- Giá! Giá!
Hơn mười con chiến đà chạy như bay trên quan đạo ngoài thành Nam Sơn Thành, làm cho bụi mù mịt bắn lên khắp dọc đường đi, trong đó có ba người dẫn đầu. Một người là Nhị trưởng lão béo tròn, bụng to như mang thai, đầu trọc lóc. Người kia gầy gò tóc bạc Lục trưởng lão, đi cuối cùng là trung niên lãnh khốc lưng đeo một thanh khảm đao.
- Hả?
Mục quản sự cưỡi chiến đà nhìn ra phía xa, vội gọi:
- Nhị trưởng lão, Lục trưởng lão, xe ngựa phía trước hẳn là xe ngựa của nhóm người của Đằng Thanh Sơn rồi!
Nhị trưởng lão lúc này giơ tay lên cao.
Hơn mười con chiến đà giơ tung vó rất đều, rồi ngừng lại.
- Tiểu tỷ tỷ, đám người này đi về phía chúng ta.
Tiểu Bình đứng bên cạnh xe ngựa liền nói. Lý rất bình tĩnh hướng mắt nhìn những người từ trên quan đạo đi tới, mã phu 'lão Uông' bên cạnh cũng cẩn thận nhìn, liếc mắt đã thấy Mục quản sự trong đám người:
- Tiểu cô nương, lão kia không phải Mục quản sự mà tối hôm qua chúng ta chạm mặt ở ngoài thành sao?
- Đúng, là lão! - Lý liếc mắt đã nhận ra.
- Đây là xe ngựa của Đằng tiên sinh phải không?
Mục quản sự đi theo hai Đại trưởng lão và tên trung niên nam tử lãnh khốc cười hỏi, đột nhiên lão giật bắn cả người.
- Gừ gừ...
Đằng Thú đang nhìn lão mắt lóe ra hung quang.
Mục quản sự cũng cảm thấy khiếp đảm bởi thiếu niên hung tàn này.
- Chúng ta là người của Húc Nhật Thương Hành.
Mục quản cười báo, còn lão già gầy gò bên cạnh Lục trưởng lão cũng mở miệng:
- Lão phu là Lục trưởng lão tổng hành của Húc Nhật Thương Hành, bên cạnh lão phu là Nhị trưởng lão tổng hành. Không biết Đằng tiên sinh ở đâu? Chúng ta tới đây là chỉ để gặp Đằng tiên sinh thôi!
Lý nhìn đám người trước mắt:
- Đằng đại ca bây giờ không ở đây. Đợt lát nữa huynh ấy sẽ trở về.
- Không có mặt à? - Lục trưởng lão nhìn chung quanh.
- Muốn gặp Đằng đại ca các vị nên kiên nhẫn một chút. - Lý nói.
Đối với đám người này Lý vẫn phải cảnh giác. Đương nhiên nàng cũng không sợ, bởi vì... Thanh Loan và Cuồng Phong Ưng đang bay trên trời cao. Chỉ cần nàng kêu to một tiếng, Thanh Loan sẽ đáp xuống.
Người của Húc Nhật Thương Hành chỉ có thể lẳng lặng đợi Đằng Thanh Sơn.
******
Trên Thần Phủ Sơn có một núi cao có lịch sử lâu đời, bây giờ lại mọc đầy cỏ dại dây leo, quanh năm ít người lui tới, sợ rằng đến cả sơn đạo cũng đã biến mất rồi. Khắp nơi bụi bờ đều là cỏ dại, nếu là người bình thường thì rất khó qua được tòa núi lớn này.
Đằng Thanh Sơn hành tẩu trên núi trông thì chậm nhưng thật ra lại rất nhanh.
Nháy mắt đã nhảy xa hơn mười trượng.
- Đây là Thần Phủ Sơn! Là nơi năm đó Vũ Hoàng ở lại. Vũ Hoàng thống nhất Bắc Hải Đại Lục, thống nhất văn tự và tiền bạc, cũng truyền bá phương pháp tu luyện nội kình.
Đằng Thanh Sơn nhìn tòa núi lớn này như thấy cảnh sáu ngàn năm trước, Bắc Hải Đại Lục vẫn là một vùng hoang vu, dân cư thưa thớt.
Lúc đó Vũ Hoàng từ trên trời giáng xuống.
Truyền bá văn minh, truyền bá phương pháp tu luyện nội kình, làm cho mọi người ở Bắc Hải Đại Lục có năng lực có thể chống đỡ thiên tai! Nội kình cường đại làm cho mọi người Bắc Hải Đại Lục không ngừng khuếch trương thổ địa, dân cư cũng gia tăng đến mức phồn hoa như bây giờ.
Chỉ là...
Thánh địa năm đó bây giờ lại hoang vu như thế!
- Thần Phủ Sơn có địa vị đặc biệt, mặc dù bên trong có những nơi lòng núi đã được đào rỗng vẫn có thể ở lại, nhưng không có gia tộc nào dám ở lại Thần Phủ Sơn cả.
Đằng Thanh Sơn thầm than, Thần Phủ Sơn là nơi ở của Thần Phủ Thiên Thần Đại Vũ. Nếu có gia tộc dám ở lại rõ là tự tìm tử lộ, chỉ sợ các gia tộc khác sẽ vây công gia tộc này.
Còn Nam Sơn Thành thì khác hẳn. Mặc dù Nam Sơn Thành có địa vị cũng đặc thù, nhưng dù sao cũng là một thành có năm trăm vạn dân cư. Có gia tộc nào mà không muốn nắm lấy chứ? Còn Thần Phủ Sơn chỉ là núi hoang thôi. Chiếm nó không có chỗ tốt nào là tốt, ngược lại còn rất nhiều chỗ bất lợi.
"Cấm địa!"
Đằng Thanh Sơn đi đến chỗ hốc núi phía trước có hai chữ lớn màu đỏ.
Hai chữ này không giống như chữ Bắc Hải Đại Lục bây giờ, nhưng lại rất giống chữ trên Cửu Châu, Đằng Thanh Sơn liếc mắt đã nhận ra.
Chẳng lẽ nơi này chính là nơi điêu khắc ba mươi sáu bức khắc đá? Thân hình Đằng Thanh Sơn mờ ảo rồi biến mất khỏi chỗ đứng, tiến vào bên trong huyệt động.
...
Sau khi dạo quanh cấm địa một vòng, tại đây có rất nhiều những kệ gỗ đã sớm mục nát, chỉ còn lưu lại trên mặt đất, trên vách tường rất nhiều dấu vết của các thủ pháp tu luyện.
"Mặt tường này tới một nửa đã bị cạy đi" Đằng Thanh Sơn nhìn bức vách trước mắt. Vách núi dài chừng hơn mười trượng, cao cỡ năm sáu trượng: "Nếu ta đoán không sai, theo lý thuyết... Ba mươi sáu bức khắc đá chính là ở trên vách này." Đi khắp cấm địa, Đằng Thanh Sơn cảm giác thấy vách tường trước mắt có thể là nơi khắc đá lúc trước.
"Đáng tiếc..."
Đằng Thanh Sơn lắc đầu, ly khai khỏi cấm địa.
Hắn đứng ở vách núi hướng mắt nhìn ra khắp nơi.
"Vũ Hoàng, ông bảo ta tới Bắc Hải Đại Lục, bảo ta chiếu cố cho huyết mạch của ông! Ta tới rồi. Cái hấp dẫn ta tới là Khai Sơn Tam Thập Lục Thức của ông. Nhưng bây giờ ba mươi sáu bức điêu khắc cũng còn nữa. Còn huyết mạch của ông ở Thần Phủ Sơn đã biến mất rất lâu, cũng không còn tin tức gì nữa.'
"Nếu ta phát hiện ra đời sau của Vũ Hoàng, ta sẽ trông nom cho đời sau của ông để đời sau của ông có thể tiếp tục truyền thừa"
"Nếu ta không tìm thấy họ, vậy không có cách nào khác nữa."
Đằng Thanh Sơn thầm than, cho dù cường đại như Vũ Hoàng đứng ở nhất nhân loại đỉnh cao.
Nhưng...
Chuyện tử tôn đời sau thì Vũ Hoàng cũng không thể khống chế. Vũ Hoàng môn ở tại Cửu Châu Đại Địa thì còn được truyền thừa rất lâu, vẫn luôn luôn tồn tại. Nhưng Thần Phủ Sơn thì sớm đã biến mất từ lâu.
"Tử tôn sống hay chết thì quản nhiều như vậy làm gì."
Đằng Thanh Sơn mỉm cười quay đầu lại nhìn hai chữ "cấm địa" trên vách núi rồi từ trên cao nhảy thẳng xuống dưới.
Vù!
Vù!
Bóng người Đằng Thanh Sơn dừng lại giữa không trung một chút rồi hơi đổi thế, mũi chân chạm nhẹ vào vách núi một chút, tốc độ chậm lại ngay. Từ trên núi cao Đằng Thanh Sơn tựa như một ảo ảnh nhanh chóng rơi xuống, chỉ vài lần đụng vào vách đá đã nhảy xuống tới gần chân núi.
- Hả?
Đằng Thanh Sơn nhìn bao quát xuống phía dưới, thấy bên cạnh xe ngựa có hơn mười con đà thú.
Vù!
Hắn đáp xuống giống như một con hùng ưng, mũi chân đạp nhẹ vào một cành cây, rồi sau đó phiêu dật rơi xuống đất.
- Đáng sợ thật!
- Việc này làm sao làm được...
Hơn mười người của Húc Nhật Thương Hành khiếp sợ nhìn Đằng Thanh Sơn. Mặc dù họ không thấy được lúc Đằng Thanh Sơn vừa nhảy xuống vách núi, nhưng họ cũng thấy quá trình rơi xuống.
Người đầu tiên phát hiện Đằng Thanh Sơn nhảy xuống là trung niên lãnh khốc lưng đeo khảm đao khổng lồ.
- Vách núi ngàn trượng mà cứ nhảy xuống như vậy à!
Trung niên lãnh khốc kinh ngạc đến sững người.
- Đơn giản như vậy sao?
Những người khác cũng kinh ngạc đến sững sờ.
Nhị trưởng lão và Lục trưởng lão nhìn nhau, trong mắt đều thấy sự kinh hãi! Cho dù là cường giả tiên thiên kim đan, cũng không có khả năng từ vách núi ngàn trượng nhảy xuống. Dù sao thân thể của tiên thiên cường giả cũng không quá mạnh, chỉ có tiên thiên chân nguyên cường hãn thôi. Một khi từ chỗ cao nhảy xuống sẽ bị chấn động tới vỡ tạng phủ khí quan, coi như tiêu đời.
- Tiểu, họ làm gì thế.
Phía trước truyền đến thanh âm của Đằng Thanh Sơn.
- Đằng đại ca, họ nói là chỉ đến tìm huynh thôi, muốn nói chuyện với huynh.
Nhị trưởng lão và Lục trưởng lão lúc trước còn hơi do dự, vì họ cũng không thấy trận đấu giữa Phó Đao và Đằng Thanh Sơn. Nhưng vừa rồi thấy cảnh Đằng Thanh Sơn từ trên núi cao nhảy xuống, khiến Nhị trưởng lão và Lục trưởng lão rốt cuộc không có lấy chút hoài nghi nào nữa. Vị trung niên lãnh khốc lưng đeo đại khảm đao cạnh họ cũng không dám kiêu căng, trong ánh mắt nhìn về phía Đằng Thanh Sơn cũng có vẻ tôn kính.
- Các ông tới tìm tại ha à?
Đằng Thanh Sơn vừa cười khẽ vừa đi tới.
Nhìn Đằng Thanh Sơn đi tới, Nhị trưởng lão và Lục trưởng lão vội cười ra đón.
- Đằng tiên sinh.
Lão béo đầu trọc Nhị trưởng lão cười chắp tay:
- Lão phu là Nhị trưởng lão tổng hành của Húc Nhật Thương Hành, bên cạnh ta là Lục trưởng lão.
- Hả?
Đằng Thanh Sơn kinh ngạc nhìn hai người,
- Không biết nhị vị tới tìm tại hạ có chuyện gì?
- Chúng ta qua bên này nói chuyện.
Nhị trưởng lão mỉm cười kéo Đằng Thanh Sơn qua một chỗ vắng vẻ.
Ba người Đằng Thanh Sơn và Nhị trưởng lão, Lục trưởng lão nhóm lại với nhau.
- Các vị nói đi, có chuyện gì? - Đằng Thanh Sơn hỏi thẳng.
Nhị trưởng lão chắp tay cười cảm thán nói:
- Đằng tiên sinh có thực lực tuyệt thế như thế, lúc trước Húc Nhật Thương Hành lão phu lại chẳng biết gì... Tiên sinh đại tài như thế, nhưng lại tình nguyện làm một người bình thường, lão phu ta vô cùng bội phục.
Lục trưởng lão bên cạnh cũng cười:
- Nhị trưởng lão, Đằng tiên sinh có thực lực như thế, chỉ cần hơi lộ ra một chút chắc chắn là danh chấn thiên hạ.
Đằng Thanh Sơn vừa nghe.
Nhị trưởng lão thấy Đằng Thanh Sơn không đáp, bèn nói thẳng:
- Đằng tiên sinh, Húc Nhật Thương Hành ta mời tiên sinh làm cung phụng cho Thương Hành chúng ta. Chẳng biết tiên sinh có nguyện ý không.
- Cung phụng? Tại hạ còn có việc khác phải làm.
Đằng Thanh Sơn không để ý tới việc này.
Lần trước Phương Gia cũng mời hắn, Đằng Thanh Sơn cũng không muốn làm cho mấy gia tộc hoặc thế lực nào cả.
- À! Không, không phải vậy.
Nhị trưởng lão vội lắc đầu nói:
- Tiên sinh nghĩ sai rồi. Làm cung phụng cho Húc Nhật Thương Hành chúng ta khác với làm cung phụng cho gia tộc khác! Những gia tộc này đánh nhau suốt, nên Cung phụng phải thường xuyên xuất chiến, cống hiến sức lực. Còn Húc Nhật Thương Hành ta thì hòa khí phát tài, làm ăn rải rác thiên hạ, ba mươi sáu chủ thành ở mọi nơi đều có hộ quân của Húc Nhật Thương Hành chúng ta!
- Còn Húc Nhật Thương Hành không tranh bá thiên hạ, cũng không đối địch với các gia tộc. Do đó, đảm nhiệm cung phụng cho Húc Nhật Thương Hành căn bản không cần làm việc gì.
Nhị trưởng lão cười nói:
- Tỷ như Lôi Đao Vũ Thánh Phó Đao, chạy khắp thiên hạ khổ tu võ đạo, hắn trở thành cung phụng cho Thương Hành chúng ta đã mười năm rồi, Thương Hành vẫn không bảo hắn làm bất kỳ một việc gì.
Đằng Thanh Sơn nghe thế có chút kinh ngạc.
Nhị trưởng lão tiếp tục nói:
- Không đến lúc sinh tử nguy cơ, căn bản không cần tới siêu cấp cường giả như tiên sinh ra tay! Còn Húc Nhật Thương Hành ta đã mấy ngàn năm lịch sử, số lần gặp phải nguy cơ sinh tử càng ngày càng ít đi! Tiên sinh làm cung phụng cho Húc Nhật Thương Hành vẫn có thể tùy tâm làm việc của mình. Hơn nữa, tiên sinh có thể thông qua những tửu lâu rải rác khắp đại lục của chúng ta biết được những tin tức mình muốn. Gặp phải một việc gì, Húc Nhật Thương Hành chúng ta cũng có thể giải quyết cho tiên sinh. Cái chúng ta cần chỉ là tiên sinh là bằng hữu với chúng ta, khi Húc Nhật Thương Hành gặp nguy cơ thì tiên sinh ra tay giúp đỡ.
Đằng Thanh Sơn mắt sáng rực lên, tán thưởng nhìn thoáng qua Nhị trưởng lão:
- Húc Nhật Thương Hành các ông lợi hại thật!
Không cầu hồi báo, chỉ bỏ sức ra.
Việc này đủ để hấp dẫn rất nhiều siêu cường giả sợ phiền toái, còn chỉ ràng buộc rất ít, khi Thương Hành gặp nguy cơ những cường giả này sao có thể thúc thủ bàng quan được?
- Được, việc này tại hạ đáp ứng.
Đằng Thanh Sơn ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu trả lời, xem ra việc hắn trở thành cung phụng cho Húc Nhật Thương Hành thì có cơ hội tìm ra những bản khắc đá sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhị trưởng lão và Lục trưởng lão không khỏi lộ vẻ vui mừng.
- Tại hạ muốn hỏi nhị vị một chút, không biết các vị có biết tin tức về những bản khắc đá Khai Sơn Tam Thập Lục Thức của Thần Phủ Thiên Thần Đại Vũ năm đó lưu lại không? - Đằng Thanh Sơn dò hỏi.