[Cửu Giới Hệ Liệt] - U Linh Cảnh

Chương 5: Tạm trú (trung)




Thật thật giả giả, ngây ngốc khó phân.
Liên hệ với Tony xong, Asmodeus không vội đến chỗ gã mà kéo dài thêm vài ngày. Y dùng đồng hồ kiểm tra hết trên dưới trái phải ở vùng phía tây, xác định không có tung tích của kẻ hủy diệt mới đi băng qua mấy thành phố, hướng về nơi ở của Tony chuẩn bị cho kỳ nghỉ ngắn hạn.
Để tránh bị lạc, y men theo đường cao tốc mà đi vì dọc đường có thể nhìn thấy bảng hướng dẫn. Từ sau lần bỏ qua tấm bảng cảnh cáo treo trong rừng rậm sương mù dày đặc ở cửa bắc và bị Beelzebub hành cho thê thảm, y rất chú ý đến các loại bảng chỉ dẫn, cũng âm thầm nghiên cứu phương tiện giao thông ở nhân giới.
Thạch Phi Hiệp chưa từng thi lấy bằng lái, gã cũng không ngờ dục vọng học tập tri thức giao thông của một đọa thiên sứ còn cao hơn mình, vì vậy chẳng buồn chuẩn bị tài liệu giảng dạy ở phương diện này.
May mà khả năng học hỏi của Asmodeus rất kinh người, đủ loại biển báo nào xanh lá cây nào xanh dương, y dựa vào suy đoán cũng rõ cỡ bảy, tám phần. Hình vẽ trong các biển báo tam giác vàng khá ít, gặp phải cũng không thường xuyên nên vẫn trong quá trình mò mẫm.
Khi còn cách thành phố của Tony còn khoảng năm mươi cây số, mặt đồng hồ trên tay đột nhiên sáng lên đèn đỏ.
Asmodeus luôn cảm thấy chiếc đồng hồ này rất vô dụng. Nhân giới có nhỏ cỡ nào cũng làm sao tìm từng cây số được. Hoàn cảnh như vậy rất dễ khiến nhân viên tiêu cực bãi công. Nào ngờ giờ lại phát hiện nó còn chức năng ẩn.
Khi đến gần hướng tây nam, kim đồng hồ chợt xoay loạn cả lên, nhưng đèn đỏ chớp nháy rõ ràng nhanh hơn ban nãy.
Nơi này là một ruộng lúa vàng ươm, dưới ruộng có hai nông dân qua lại như con thoi. Xa xa có thể nhìn thấy núi non hùng vĩ. Kim đồng hồ chưa ngừng xoay chứng tỏ kẻ hủy diệt vẫn đang ngoài phạm vi một cây số, rất có khả năng mình phải vào trong núi, thậm chí phải lật cả ngọn núi lên mới tìm thấy.
Đành cho Tony leo cây thôi.
Asmodeus giang cánh bay về phía dãy núi ẩn trong làn sương mù mờ ảo như tranh thủy mặc. Y dùng phép thuật nên trong mắt người khác, y chỉ là một con quạ đen không ai thèm nuôi hoặc buồn chú ý đến.
Càng vào sâu trong núi, người lai vãng càng ít dần.
Kim đồng hồ xoay chậm lại, dần dần, đến gần hướng tây nam khoảng ba mươi độ, đèn đỏ trở nên sáng rực như sắp hóa thành máu tươi chỉ chực tuôn trào.
Thông qua việc tự học luật lệ giao thông, khả năng giải mã của đã Asmodeus tăng vọt. Đèn đỏ chớp nháy thường xuyên y đoán quá nửa là vì kẻ hủy diệt đang gặp nguy hiểm.
Hai phút sau, kim đồng hồ cuối cùng cũng ổn định hơn giống như đã định hướng được mục tiêu cần theo dõi, nó chỉ sang phải, sang trái rồi lại sang phải với tốc độ thích hợp.
Bên dưới, giữa rừng núi xanh rì là một con đường ngoằn ngoèo khúc khuỷu. Trên đường có chiếc xe nhỏ cũ kỹ đang chạy theo hướng của kim đồng hồ báo động.
Asmodeus đáp xuống mui xe, cuối đầu nhìn vào động cơ…
Động cơ đương nhiên bị mui xe che khuất rồi.
Y phất tay một cái, chiếc xe đột nhiên tiến vào ảo cảnh vách núi.
Ảo cảnh vách núi, ý nghĩa như tên gọi của nó, chính là xe đang chạy, chạy một hồi thì phát hiện trước mặt là vách núi.
Quả nhiên, sau tiếng két chói tai của thắng, một người đàn ông trung niên vừa tè ra quần vừa nhảy khỏi ghế phụ, quỳ rạp xuống đất nhìn vào vách núi không tồn tại mà ướt mồ hôi lạnh. Tài xế mất cả phút sau mới đỡ cửa xe bước ra, mặt mày trắng bệch, rõ ràng là vẫn chưa hoàn hồn sau khi thoát chết trong chân tơ kẽ tóc.
Người trung niên quay đầu lại mắng: “Con mẹ mày, mày chạy cái đường gì thế! Suýt nữa là bỏ mạng ở đây rồi.”
Tài xế vừa giận vừa sợ, giọng quát trả cũng như hết hơi: “Ông chỉ đường ông còn hỏi tôi? Ông không biết sẽ chết người hả?”
Lúc xuống xe, người đàn ông trung niên vẫn cầm điện thoại trong tay. Điện thoại không chịu ảnh hưởng của ảo cảnh, vẫn làm tròn trách nhiệm nhắc họ tiếp tục chạy thẳng. “Con mẹ nó!” Ông ta vốn tức đến muốn đập điện thoại nhưng tiếc cái vỏ mới mua nên hung hăng xóa app đi rồi tải lại.
Tuổi tác của hai người này không phù hợp với kẻ hủy diệt. Asmodeus trực tiếp lướt qua.
Trên xe vẫn còn hai người ngồi ở ghế sau, cửa sổ của xe có dán kính một chiều, bên ngoài nhìn vào không thấy gì cả, Asmodeus bèn dứt khoát dùng tay mở cửa xe ra.
Người phụ nữ trung niên hãi hùng nhìn sang, một tay của bà còn đè chặt cậu thiếu niên bên cạnh. Trên người thiếu niên quấn đầy dây cao su như bị dán luôn vào ghế. Ngoài mái tóc bị gió thổi rối bời, cả người dường như không thể động đậy.
“Ai đó! Ai?”
Asmodeus trong ảo cảnh giấu mình không để họ nhìn thấy. Người phụ nữ trợn mắt nhìn quanh quất nhưng không thấy ai, trong bụng càng thêm sợ hãi nên gào to: “A Kiện, A Kiện, mau qua đây!”
Người trung niên nghe gọi thì bò dậy, thò đầu vào hỏi: “Cái gì?”
“Hồi nãy anh có động vào cánh cửa này không? Nó tự mở ra này!” Giọng bà ta the thé như muốn đâm xuyên vào não.
“Mở thì mở thôi!” Người đàn ông đóng sầm cửa lại, xoay đi tiếp tục tranh luận với tài xế.
Người phụ nữ lấy lại bình tĩnh mở cửa xuống xe, đang định nói gì đó thì bắt gặp cửa xe bên còn lại chợt mở toang, sau đó… Ngay trước mắt bà ta, cậu thiếu niên như bị ai đó lấy cục tẩy xóa đi, biến mất từng chút từng chút một.

“Á!!!” Người phụ nữ gào lên kinh hãi, dọa cho hai tên đàn ông bên ngoài thiếu chút nữa lao đầu xuống “vách núi”. Sau khi hoàn hồn, họ cùng quay đầu lại mắng chửi, mãi đến khi phát hiện thiếu niên biến mất, còn trước xe cũng chẳng có vách núi gì mới bắt đầu sợ hãi theo.
Đương nhiên, những chuyện sau đó Asmodeus chẳng cần quan tâm.
Cứu cậu bé xong, y đặt cậu vào một trạm nghỉ chân trên đường.
Dây cao su bị cắt đứt nhưng vẫn còn quấn trên người cậu bé nên chỉ có hai tay nó là động đậy được. Thiếu niên xé băng dáng miệng xuống, kích động hỏi: “Anh là người ba tôi phái đến ư?”
Asmodeus ngạc nhiên hỏi: “Beelzebub là ba em?”
Không nghe thấy đáp án như trong tưởng tượng, ánh sáng trong mắt thiếu niên tối sầm xuống. Cậu cúi đầu lặng lẽ tháo dây cao su ra.
Asmodeus vừa rồi từng chạm vào cậu và xác nhận cậu chính là kẻ hủy diệt. Đèn đỏ trên đồng hồ cũng tắt, có thể thấy nhiệm vụ đúng là đã tiến triển, vì vậy bèn vui vẻ hỏi: “Tiếp theo em tính thế nào?”
Thiếu niên nhìn y bằng ánh mắt kỳ quái: “Còn anh? Sao anh lại cứu tôi? Tiếp theo đây anh tính làm gì?”
“…” Asmodeus bị hỏi cho nghẹn lời, y bèn chậm rãi đẩy câu hỏi ngược lại, “Em nói tôi biết trước xem em tính làm gì rồi tôi sẽ nói em biết tôi muốn làm gì.”
Cứ hỏi kiểu này không biết phải hỏi đến bao giờ. Thiếu niên chớp mắt đáp: “Tôi muốn đến đồn cảnh sát?”
Asmodeus thở phào nhẹ nhõm.
Lời của Thạch Phi Hiệp đúng là rất hữu dụng!
Gặp phải phiền toái cứ đến đồn cảnh sát – Không ngờ cả loại phiền toái “tiếp theo đây phải làm thế nào” cũng giải quyết được.
Asmodeus đáp: “Được, đi thôi.”
Thấy y đứng dậy, đúng là chuẩn bị “đi” thật thì ngây như phỗng. Đợi y bước được vài bước, cậu mới gọi vói theo: “Anh không gọi xe sao?”
Asmodeus ngừng bước. Thạch Phi Hiệp từng dạy y, trên nóc xe nào có gắn bảng LED hoặc đèn đều có công dụng đặc biệt, ví dụ như xe cảnh sát, xe cứu hộ, xe taxi. Nhưng mà… Y hết nhìn trái lại nhìn phải, “Nơi này không có taxi.”
Nghe thấy đáp án vô cùng… chất phác, thiếu niên chợt thấy uể oải cả người, “Anh… Không có di động sao?”
Thứ này Thạch Phi Hiệp có dạy. Nhưng mua sim cần phải có thẻ căn cước, y định đợi gặp được Tony rồi làm. Asmodeus ngẫm nghĩ, lúc y giơ tay lên, thiếu niên nhìn thấy trong tay là một chiếc điện thoại di động y hệt như của gã đàn ông tên “A Kiện”!
Thiếu niên lập tức xông tới, nhưng đến bên cạnh y thì dừng lại, hai tay nắm thành quyền và nhìn y với vẻ vô cùng căng thẳng.
Asmodeus cúi đầu nhấn loạn xạ lên điện thoại. Chỉ trong chốc lát, một chiếc taxi đã xuất hiện trước mặt họ.
Thiếu niên: “…” Nhìn cách ấn ban nãy của người này rõ ràng không giống như đang gọi xe, nhưng tại sao xe lại tới nhanh dữ vậy?
Nhưng có xe là may lắm rồi. Cậu sợ Asmodeus đổi ý bèn giành lên xe ngồi trước.
Asmodeus chẳng để ý và lên theo.
Tài xế taxi hỏi: “Đi đâu?”
Thiếu niên đang định trả lời thì giật mình cảnh giác liếc Asmodeus một cái và ngậm miệng.
Asmodeus nói: “Đồn cảnh sát.”
Sợ tài xế hiểu nhầm gây thêm rắc rối không cần thiết, thiếu niên bèn vội vã bổ sung: “Chúng tôi có người thân đang làm việc ở đồn cảnh sát huyện.”
Tài xế vốn không để ý lắm, nghe xong cũng chỉ đạp ga chạy đi.
Ngồi được một lúc, thiếu niên lại thấy bất an, bởi vì chiếc xe này rất quái lạ. Thứ nhất, sau khi đón khách, tài xế không gỡ bảng “Xe trống” xuống, thứ nhì là đồng hồ đo khoảng cách chưa từng nhúc nhích, thứ ba là trên đường không thấy bắt gặp bất cứ ai khác. Tuy đường núi hơi dốc nhưng chưa đến mức không có người ở.
Từng bị bắt cóc một lần, giờ đây cậu ta như chim sợ cành cong, tuy đã được cứu nhưng sự xuất hiện của Asmodeus vốn rất kỳ lạ, quá trình cứu người lại đơn giản đến không thể nào đơn giản hơn được nữa khiến cậu chẳng thể không nghi ngờ, đây phải chăng lại là một vở kịch được dàn sẵn. Vì vậy, sự bình tĩnh và lạnh nhạt của người kia chỉ là vỏ bọc.
Chuyện đến nước này ngoài nghe theo lời đối phương, cậu cũng đâu còn cách nào khác.
Thiếu niên dịch ra gần cửa xe, tay vặn vào nắm cửa thấy cửa xe không khóa thì yên tâm đôi chút. Cậu muốn gợi chuyện nên do dự hỏi: “Anh tên gì?”
Sau vụ đánh vần tên với Tony, Asmodeus đã không thích tự giới thiệu nữa. Nhưng cân nhắc đến chuyện đối phương là kẻ hủy diệt, trong tương lai hai người còn phải gặp mặt thường xuyên, y đành trả lời thật.
“Asmodeus?” Đối phương ngây ra và hỏi lại: “Người nước ngoài?”
Vì trong lòng vẫn còn cảnh giác và sợ hãi người này, thiếu niên chưa từng đánh giá y đàng hoàng. Lần này cậu không nhịn được bèn nghiêng đầu nhìn thử.
Gương mặt ấy rất hài hòa và thanh nhã, da dẻ trắng nõn, đôi mặt tĩnh lặng, thoạt nhìn mang lại cảm giác dịu dàng như ngọc, càng nhìn lại càng thấy xinh đẹp.
Cậu ngắm đến mê mệt, mãi tới khi đối phương quay sang mới phát hiện mình nhìn hơi bị lâu. Cậu xấu hổ xoay đi và ngại ngùng tìm đại chuyện để nói: “Tên của anh nghe quen quen.”
Asmodeus không muốn tiếp tục bàn về tên mình nên dùng im lặng để trả lời.
Taxi chạy khoảng mười mấy phút là ra khỏi núi. Thiếu niên vì nóng lòng về nhà nên cũng không thấy có gì bất hợp lý. Nhưng với góc nhìn của Asmodeus, vì tốc độ quá nhanh của xe mà khung cảnh ven đường đã trở nên mơ hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.