[Cửu Giới Hệ Liệt] - U Linh Cảnh

Chương 40: Quá khứ (thượng)




Tội lỗi bị lãng quên.
Câu cảm ơn này lại có vẻ thật lòng, bởi vì hắn không phải là Thần Hỗn Loạn hoàn chỉnh.
Thần Hỗn Loạn là những cảm xúc tiêu cực của Thần, mà cảm xúc tiêu cực thì bao la, phức tạp, muôn hình vạn trạng, ngoài bảy tội lớn là kiêu ngạo, tham lam, tham ăn, giận dữ, ganh tỵ, lười biếng và dâm dục thì còn có lạnh lùng, không cam tuy không nằm trong danh sách nhưng cũng là cảm xúc u ám chẳng mấy tích cực.
Có thể nói trong đại gia đình này, “không cam” là em út trong số các em út. Hệt như trong “Dự luật Tổng thống Mỹ kế nhiệm”, chức vị bộ trưởng bộ an ninh nội địa Hoa Kỳ. Chỉ khi nào các ông lớn như phó tổng thống, viện trưởng thượng hạ viện… hoặc kể cả bộ trưởng bộ cựu chiến binh toàn bộ từ chức hay qua đời mới cần phải ra mặt.
“Không cam” chính là đang đợi cơ hội này.
Lúc xảy ra trận chiến ở giới thứ mười, các anh em có danh tiếng khác đều được chú ý, nó hoàn toàn không tìm được cơ hội ló mặt. Trong số các anh em nhỏ bé ít người biết, chỉ có nó may mắn tìm được cảm xúc phù hợp trong Asmodeus, vả lại khi ấy lòng dạ Asmodeus rối bời, thiên thời địa lợi nhân hòa như vậy mới giúp cho nó còn tồn tại tới bây giờ.
Được sống rồi, nó bắt đầu suy nghĩ làm sao để sống cho tốt hơn. Cuộc sống cần có mơ ước, giải quyết được chuyện ấm no đơn giản đương nhiên phải tơ tưởng đến việc làm giàu.
Nếu chiếc hộp kim loại trong ký ức của Asmodeus đã cho nó hy vọng sinh tồn, vậy thì hy vọng cải thiện cuộc sống nhất định cũng dựa vào chiếc hộp này. Thế nên khi Asmodeus dựng nên ảo cảnh và đưa cả linh hồn vào trong, nó biết ngay cơ hội tới rồi.
Kế hoạch Sao Băng vốn là chi tiết riêng của Ứng Long Sơn – Cả nó còn không biết đó là thứ quái quỷ gì, nhưng may sao thứ đó thu hút được sự chú ý của Asmodeus, thế là nó chẳng thể nào bỏ qua.
Nó lợi dụng thân phận của Helen biến Kế hoạch Sao Băng thành bí mật tối cao của ảo cảnh.
Ban đầu Đổng Hoằng Vũ cũng không biết về kế hoạch này, là nó lợi dụng tình báo của cậu và quân phản loạn lén truyền tin qua, vậy nên Đổng Hoằng Vũ mới biết đôi chút, càng nhấn mạnh thêm thân phận bí ẩn của Kế hoạch Sao Băng.
Mọi chuyện đều diễn ra theo kế hoạch của nó, mặc dù giữa chừng con mồi vì ham chơi chạy đi hóng gió nhưng nó cũng đã cứu vãn kịp thời, sau đó quả nhiên là đến thời điểm quan trọng nhất…
Không thể nào ngờ được, tay của Asmodeus đã đặt lên chiếc hộp rồi, nhưng tên ma vương dâm dục nó từng cho rằng là kẻ nội tâm yếu đuối, thiếu chính kiến này cuối cùng cũng vạch trần thân phận của nó, đưa toàn bộ kế hoạch ra dưới ánh sáng.
“Không cam” đương nhiên sẽ không cam lòng.
Tâm lý vững vàng cũng đóng góp phần nào nguyên nhân nó còn sống sót đến giờ.
Nó lập tức điều chỉnh kế hoạch, quyết định dùng phương pháp hợp tác để đảm bảo lợi ích của mình.
Nó hiền hòa nói: “Thật ra trong hộp cất giấu một phần ký ức của ngươi. Cái khóa đó là tiềm thức của ngươi, người mở được nó chỉ có mình ngươi mà thôi.” Vì vậy mỗi lần cảm xúc của Asmodeus dao động, nó mới có thể kích động thêm đôi chút.
Vì chuyện Asmodeus bị đau đầu, Leahpar theo bản năng rất căm ghét chiếc hộp này, “Thế nên vì sao nhất định phải mở chiếc hộp này ra?”
Nghe giọng điệu của chàng không phải vui vẻ gì cho lắm, “không cam” đành giơ tay lên đầu hàng, “Đây không phải là nguyện vọng của ta, là hắn muốn mở nó ra. Bằng không ta sẽ chẳng thể tồn tại.” Vào lúc Thần Hỗn Loạn tan thành mây khói, chính cảm xúc không cam lòng từ chiếc hộp ký ức sinh ra cộng hưởng với nó và giải cứu được nó.
Nó nói: “Ngươi có thể xem như ta đang báo ơn đi. Chiếc hộp đã cứu ta, vì vậy ta muốn hoàn thành tâm nguyện của nó.”
Trong mắt Leahpar tràn ngập trào phúng, Thần Hỗn Loạn là những mặt tối tăm u ám nhất của Thần, tuyệt đối không bao giờ biết làm mấy hành động báo ơn này nọ. Nhưng chàng không tự làm chủ mà chỉ im lặng chờ Asmodeus đưa ra lựa chọn.
Từ nãy đến giờ Asmodeus không hề nói chuyện, nhưng y chưa từng ngừng suy nghĩ. Vào lúc Leahpar cùng “không cam” đối chọi gay gắt, y vẫn đang suy nghĩ. Kết quả của suy nghĩ đúng với ý định của “không cam”, nhưng y lại không muốn để “không cam” được thỏa mãn dễ dàng như vậy – Đây có lẽ cũng vì cảm xúc “không cam lòng” trong chiếc hộp phát huy tác dụng.
Y không biết sau khi mở hộp sẽ xảy ra chuyện gì, khả năng cao nhất chính là ký ức được giải thoát, còn y hôn mê. Có Leahpar ở đây, chuyện này không cần phải lo. Chuyện quan trọng hơn là “không cam” sẽ đạt được lợi ích gì từ.
Ma vương của địa ngục rất hiếm khi làm việc tốt, mà bọn họ từng là những thiên sứ cống hiến vô tư cho thiên đường, “không cam” sa ngã còn lâu hơn họ – Nếu cảm xúc tiêu cực cũng có thể dùng “sa ngã” để hình dung. Nó tích cực, cố gắng, thậm chí liều mạng thúc giục kết cục này nhất định có thứ nó sẽ đạt được.
Asmodeus ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi tin ông đến báo ơn.”
“Không cam”: “?” Ma vương ngây thơ thế này ư? Nó gần như hết hồn vì vận may của mình.
Asmodeus nói: “Thế nên vì để trả ơn, tôi nghĩ chắc ông cũng không để bụng chuyện phải chịu chút ít thiệt thòi đâu nhỉ?”
“Không cam”: “!” …Hóa ra kẻ ngây thơ chính là nó!
Asmodeus lại tiếp: “Tôi có thể mở chiếc hộp nhưng ông phải vào hộp khác nằm một thời gian. Nếu tôi có thể rời khỏi ảo cảnh thuận lợi, tự nhiên tôi sẽ thả ông ra.”
“Không cam” chẳng phải con người, nhưng lại phải trở thành con tin… Thế này khiến nó không cam lòng cỡ nào cơ chứ! Nó cố gắng giãy dụa, “Mở hộp không phải là chuyện đơn giản, có ta giúp đỡ, ngươi sẽ bớt tốn sức nhiều đấy!”
Asmodeus nói: “Tôi vẫn đủ sức, không cần tiết kiệm.”
Nó còn muốn nói gì đó nhưng Asmodeus đã biến ra một chiếc hộp, trong ảo cảnh, y là vạn năng. Y cho rằng chiếc hộp này sẽ nhốt được “không cam” thì dù nó chỉ là một chiếc hộp chạm vào sẽ vỡ ngay, chiếc hộp vẫn phát huy tác dụng.
“Không cam” còn đang ưỡn ẹo trong cơ thể của Ứng Long Sơn để kéo dài thời gian, Asmodeus đã vươn tay ra bắt đầu lục lọi suy nghĩ của Ứng Long Sơn. “Không cam” mượn miệng của Ứng Long Sơn để gào rú, tình trạng thảm thiết đến nỗi người ta phải rơi nước mắt. Cảm xúc của Thần và cảm xúc của con người mạnh yếu khác nhau quá rõ rệt, chỉ cần biết nó có tồn tại, nó muốn trốn cũng khó. Chỉ trong chốc lát, Ứng Long Sơn đã quay về với trạng thái đóng băng.
Asmodeus kéo “không cam” ra ném vào hộp, đóng nắp lại, sau đó vuốt ve chiếc hộp kim loại. Tuy chỉ là bản sao nhưng chiếc hộp kim loại này y hệt như chiếc trong lồng kiếng, bên trong cũng là ký ức.
Leahpar theo bản năng giữ chặt cổ tay của y, “Đợi chút. Tôi vào cùng em.”
Vừa nghe thấy thế, sắc mặt của Asmodeus trắng bệch, hơi nghiêng người tránh đi, “Tôi đi một mình là được rồi.”
Leahpar không chịu buông tay, “Tôi luôn cảm thấy, ký ức em cất giữ có liên quan tới tôi.”

Asmodeus cũng cảm thấy như vậy, thậm chí y còn dám khẳng định, vậy nên càng không dám để chàng vào chung.
Lần này đổi thành y bẽn lẽn tránh né, ấp úng tìm đủ lý do để kháng nghị. Ví dụ như cơ thể của đám người Đổng Hoằng Vũ còn ở bên ngoài, cần phải có kẻ giám sát thời gian, hoặc là “không cam” tuy đã vào trong hộp nhưng khó đảm bảo không còn chiêu khác, hoặc là…
“Ở ngoài người có thể bảo vệ tôi.”
Đây là lý do cuối cùng rồi. Nếu còn không thuyết phục được, Asmodeus đành phải giơ cao cờ của Sao Bạch Bản.
Leahpar nghiêm túc cân nhắc, có vẻ như đã chấp nhận lý do này, nhưng chàng thầm ám chỉ một điều kiện: “Mặt nạ đeo lâu quá thấy hơi nóng.” Sau đó lom lom nhìn y với ánh mắt mong chờ.
Sau vài giây im lặng ngắn ngủi, Asmodeus gắn thêm điều hòa cho căn phòng.
Điều hòa tự chạy, thổi gió vù vù thấm vào tim phổi – Thổi đến nỗi Leahpar cảm thấy tim phổi lạnh ngắt.
Leahpar phất tay, điều hòa liền biến mất, “Không phải thứ này.” Tiếp tục dùng ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm vào y. Ánh mắt đó như của một chú pug ngoan ngoãn, nhưng nếu Asmodeus không ngoan, rất có khả năng sẽ tiến hóa thành con sói hung dữ.
Bị uy hiếp nghiêm trọng, Asmodeus đành phải từ từ giơ tay lên.
Trong tưởng tượng của Asmodeus, động tác của y rất chậm rất chậm, con đường tháo mặt nạ xuống rất dài rất dài, nhưng trên thực tế, chỉ mấy giây thôi tay y đã đặt lên mép mặt nạ Leahpar đang đeo. Lần trước Leahpar tự tháo mặt nạ, y căng thẳng đến không thở nổi, lần này do chính y ra tay… Cảm giác Leahpar cũng rất căng thẳng, ngay cả mái tóc mềm mại hình như cũng đóng băng theo.
Nghĩ như vậy, dường như y thả lỏng hơn đôi chút rồi, ngón tay cầm vào mặt nạ…
Cả người Leahpar căng cứng, chàng hít vào một hơi thật sâu.
Ánh hào quang đã thêm rồi.
Góc độ cũng đã canh thật chuẩn.
Chỉ còn chờ đến giây phút gương mặt mỹ miều nghiêng thành nghiêng nước được nhìn thấy ánh sáng mặt trời!
Bất thình lình!
Asmodeus rụt ngón tay lại, nhanh như chớp mở chiếc hộp kim loại trên bàn làm việc ra. Sau đó, cả người lẫn hộp đều biến mất.

Nhìn thấy trước mắt trống trơn, Leahpar: “???”

Mọi chuyện xảy ra nhanh, quá nhanh.
Mới giây trước, chỉ thiếu một bước cuộc đời lên hương, thì giây sau, lùi một bước là rơi vào vực sâu thăm thẳm.
Leahpar đứng nguyên tại chỗ mà ngơ ngẩn, mãi vẫn chưa chấp nhận nổi thực tế phũ phàng.
Lúc này, kẻ đầu sỏ gây nên tội lỗi đã bước chân vào thế giới trong hộp. Khi hộp vừa bật ra, linh hồn của y không tự chủ được bị hút vào trong. Sau cơn choáng váng, Asmodeus nghe thấy tiếng chim hót líu lo hòa lẫn vào tràn cười giòn giã như chuông ngân.
Y chầm chậm mở mắt ra.
Nơi này là một khu rừng cây cối um tùm tràn đầy sức sống, quả treo nặng trĩu, hoa nở rực rỡ giữa những bụi cỏ xanh tươi, đủ các động vật chạy qua chạy lại, chung sống hòa bình với nhau.
Mắt y bị lóa lên bởi con sông cách đó không xa. Ánh sáng gây chói mắt ấy chẳng những phản chiếu từ mặt sông lăn tăn gợn sóng, mà còn bởi bờ sông phủ đầy vàng ròng lấp lánh, mã não đỏ tươi cùng với trân chân trắng nõn. Ở bên ấy có vài thiên sứ khom lưng lấy nước, tiếng cười rõ ràng là của bọn họ.
Hình ảnh quen thuộc xiết bao.
Mấy vạn năm nay, y chỉ có thể lén lút hồi tưởng và tìm kiếm nơi này trong ảo cảnh.
Vườn Địa Đàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.