng chữ mấy câu người vừa nói.”
Metatron: “?”
Raphael nói: “Đổi ngược thứ tự theo nghĩa đen.”
Metatron rất nể mặt mà mỉm cười khích lệ cho lời đùa nhạt nhẽo của chàng rồi nói: “Thứ tự mọi chuyện xảy ra phải là thế này: Mấy tháng sau khi thông đạo của giới huyết tộc đóng lại, chuyện Lucifer muốn dùng đảo Deception làm bàn đạp để tấn công nhân giới bị phát hiện, tiếp theo do Oregon và Ansbach – Hai huyết tộc – Cùng với Yvonne đến đảo Deception, mượn sức mạnh của Michael để phá hủy sức mạnh do Lucifer phong ấn trên đảo cùng vài việc khác.”
Raphael tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi: “Nghe như Michael đúng thật có góp sức?”
Metatron vui vẻ cười cười, “Hôm nay số lần người nói xấu ngài ấy vượt quá mức bình quân rồi.”
“Bởi vì tôi đang tìm cơ hội yêu cầu tăng lương.”
Metatron chớp mắt như đang suy nghĩ gì đó.
Raphael nói: “Tôi biết người không cần, tôi định tìm đám Gabriel phối hợp với tôi. Đương nhiên nếu người tình nguyện giúp đỡ, tôi cũng rất hoan nghênh.”
Thái độ của Metatron lại tích cực ngoài dự đoán của chàng, “Tôi rất sẵn lòng. Thật ra tôi cũng cảm thấy đã đến lúc cần tăng lương.”
Raphael ngạc nhiên hỏi: “Lucifer bị đánh hỏng đầu thì túi tiền của Mammon cũng khó giữ ư?”
Metatron trả lời súc tích: “Tôi hy vọng tự mình có một thu nhập ổn định.”
Raphael tỏ vẻ vỡ lẽ, “Hoàn toàn hiểu được. Suy cho cùng Mammon là một ma vương thích chưng diện lòe loẹt, đầy thói quen xấu, không như As của tôi, vừa ấm áp đáng tin, vừa đơn thuần ngây thơ. Bị xếp chung với đám ma vương kia đúng là hạc giữa bầy gà.” Nói một hồi chàng nhịn không được phải cười vui vẻ thành tiếng.

Metatron nhịn không tranh luận ưu khuyết điểm của Mammon với Raphael, dù sao có những việc không tiện kể với người ngoài. Y hỏi: “As của người?”
Raphael lại không nhịn được nở nụ cười đắc ý, “Tuy tôi bõ lỡ mất chuyện quan trọng như thông đạo của huyết tộc bị khóa và cuộc chiến giữa Michael cùng Lucifer trên đảo Deception, nhưng chuyện riêng của tôi lại rất thuận lợi.”
Metatron không gặn hỏi đến cùng mà chỉ chúc phúc cho chàng, “Chúc mừng nhé.”
Raphael đáp: “Cảm ơn.”
“…Người có phải cũng nên nói gì đó với tôi chăng?”
Raphael ngẫm nghĩ rồi đáp: “Nếu so sánh với Abaddon, Mammon đúng là rất ưu tú.”
Nụ cười của Metatron trông rất miễn cưỡng, “…Cảm ơn.”
Raphael ngồi thêm một lúc thì bắt đầu thấy nhớ Asmodeus bị chàng bỏ lại trong phòng.
Ban nãy “lạnh lùng” bỏ lại Asmodeus đang thích dính lấy người khác như thế, đầu óc mình đúng là có vấn đề rồi. Tự dưng chàng chẳng còn hứng thú nói chuyện phiếm nữa, vì vậy lập tức đẩy nhanh tiến độ cuộc họp: “Thế có biết nguyên nhân vì sao thông đạo của huyết tộc bị đóng lại chưa?”
Metatron lắc đầu, “Vẫn không có manh mối. Đúng là có tin đồn Cain đang chấn chỉnh lại huyết tộc, chúng tôi vẫn chưa lấy được thông tin chính xác.”
“Có phải… Có liên quan đến Lucifer không?” Raphael cứ thấy chuyện sắp xếp của Lucifer bị một ma nữ phát giác rồi bị hai huyết tộc phá hỏng đúng là… Tầm thường quá.
Hai đôi mắt xanh thẳm nhìn nhau như đang im lặng trao đổi tin tức.
Mất một lúc lâu.
Raphael nói: “Chúng ta cần phải phái người đến giới huyết tộc để thăm dò.”
Metatron đáp: “Người có ý gì hay chăng?”
Raphael trả lời: “Ban nãy người từng nhắc tới hai vị anh hùng đánh bại Lucifer.” Để huyết tộc điều tra chuyện của huyết tộc đúng là quá sức hợp lý.
Metatron nói: “Họ là tình nhân của nhau, một trong hai người là Malkavian.”
“…Để tôi suy nghĩ tiếp cái đã.” Raphael lập tức thay đổi ý định.
Malkavian, dòng họ của những kẻ điên nổi tiếng trong mười ba gia tộc, mặc cho mới giây trước có thể hiện mình là kẻ lịch thiệp hiền hòa khiến mọi người yêu mến cỡ nào chăng nữa thì vẫn khó lòng đảm bảo giây tiếp theo, gã sẽ không bất chợt nổi cơn điên mà chẳng thèm nhận người thân.
Vả lại, nếu chuyện khóa thông đạo là do Cain làm, thế phái huyết tộc nào đi cũng có khả năng sẽ phản bội. Trừ phi…
Vương Tiểu Minh?

Không không không, đằng sau cậu ta còn có kẻ điên đáng sợ hơn. Với tính cách thiên hạ không loạn hắn sẽ không vui cộng thêm sức mạnh tương đương với bảy ma vương của địa ngục, sợ rằng ban đầu huyết tộc chỉ là đóng cửa chấn chỉnh, hắn vừa đến sẽ là đóng cửa dẹp tiệm luôn.
Metatron nói: “Đúng rồi, về Yvonne… Tôi đã đồng ý với cô ấy sau khi thành công sẽ đưa cô ấy đến các giới khác. Cô ấy hình như rất vừa ý giới nguyên thù.”
“Cô nàng ma nữ kia muốn di dân à? Đương nhiên không thành vấn đề.” Raphael lập tức nảy ra ý tưởng vẹn cả đôi đường nên tâm trạng rất tốt, “Giới huyết tộc bế quan tỏa cảng rất có khả năng dính líu đến Nghịch Cửu Hội, tôi thu được không ít tin tức về những hành vi càn rỡ của chúng khắp các giới khác.”
Nghịch Cửu Hội có lẽ là vấn đề nhức nhối với lãnh đạo của tất cả các giới.
Metatron nói: “Michael dự định triển khai hành động quét sạch Nghịch Cửu Hội quy mô lớn.”
Raphael hỏi: “Khi nào bắt đầu?”
“Chắc là sắp rồi.”
“Thế tôi phải tranh thủ đề xuất tăng lương trước khi hành động. Giờ tôi đi gọi điện thoại, người nhớ phải ủng hộ đấy nhé.” Raphael đứng dậy, gấp bản đồ lại và cho vào túi.
Metatron hỏi: “Người không về thiên đường?”
Raphael tỏ vẻ nghiêm túc đáp: “Nhân giới cần có tôi hơn.”
Metatron: “…”
Metatron nói: “Nếu tiện đường thì truyền tin cho Oregon và Ansbach hộ tôi.”
“Chuyện gì?”
“Vài sự thật về đảo Deception có liên quan tới huyết tộc.”
Raphael lại ngồi xuống, “Đảo Deception có liên quan tới huyết tộc? Ban nãy người đâu có kể cho tôi biết.”
“Tôi tưởng người không quan tâm.”
Raphael: “…” Ừ, đúng thật…
Đợi Metatron kể rõ đầu đuôi tường tận mọi chuyện là đã tới giờ dùng bữa trưa. Raphael về phòng không nhìn thấy Asmodeus thì xuống lầu và đi về hướng phát ra tiếng người, quả nhiên tìm thấy Asmodeus phiên bản tỉnh táo đang ở nhà hàng.
Trông dáng vẻ xán lạn của Asmodeus, lòng Raphael đau như cắt: Bé cưng thích bám dính lấy người khác của chàng đâu rồi?!
Thạch Phi Hiệp vốn nhiệt tình hiếu khách, giờ đây đã chuẩn bị sẵn một bàn tiệc lớn, rượu đương nhiên không thể thiếu, nhưng Asmodeus chẳng dám uống nữa. Y trộm nhìn Raphael bằng ánh mắt thẹn thùng. Sau khi uống say, y không phải hoàn toàn bất tỉnh nhân sự, thật ra vẫn còn ký ức, khả năng hàng động cũng còn, chỉ đánh mất mỗi quyền điều khiển cơ thể mà thôi.
Vừa nhớ đến điệu bộ ngây ngô sống chết giữ chặt Raphael không cho chàng rời đi, Asmodeus hết dám ngẩng đầu lên.
Raphael xuất hiện với vẻ mặt của sói xám và tự tay rót cho y một ly rượu đầy, “Thích thì cứ uống đi.”
Asmodeus bẽn lẽn nói: “Tửu lượng của em không cao.”
Raphael đáp: “Không sao, tửu lượng của tôi cao.” Nói xong liền bắt gặp ba cặp mắt to nhỏ đủ màu khác nhau của Thạch Phi Hiệp, Gin cùng Raton dán chặt vào mình như đang hóng chuyện.
Đây chính là điển hình cho câu chuyện từ “người” biến thành “người yêu” đây mà!
Thạch Phi Hiệp chà tay, chỉ hận sao mãi không mua được bản quyền của câu chuyện. Asmodeus quá khó nhằn, hễ mở miệng ra là chỉ mải mê ca tụng Raphael giỏi giang như thế nào, đúng là nói nhiều nhưng lượng tin tức chẳng có bao nhiêu!
Gã đành phải đặt hy vọng qua Raphael. Gã cười tít mắt nói: “Nhìn thái độ tình bể bình của hai vị, câu chuyện đằng sau nhất định là vô cùng lay động lòng người.”
Raphael nói: “Một giá thôi, một trăm triệu kim tệ.”
Thạch Phi Hiệp lùi lại một bước: “Ngài đi ăn cướp cho rồi!”
“Ý hay.” Raphael xoay người đi lấy điện thoại gọi cho Michael yêu cầu tăng lương.
Thạch Phi Hiệp: “…” Nhanh vậy đã bỏ cuộc ư? Quá trình trả giá như đã hứa đâu? Một trăm triệu kim tệ không có, một kim tệ vẫn có cơ mà! Gã bất đắc dĩ đành nhìn Gin và Raton nhờ giúp đỡ.
Gin ngó nghiêng láo liên, Hughes không có ở đây, gã bèn hùng hồn nói: “Nhà quản chặt lắm, tiền bạc nộp lên cấp trên hết rồi.”
Raton cũng hùa theo: “Ta cũng thế.”
Thạch Phi Hiệp vạch trần gã: “Ngươi chỉ có vợ chưa cưới thôi mà?” Còn cố ý nhấn mạnh hai chữ “chưa cưới”.
Chưa cưới thì đã sao? Raton quyết không yếu thế mà hừ lạnh, “Ngươi còn ở chung nhà phi pháp kia kìa.”
Thạch Phi Hiệp: “…” Vừa ngẩng đầu lên, gã liền bắt gặp Isfel đang đứng ngay cửa chẳng biết từ lúc nào, đang suy nghĩ làm thế nào để ăn bám đại gia thì nghe đại gia lên tiếng: “Ừ, tiền bạc của ngươi khi nào thì giao cho cấp trên đây?”
Thạch Phi Hiệp: “…” Đại gia có thể trở thành đại gia đều có lý do cả đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.