Cửu Đỉnh Ký

Chương 520: Dưới chân Thiên Vân Sơn




- Đao Trì, mau.
Đằng Thanh Sơn liền chỉ về phía bắc, Lục Túc Đao Trì rống một tiếng, hai cặp cánh rung động, hóa thành một tàn ảnh phiêu hốt rất nhanh bay về phía bắc.
- Đuổi theo, đuổi theo, đuổi theo.
Vũ Đồng Hải nôn nóng nói liên hồi.
Liễu Hạ mặt đanh lại, Thân Công Đồ một tay cầm thần cung, một tay cầm Phá Hư tiễn, chuẩn bị sẵn sàng bắn tiếp Phá Hư tiễn. Ba tên trước vốn đã có thể giết Lục Túc Đao Trì, nhưng Đằng Thanh Sơn lại có Bất tử thảo. Còn mũi tên thứ tư, Thân Công Đồ từ phía dưới bắn vào bụng Lục Túc Đao Trì, nhưng do độ cứng tay đao của Lục Túc Đao Trì đã làm Thân Công Đồ tính sai.
- Mũi thứ năm này không thể lại thất bại. Hai mắt Thân Công Đồ giống như sói hoang săn mồi, liên tục tìm có hội tốt nhất để bắn tên.
Vù. Vù.
Hai con hư cảnh yêu thú một trước một sau điên cuồng bay đuổi, giống như tia chớp.
Thông thường yêu thú tiên thiên kim đan phi hành, một ngày có thể bay từ Đại thảo nguyên tới Dương Châu của Cửu Châu. Hai ngàn dặm đường (~1000km) đối với yêu thú tiên thiên kim đan loại phi hành, một thời thần (2h) là đủ rồi. Mà tốc độ của yêu thú hư cảnh loại phi hành nhanh hơn gần mười lần, thậm chí còn hơn một ít.
Hai ngàn dặm đường, đối với Lục Túc Đao Trì và Liệt Phong Long Chuẩn đang bay thục mạng lúc này chỉ có thể coi như là khoảng cách ngắn.
- Từ đây tới Thiên Vân Sơn đi đường thẳng khoảng hai ngàn dặm. Đằng Thanh Sơn tay cầm Khai Sơn thần phủ, lúc nào cũng cẩn thận đề phòng. Chỉ cần vượt qua hai ngàn dặm đường này, ta mà không chết thì chính là tới lượt các ngươi đó.
Khoảng cách giữa Liệt Phong Long Chuẩn và Lục Túc Đao Trì dần dần rút ngắn.
- Sao thế này, tốc độ của Long Chuẩn hình như chậm lại? Vũ Đồng Hải kinh ngạc.
- Đúng, chậm lại rồi. Thân Công Đồ kế bên cũng nhăn mặt. Lúc trước đuổi theo con yêu thú người đầy đao đó, tốc độ của Long Chuẩn nhanh hơn nhiều. Bây giờ chỉ nhanh hơn một tí, khoảng cách giữa hai bên rút ngắn rất chậm.
Liễu Hạ liền ngồi xổm trên lưng Liệt Phong Long Chuẩn, xem xét cánh của nó rồi thấp giọng nói: Vừa rồi đuôi của con yêu long hung hăng đập vào lưng của Liệt Phong, làm cánh Liệt Phong Long Chuẩn bị thương, không thể bay với tốc độ cao nhất được.
Nói xong, Liễu Hạ sờ vết rách của lân giáp trên lưng Liệt Phong Long Chuẩn.
- Thì ra là thế.
Vũ Đồng Hải và Thân Công Đồ nhớ lại cái đập của đuôi yêu long.
Yêu long đầy uy lực thật sự đáng sợ.
Ngay cả Liệt Phong Long Chuẩn và ba hư cảnh đại thành liên thủ, đứng trước yêu thú hư cảnh số một số hai cũng rất đau đầu.
- Gần rồi, gần rồi, gần năm mươi trượng rồi.
Vũ Đồng Hải nheo mắt.
Lúc này, Thân Công Đồ cũng nín thở từ từ lấy ra thần cung, lắp tên vào.
Chỉ có khoảng cách năm mươi trượng, hơn nữa không ngừng rút ngắn lại.
- Liều, chỉ có thể liều. Không phải là bọn chúng chết chính là ta chết.
Đằng Thanh Sơn nhìn chằm chằm Thân Công Đồ đã kéo cung, lắp tên.
Mà Thân Công Đồ vì mũi tên thứ tư chỉ bắn xuyên một cánh tay đao sẽ không lặp lại sai lầm, hơn nữa y cũng sẽ không bắn Đằng Thanh Sơn. Y nhất định sẽ sử dụng tốt từng mũi tên trong hai cái Phá Hư tiễn còn dư.
Sưu.
Liệt Phong Long Chuẩn bỗng nhiên vẽ một đường cong nhẹ, chính ngay lúc khoảng cách hai bên chỉ có bốn mươi hai trượng, Thân Công Đồ trong nháy mắt phát hiện thời cơ tốt nhất, hai mắt lóe lên tia lạnh, không chút do dự y buông tay phải, mũi Phá Hư tiễn trên cung trực tiếp biến mất không thấy.
- Thân Công Đồ.
Một tiếng quát giận dữ vang lên.
Oanh.
Ngay lúc Thân Công Đồ bắn tên, Đằng Thanh Sơn lại đạp mạnh lưng Lục Túc Đao Trì, cùng với việc đạp cho Lục Túc Đao Trì bay ra xa, cả người mượn lực phản xạ bắn về phía trước với tốc độ đáng sợ, Khai Sơn thần phủ trong tay ngang nhiên chặn mũi tên đáng sợ.
Phá Hư tiễn bắn trúng bề mặt của Khai Sơn thần phủ lập tức hóa thành bụi phấn.
Đằng Thanh Sơn tức khắc bay ra xa.
- Vẫn còn tốt. Đằng Thanh Sơn cắn răng thầm nhủ, cố nén cảm giác tê dại và chấn động do lực lượng đáng sợ men theo hai tay và hai cánh tay truyền đi toàn thân. Kiểm soát thêm một thành lực thiên địa, phòng ngự Phá Hư tiễn tuy rằng rất khó khăn, nhưng vẫn tốt hơn hai lần trước.
- Cái gì?
- Sao lại thế. Thân Công Đồ và Vũ Đồng Hải ba người đều giật mình, mũi tên vừa rồi rất xảo quyệt. Theo lý mà nói, Lục Túc Đao Trì vốn không thể dùng tay đao để ngăn cản, mà Đằng Thanh Sơn trên lưng Lục Túc Đao Trì vốn cũng không đủ. Nhưng ai ngờ được, Đằng Thanh Sơn này lại nhảy ra ngăn cản mũi tên này.
- Đúng là tìm chết.
- Vẫn chưa đại thành, không thể phi hành mà lại dám ở trên không nhảy ra khỏi lưng Đao Trì. Ha ha….
Ba người Thân Công Đồ đầu tiên giật mình, sau đó lại cười to.
Trên không trung, Đằng Thanh Sơn không biết phi hành sau khi nhảy ra, rõ ràng trở thành bia nhắm.
- Ài!
Đằng Thanh Sơn cười lạnh một tiếng, khống chế thiên địa chi lực, làm giảm tốc độ bản thân.
Giống như thiên thạch, rơi xuống rất nhanh.
Còn Lục Túc Đao Trì bị đạp văng lúc trước cũng lập tức gầm lên bay về phía Đằng Thanh Sơn. Đồng thời ba người Liễu Hạ, Thân Công Đồ, Vũ Đồng Hải cùng với Liệt Phong Long Chuẩn không muốn bỏ qua cơ hội tốt, hóa thành bốn tia sáng, từ các hướng khác nhau bay về phía Đằng Thanh Sơn. Ba người bọn Thân Công Đồ đều là hư cảnh đại thành, đều có thể hư không phi hành.
Có thể phi hành trên bầu trời tốc độ rất cao.
Không thể phi hành thì giống như Đằng Thanh Sơn, ngây ngốc tìm cách tăng tốc độ rơi, mau chóng đáp xuống mặt đất.
- Ha ha… Kinh Ý, lần này coi ngươi có chết không.
Vũ Đồng Hải xông tới đầu tiên, kiếm trong tay nháy mắt giống như ánh mặt trời ẩn hiện trong một phiến tối đen, là một kiếm nhìn rất nhu hòa nhưng không thể đối địch, làm Đằng Thanh Sơn cảm thấy vô lực, làm trong lòng nổi lên một cảm giác tuyệt vọng và muốn bỏ cuộc.
Xoảng.
Không có phòng thủ, Đằng Thanh Sơn hay tay nắm chắc Khai Sơn thần phủ che trước người, làm thành khiên chắn.
Kiếm này chứa đựng lực đạo đáng sợ, sau khi xuyên qua Khai Sơn thần phủ, làm hai tay Đằng Thanh Sơn tê rần, nhưng hắn lại rất bình tĩnh ngược lại mượn lực tăng cường tốc độ rơi.
Sưu.
Mượn sức một kiếm đáng sợ này, bùng một tiếng, liền chìm vào trong một con sông rộng bên dưới, bắn lên bọt nước trắng xóa.
- Làm sao có thể, vẫn có thể thủ được? Liên tục cản hai lần Phá Hư tiễn, lại đối phó một phát Diệt Không Thích (nôm na là cú đâm gió), với thực lực chưa tới đại thành của hắn, coi như binh khí có thể đỡ được, nhưng lực chấn động đáng sợ như thế sớm phải làm cho hai tay mất cảm giác, nội tạng chấn thương rồi. Làm thế nào vừa rồi vẫn có thể yên ổn như thế? Một màn này hoàn toàn ra ngoài ý liệu của ba người Vũ Đồng Hải, bọn họ biết đối phương mặc Hồng Thiên thần giáp nên cho rằng hiệu quả phòng ngự của chiến phủ không thể hơn được.
Nên một kiếm đâm vào búa chứ không đâm vào thần giáp.
Hồng Thiên thần giáp, danh tiếng quá lớn. Hư cảnh đại thành vẫn không thể làm hư Hồng Thiên thần giáp.
Đáng tiếc bọn họ không biết, cái búa đó là vũ khí tùy thân cực kỳ cứng rắn của Vũ Hoàng.
Sưu! Sưu! Sưu!
Tuy rằng trong lòng kinh ngạc, nhưng về mặt hành động ba cường giả hư cảnh này gần như không có một chút ngưng lại mà cùng xông vào trong con sông bên dưới. Mà lúc này, Lục Túc Đao Trì đang ở trên không trung muốn giúp đỡ Đằng Thanh Sơn thì bị Liệt Phong Long Chuẩn chặn lại. Lúc này nó liền rung động bốn cánh, lượn một vòng không theo quy luật cũng chui vào dòng sông.
Chốc lát sau.
Đằng Thanh Sơn và Lục Túc Đao Trì xuyên qua mặt đất, rồi cưỡi lên Lục Túc Đao Trì bay lên không.
- Vũ Đồng Hải, chỉ dựa vào mấy người mà muốn đuổi theo ta. Cho các ngươi biết, ha ha… Hôm nay ta không chết, chính là các ngươi chết.
Tiếng nói của Đằng Thanh Sơn liên tục xuyên qua mặt đất truyền vào tai ba cường giả hư cảnh đại thành.
- Tên khốn.
Vũ Đồng Hải tức giận nghiến răng nghiến lợi, Liễu Hạ, Thân Công Đồ sắc mặt cũng khó coi.
Từ trong lòng đất, tốc độ bọn họ chỉ tương đương Đằng Thanh Sơn, muốn bắt Đằng Thanh Sơn khó khăn không ít. Vừa rồi lại bị Đằng Thanh Sơn nhân một lúc không cẩn thận gặp được Lục Túc Đao Trì, phá đất chui ra.
- Kinh Ý này có Hồng Thiên thần giáp lại có chiến phủ.
Liễu Hạ thấp giọng nói.
- Tuy rằng tại hạ không hiểu hắn tại sao liên tục chống được công kích mạnh như thế, nhưng rõ ràng là dùng một chiêu thì không được. Muốn giết Kinh Ý, cách đơn giản nhất là hai người ra tay. Đồng Hải, lúc nãy nếu huynh không ra tay trước mà cùng ra tay với tại hạ, hắn chỉ có một cái búa chỉ có thể cản được một người. Ngăn cản huynh, tại hạ liền có thể nhân cơ hội giết hắn. Chiêu này thật độc.
Sai lầm một lần liền lập tức tìm ra vấn đề. Tuyệt đối không phạm sai lầm như vậy lần nữa.
- Một lần cơ hội giết hắn đã bỏ qua rồi.
Vũ Đồng Hải căm hận không thôi.
Lúc này, ba người bọn họ đã trở lại lưng Liệt Phong Long Chuẩn, tiếp tục đuổi theo.
- Thân Công Đồ chỉ còn dư một mũi Phá Hư tiễn cuối cùng, không thể thất bại nữa. Vũ Đồng Hải, Liễu Hạ hai người đều nhìn Thân Công Đồ.
- Ừ!
Thân Công Đồ cảm thất áp lực rất lớn.
Mang theo sáu cây Phá Hư tiễn, mà năm cây không thành công, mặc dù là do Bất tử thảo.
- Tay đao của Đao Trì bị thương mất đi một cái, vốn không thể hình thành mũi khoan khoan đất, trong lòng đất chỉ có thể dùng cách giống hư cảnh nhân loại khoan đất. Đằng Thanh Sơn nôn nóng tự nhủ. Mà mũi tên cuối cùng của Thân Công Đồ, trên không Lục Túc Đao Trì tránh né nhanh, còn như chui vào trong đất rất dễ trúng tên. Đằng Thanh Sơn không dám mạo hiểm để Lục Túc Đao Trì chui vào trong đất.
Mà Thân Công Đồ cũng không dễ dàng bắn mũi tên cuối cùng.
U! U!
Chỉ có Liệt Phong Long Chuẩn tức giận không cam tâm không ngừng đuổi theo, nhưng bị Lục Túc Đao Trì linh hoạt chiếm thượng phong hết lần này tới lần khác tránh né.
Khoảng cách hai bên tuy rằng tối đa chỉ có hơn sáu mươi trượng, gần nhất chỉ có hơn ba mươi trượng. Nhưng mà bây giờ chủ công là Liệt Phong Long Chuẩn, Thân Công Đồ hỗ trợ.
Viu!
Lại một đạo vô hình Diệt Không Thích. Lục Túc Đao Trì vung hai chân đao, cố gắng ngăn trở. Mỗi lần ngăn cản, trên chân đao lại xuất hiện vết thương, máu tươi màu xanh từ từ chảy ra.
- Liệt Phong Long Chuẩn thật là khó chơi, nếu không phải yêu long làm bị thương, tốc độ giảm mạnh sợ rằng phiền phức càng nhiều. Đằng Thanh Sơn trong lòng hiểu rõ, may là Diệt Không Thích của Liệt Phong Long Chuẩn uy lực yếu hơn một tầng so với Phá Hư tiễn, Lục Túc Đao Trì chỉ bị thương nhẹ, không bị trọng thương như trước.
- Chỉ hơn hai ngàn dặm, bình thường Đao Trì rất nhanh là tới. Nhưng hôm nay thật là cửu tử nhất sinh.
- Tới Thiên Vân Sơn rồi.
Đằng Thanh Sơn bỗng nhiên nhìn thấy ở xa một ngọn núi cao, chỉ là phía trên ngọn núi giống như bị cháy đen một mảng.
Trên Thiên Vân Sơn, đỉnh núi vốn cảnh sắc đẹp đẽ đã hoàn toàn biến mất, cả nửa ngọn núi đều bị đốt thành phế tích, trên đỉnh núi vẫn như lập lòe ánh lửa, hai con thần điểu to lớn toàn thân bao trùm trong ngọn lửa giống như chỉ có trong truyền thuyết mới có thể có đứng trên núi đá cháy đen. Ở bên cạnh chúng, chính là Vân Mộng chiến thần tinh thần sảng khoái, lưng vác chiến đao to lớn hình đầu sói.
- Ủa?
Vân Mộng chiến thần mắt sáng lên, quay đầu nhìn về phía nam. Thanh Sơn lão đệ đến rồi.
- U...
Bất tử phượng hoàng tiểu Thanh càng hưng phấn lập tức bay lên, Vân Mộng chiến thần nhanh chóng nhảy lên lưng tiểu Thanh.
Đằng Thanh Sơn đứng trên lưng Lục Túc Đao Trì giống như một trận cuồng phong, xông về hướng Thiên Vân Sơn. Lúc này Lục Túc Đao Trì ngoại trừ hai tay đao trước, bốn tay đao khác đều bị trọng thương, rõ ràng rất chật vật.
- Ủa, Mục Đào lão ca cũng đến rồi. Đằng Thanh Son lộ ra nét cười.
Chỉ thấy trên không hai luồng lửa rực sáng rực một trước một sau nhanh chóng từ trên Thiên Vân Sơn bay xuống, trên lửa rực sáng đi đầu thậm chí còn nhảy xuống một bóng người.
- Ha ha… Thanh Sơn lão đệ, đã lâu không gặp.
Thanh âm hào sảng của Vân Mộng chiến thần từ không trung truyền xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.