[Cửu Giới Hệ Liệt] - U Linh Cảnh

Chương 50: Đổi đời (trung)




Cũ không đi, mới không tới.
Sau vầng hào quang rực rỡ là gương mặt xinh đẹp quen thuộc. Tuy từng nhìn thấy trong ảo cảnh rất nhiều lần, thậm chí có vài lần còn là mặt đối mặt ở cự ly gần, nhưng mỗi lần nhìn thấy gương mặt ấy, trái tim Asmodeus vẫn tăng tốc dần đều.
Raphael cất quyển sách phong ấn đi, cổ họng chàng lúc này khô khốc, chàng đành phải hắng giọng rồi mới nói: “Thần Hỗn Loạn lúc nào cũng thích gây ra những chuyện đáng sợ ngoài ý muốn.” Ánh mắt chàng vờ như lơ đễnh đánh giá Asmodeus từ đầu đến chân, “Em vẫn ổn chứ?”
Asmodeus liếm đôi môi khô ráp, theo thói quen muốn cúi đầu nhưng sau khi nhìn thấy mũi chân mình, y lại ép bản thân phải ngẩng đầu lên, “Sau khi vào ảo cảnh, em luôn bị nhốt trong cơ thể của mình, có lẽ cũng do ông ta gây rối.”
“Nhất định là thế.” Phải hay không có gì quan trọng chứ! Dù sao As nói phải thì dù không phải, mình cũng phải cổ vũ – Raphael suy nghĩ rất thiếu nguyên tắc.
Tuy đang ở trong ảo cảnh và chung quanh tối đen như mực, nhưng sau khi cởi bỏ khúc mắc trong lòng, đây là lần đầu tiên y ở bên cạnh người ấy. Y chỉ hận sao không thể mượn trục thời gian của Metatron để đóng băng giây phút này lại, không thể để nó cứ thế mà trôi qua. Raphael càng khỏi phải nói, có trời mới biết chàng vì giây phút này chờ đợi bấy nhiêu năm, chàng chỉ mong sao nó có thể kéo dài vĩnh viễn.
Asmodeus thỏ thẻ gợi chuyện, “Người vào đây bằng cách nào?”
Theo thói quen, Raphael lập tức buột miệng khích lệ: “Hỏi rất hay.”
“Thật ư?” Asmodeus vui lắm.
Raphael cũng ngạc nhiên vì thái độ hớn hở của y, “Không sai, có Thần làm chứng, đây là câu hỏi hay nhất mà tôi từng nghe, tuyệt đối không có câu thứ hai!”
Mặt Asmodeus đỏ bừng dường như đang e thẹn lại như rất vui vẻ. Y chớp chớp mắt nhìn Raphael.
Raphael không tự chủ được mà thêm hiệu ứng hào quang cho toàn thân theo thói quen. Nếu là ban ngày đoán chừng sẽ mang lại hiệu quả làm đẹp, nhưng giữa bóng tối thăm thẳm, trông chàng chẳng khác nào ngọn đèn khổng lồ sáng đến dọa người. May mà hai vị đương sự của chúng ta chẳng ai cảm thấy có gì không ổn.
Raphael nói: “Sau khi em rời đi, không khí dường như mất đi sự sống, chỉ ở lại đó vài giây cũng khiến người ta nghẹt thở. Nhưng em đã giấu hộp ký ức của em đi, vì vậy tôi đành phải mở chiếc hộp còn lại ra.”
Trong đầu Asmodeus chỉ lặp đi lặp lại câu đầu, còn câu sau y vốn chẳng nghe lọt tai.
Thấy y thơ thẩn nhìn mình, Raphael bèn giải thích thêm: “Chính là chiếc hộp còn trong lồng kiếng – Kế hoạch Sao Băng.”
“Kế hoạch Sao Băng…” Đầu óc Asmodeus hiện giờ như đang có mưa sao băng, làm gì còn chỗ cho kế hoạch gì nữa.
“Ừm…” Giọng Raphael nhỏ dần và thể hiện rõ niềm sung sướng, “Tôi nhìn thấy rất nhiều chuyện.”
Mặt Asmodeus thoắt cái đỏ bừng lên như núi lửa sắp phun trào, cả đỉnh đầu cũng như sắp bốc khói tới nơi, nhưng Raphael không hề định ngừng lại, chàng vẫn dịu dàng, từ tốn nói tiếp: “Tôi nhìn thấy Sara…” Ngừng chốc lát, chàng lại bổ sung: “Là người giống tôi ấy.”

Cả người Asmodeus run bắn lên, y lập tức vỗ cánh bay mất.
Giả sử có thể lồng tiếng cho nội tâm y lúc này, chắc là nó đang phát ra cả tràng dài những tiếng a a a a a a a a…
Tim Raphael tức khắc chùng xuống. Nhìn thấy bóng lưng của đối phương, chàng theo phản xạ mà cảm thấy buồn rười rượi, có lẽ đây chính là thói quen hình thành sau bao nhiêu năm nay. Nhưng khác với lúc trước, lần này chàng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Sau khi vào trong ảo cảnh, chàng không bị giam cầm trong cơ thể như As mà có thể di chuyển trong phạm vi nhất định. Điều này cho phép chàng có thể quan sát vẻ mặt và thấu hiểu cảm xúc của As nhiều hơn.
Chàng tin rằng As lấy trộm đất thần nặn thành một Sara y hệt như chàng tuyệt đối không phải vì khao khát sắc đẹp của mình… Được rồi, nhỡ mà y chỉ khao khát sắc đẹp của mình, mình đành phải hy sinh một chút vậy.

Cảm ơn Thần đã ban cho con sắc đẹp này.
Raphael thành kính cầu nguyện.
Asmodeus luống cuống đi bộ quay về, bước nào bước nấy bé xíu, cứ đi rồi ngừng, ngừng rồi lại đi. Raphael đứng nguyên tại chỗ và hào phóng tỏa sáng, biến mình thành ngọn hải đăng chỉ đường cho y.
Asmodeus cuối cùng cũng về đến nơi, hai tay quấn chặt vào nhau để trước người mình và nhỏ giọng thì thầm: “Người thấy hết cả rồi?”
Raphael trong lòng lén thở phào nhẹ nhõm, chàng trả lời bằng giọng rất khẽ như sợ lại dọa đối phương chạy mất: “Xem đến ngày Sara và Tebia kết hôn, em bị Satan hãm hại, tôi mang em về thiên đường…” Giọng chàng càng lúc càng nhỏ.
As bị hãm hại mà mình không thể lập tức đứng ra bảo vệ cho y, lại còn chính tay bắt y về thiên đường… Nhớ lại vừa giận vừa chột dạ.
Raphael len lén đến gần Asmodeus, chần chừ chìa tay ra, “Xin lỗi.”
Asmodeus nhìn chằm chằm vào bàn tay đang tỏa sáng kia, cả người ngây ngẩn, đầu óc chỉ còn mỗi một suy nghĩ: Nhất định phải tặng cho chàng thứ quý giá nhất trên đời.
Chẳng còn “không cam” của Thần Hỗn Loạn gây rối, Asmodeus giành lại hoàn toàn quyền khống chế ảo cảnh. Suy nghĩ của y vừa nhoáng lên, trong tay Raphael đã xuất hiện một đóa hoa hồng khổng lồ, giữa mỗi bông hoa đều đính đủ loại đá quý tinh xảo.
Raphael ngây ra và ngẩng đầu nhìn Asmodeus.
Hai mắt Asmodeus sáng rỡ như sao, bắt gặp ánh mắt của Raphael thì bẽn lẽn quay đi. Một lúc sau, y lại nhịn không được mà xoay lại nhìn chàng rồi nhỏ giọng hỏi: “Thích không?”
Raphael ngửi hoa rồi mỉm cười: “Thích lắm.”
Asmodeus ngây ngẩn ngắm nhìn gương mặt giữa muôn vàn bông hoa. Dưới hào quang thần thánh, hoa dường như chẳng còn đẹp nữa. Đương nhiên, chủ yếu là bởi gương mặt ấy quá xinh đẹp rồi!
Nhìn vẻ mặt say đắm của y, Raphael khó tránh bật cười.
Asmodeus vội vàng cúi đầu xuống, mũi chân theo thói quen khẽ nhúc nhích, “Ừm, thế tại sao người lại xuất hiện ở đây?”
Raphael nói: “Là Thần Hỗn Loạn… Là ‘không cam’ kết nối hai chiếc hộp, hình như nó còn chạm vào ký ức của tôi. Nó cho em xem những gì rồi?”
Tự dưng cảm thấy căng thẳng.
Với sự bỉ ổi của “không cam”, nó nhất định sẽ dùng mọi thủ đoạn ly gián quen hệ giữa hai người. Tuy chính chàng cũng nghĩ không ra trong ký ức của mình có việc gì không thể để As nhìn thấy, nhưng mà… Nhỡ có thì sao? Khó khăn lắm mới hóa giải được mọi hiểu lầm giữa cả hai, chàng tuyệt đối không chịu nổi nếu quan hệ đôi bên trở về với trạng thái kẻ thù.
Asmodeus nhạy cảm nhận ra sự lo lắng của Raphael nên nghiêng đầu nhìn chàng và hỏi: “Khi ấy người cùng Abaddon tranh giành linh hồn của Sara là vì để rửa sạch tiếng oan cho em ư?”
Nhớ lại việc để Sara rơi xuống Thác Máu, Raphael lập tức trở nên căng thẳng, “Tôi không phải cố ý! Tôi không ngờ linh hồn cô ta sẽ rơi xuống Thác Máu, sớm biết như vậy, tôi sẽ dùng những thủ đoạn khác.”
“Thủ đoạn gì?”
Asmodeus chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, nào ngờ Raphael thật sự đáp ngay không cần nghĩ ngợi: “Tôi có thể đưa tiền cho Mammon để mua vài món nợ của Abaddon, sau đó dùng mấy món nợ này đổi lấy linh hồn của Sara.” Rõ ràng là từng nghiêm túc suy nghĩ.
Asmodeus: “…” Nghe đúng là rất khả thi.
Vì có cậu con trai hay gây họa, ở địa ngục, Abaddon đã tích lũy được vô số khoảng nợ kếch sù trả mãi không xong, chủ nợ đương nhiên chẳng ai khác ngoài tỷ phú Mammon. Với tính tình vắt cổ chày ra nước của Mammon, chỉ cần Raphael chịu chi, các món nợ của Abaddon tất nhiên chuyển chủ.
Chuyện linh hồn của Sara rơi xuống Thác Máu có chút nhạy cảm, Raphael không dám kéo dài bèn vội vàng đổi đề tài: “Sara còn lại thì sao?”
Cả người Asmodeus cứng đờ, cả buổi trời mới đáp: “Người không giận ư?”
“Giận chuyện gì?”
“Nàng… Là dùng tóc của người tạo thành. Nàng ấy trông y hệt như người vậy.”
Raphael nửa đùa nửa thật bảo: “Nàng trông không giống tôi tôi mới giận đấy.”
Asmodeus liếc trộm chàng như đang cân nhắc xem lời ấy có bao nhiêu phần là thật lòng.
Raphael tỉnh bơ.
Gabriel cũng biết tình cảm của chàng dành cho Asmodeus, gã từng hỏi chàng, việc linh hồn của Sara rơi xuống Thác Máu có phải cố ý hay không. Đáp án của chàng là một chữ “không” chắc nịch. Dù Sara không thể giải oan cho Asmodeus, chàng cũng không làm vậy.
Bởi vì Sara có tồn tại hay không chẳng liên quan gì đến chàng.
Bởi vì chẳng liên quan, nên chàng vô cảm.
Chàng luôn cho rằng quan hệ của chàng và Asmodeus là chuyện giữa hai người. Nếu Asmodeus thật sự thích Sara, cũng tức là Asmodeus không thích chàng. Đây mới là nguyên nhân chàng bị giày vò đau khổ bao nhiêu năm tháng.
Cô nàng Sara còn lại đừng nói mặt mũi, chỉ cần nhìn thấy nguồn gốc cái tên của nàng – Hai chữ đầu tên của mình cùng As ghép lại, chàng đã muốn ngày ngày sênh ca! Khi ấy, trong đầu chàng chỉ nghĩ mãi một chuyện hoang đường: As sinh cho chàng một cô con gái… Thật ra đâu phải hoang đường nhỉ, sự thật là thế mà!
Càng nghĩ càng thấy vui vẻ.
Thấy chàng thật sự đang rất vui, Asmodeus mới dám âm thầm thở phào, sau đó y nghe chàng hỏi: “Thế con gái mình… E hèm, Sara hiện giờ đang ở đâu?”
Mặt Asmodeus trắng bệch, y lập tức tránh ánh mắt của chàng.
Lòng Raphael lạnh ngắt. Vẻ mặt này lại chẳng phải xuất hiện trong các bộ phim của nhân loại, khi bảo mẫu làm lạc mất con nít… Bậy bậy bậy, là khi các bà mẹ bị sảy thai! Chàng giơ tay lên muốn vuốt đầu an ủi Asmodeus, nhưng động tác này đã rất nhiều năm không làm, chàng vẫn còn đôi chút xa lạ và chần chừ, tay chỉ mới giơ lên nửa chừng mà hoa hồng và đá quý đã rơi đầy dưới đất.
Asmodeus rất nhạy cảm, y ngẩng đầu nhìn chàng bằng ánh mắt đáng thương.
“Tôi không phải đang vứt đồ!” Raphael lập tức giải thích.
Asmodeus mím môi lén thở hắt ra.
Raphael nhẹ giọng bảo: “As, em không muốn nói có thể không nói, nhưng mà tôi không hy vọng giữa chúng ta lại xảy ra bất cứ hiểu lầm gì nữa. Em xem…” Kẻ dùng miệng lưỡi lay động chín giới giờ đây lại phải cố gắng vắt óc suy nghĩ dùng từ sao cho phù hợp, “Chuyện của Sara, sau khi biết được có phải tôi rất vui mừng hay không.”
Asmodeus cúi đầu nhận sai, “Nhưng đất thần do em trộm mất. Thần vốn để dành nó để tạo ra Eva.”
Vì để an ủi người trong lòng, Raphael không ngại ba hoa: “Sau này chẳng phải đã dùng xương sườn của Adam rồi ư? Cô ấy cùng Adam là vợ chồng, như thế mới là tương thân tương ái.”
Suy nghĩ của Asmodeus lại rất rõ ràng, “Nhưng đúng là em đã trộm đồ.”
Raphael chém gió với thái độ nghiêm túc: “À, là thế này, hiện tại vụ án nào cũng có thời hạn cả. Chuyện của em quá hạn để khởi tố rồi.”
“Ồ? Còn có chuyện quá hạn nữa à?” Đối diện với Raphael cả người tỏa ra hào quang, Asmodeus ngây ngô tin ngay.
Raphael tiếp tục cổ vũ: “Em xem, em cứ kể hết những chuyện không vui với tôi, tôi có thể giải quyết ngay và luôn, điều này chứng tỏ giao tiếp giữa đôi bên quan trọng đến nhường nào.”
Asmodeus vẫn chần chừ trong chốc lát, sau đó như bị thuyết phục mới từ từ nói: “Người… Người có muốn xem nốt đoạn còn lại không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.