Cửu Đỉnh Ký

Chương 302: Một thương xuyên thấu




Trong phạm vi mười trượng xung quanh Thiết Diệp Thụ không còn thực vật nào khác, thực sự là trơ trọi. Ở ngoài mười trượng, cây cối thực vật sinh trưởng cũng không bằng những chỗ khác.
"Thật đúng là oai phong!"
(nguyên văn: "trầm đắc trụ khí" 沉得住气: keep one's equanimity; giữ được sự thanh thản, yên bình của mình.)
Đằng Thanh Sơn nhìn quanh một chút, quăng lưới đánh cá từ trên vai xuống đất, "bồng" một tiếng vang lên thật rõ giữa núi rừng tĩnh mịch. Trong bụi rậm ở bốn bên mơ hồ như có một đôi mắt đang chăm chú quan sát hắn.
"Không hổ là yêu thú, cẩn thận gớm!" Đằng Thanh Sơn cầm Luân Hồi Thương trong tay, nhún một cái đã nhảy lên cây Thiết Diệp Quả.
"Quả màu xanh lục? Thiết Diệp Quả?" Đằng Thanh Sơn nhìn thấy trái cây trước mắt cứ như do ngọc bích điêu khắc mà thành vậy. "Thế giới linh khí sung túc, quả thực có thể sinh ra rất nhiều thứ kỳ lạ." Đằng Thanh Sơn đưa tay, nắm lấy một quả.
Dụng lực!
"Păng" Cứ như giựt đứt xích sắt, Thiết Diệp Quả bị Đằng Thanh Sơn lôi xuống một trái.
Thế này mà là "hái" sao. Thuần túy chỉ là giật mạnh.
"Thu hái Thiết Diệp Quả, người thường sợ là lay không nổi a." Đằng Thanh Sơn mỉm cười, tay phải nắm Luân Hồi Thương, tay trái lại tựa như chuồn chuồn đạp nước, hóa thành ảo ảnh, tóm lấy hết quả Thiết Diệp này tới quả Thiết Diệp khác, cứ như hái Thiết Diệp Quả là một việc rất dễ dàng vậy.
Xoảng Xoảng Xoảng!
Chỉ thấy từng quả trái cây lục sắc như do bích ngọc tạo thành từ trên cây Thiết Diệp Quả không ngừng rơi xuống. Tất cả đều rơi vào trong lưới đánh cá. Tốc độ hái quả thực nhanh, tựa như trái cây rơi xuống từ trên trời vậy.
"Ùng!" Không khí bất ngờ chấn động.
Một đạo ảo ảnh hắc sắc từ trong bụi cỏ ngoài mười trượng phóng vụt ra, vồ thẳng vào Đằng Thanh Sơn đang ở trên cây. Hai con ngươi xanh biếc càng làm người ta sợ hãi…
Tựa hồ như đang chìm đắm trong lạc thú hái trái, Đằng Thanh Sơn đưa mắt lướt qua, hữu thủ đang rảnh rỗi rất là tùy tiện lật cổ tay, lực cánh tay cường đại quán thâu vào trong, Luân Hồi Thương quét nên một đường cong tuyệt diệu.
"Viu!"
Ngân quang chợt lóe.
"Ngoao…" Một tiếng gào rú thê lương vang lên.
Chỉ thấy trên Luân Hồi Thương màu bạc có một con yêu thú toàn thân lông xám bạc bị đâm xuyên giữa ngực và bụng, máu tươi không ngừng chảy. Bốn chân của con yêu thú này có màu huyết hồng rất quỷ dị, thân thể to lớn như mãnh hổ thông thường.
Tuy con yêu thú bị xiên ở trên Luân Hồi Thương, nhưng đôi con ngươi xanh biếc của nó vẫn điên cuồng nhìn chòng chọc Đằng Thanh Sơn, bốn chân vẫn còn múa may dãy dụa, nhưng căn bản là dãy dụa không thoát.
"Huyết Ảnh Lang?" Đằng Thanh Sơn liếc sơ yêu thú, hữu thủ khẽ động.
"Bồng!" Luân Hồi Thương chuyển động.
Một cỗ nội gia cương kình mạnh mẽ thông qua Luân Hồi Thương bạo phát trong người con yêu thú "Huyết Ảnh Lang", khiến nội phủ nó hoàn toàn vỡ vụn. Huyết Ảnh Lang chỉ kịp tru lên một tiếng trầm đục rồi im bặt. Đằng Thanh Sơn rung trường thương, Huyết Ảnh Lang liền trượt khỏi cán thương, bị quẳng bay xuống dưới.
Bộp một tiếng, thi thể Huyết Ảnh Lang rớt xuống cách thân cây Thiết Diệp Quả khoảng năm trượng, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất khô cằn.
Đằng Thanh Sơn cũng nhảy khỏi chạc cây, đứng trên mặt đất. Nhìn ra xung quanh, trong đêm tối, hắn thấy được rõ mấy con yêu thú lục địa (chạy trên mặt đất) tiềm phục ở các nơi. Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu, trên một vài đại thụ xa xa cũng có vài con yêu thú loại phi cầm.
Con nào cũng đang nhìn hắn chằm chằm.
Luân Hồi Thương trong tay Đằng Thanh Sơn hướng vào các yêu thú xung quanh rồi chỉ vào cả từng con phi cầm yêu thú trên cây:
- Các ngươi nếu không cút ra xa một chút...
Mũi Luân Hồi Thương chỉ vào thi thể Huyết Ảnh Lang,
- Thì sẽ giống như nó thôi!
Yêu thú nghe không hiểu lời Đằng Thanh Sơn nói.
Nhưng trước đó, Đằng Thanh Sơn đã chỉ bọn chúng rồi chỉ Huyết Ảnh Lang. Trí tuệ những yêu thú này đều rất cao, nên chúng cũng đều hiểu ý của hắn. Tuy kinh ngạc vì người này có thể phát hiện được bọn chúng, thế nhưng việc hắn có thể dễ dàng giết chết yêu thú cấp bậc tiên thiên hư đan "Huyết Ảnh Lang" chỉ bằng một thương đã chứng minh thực lực của hắn:
Tuyệt đối vượt xa tiên thiên hư đan.
Thiết Diệp Quả này đối với Lôi Kình tộc đàn rất trọng yếu. Nhưng đối với các yêu thú khác thì không nhất định cũng trọng yếu như thế.
"Brừ..." "Ngoao..." "Grừ..."
Lúc này các con yêu thú vội vàng bỏ đi, vì sợ tên con người này cũng sẽ đuổi giết bọn chúng.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ đám yêu thú trong bụi rậm xung quanh đã rời đi, chỉ còn lại vài con phi cầm yêu thú ở trên các đại thụ phía xa. "Các ngươi được lắm, các ngươi đều có thể bay, ta quả thực là không tóm nổi các ngươi." Đằng Thanh Sơn nhếch miệng cười, không để ý tới đám phi cầm yêu thú ấy nữa.
Nhảy lên trên cây Thiết Diệp Quả, Đằng Thanh Sơn tiếp tục hái trái.
Xoảng Xoảng Xoảng!
Trái cây không ngừng rơi xuống.
Có thể thấy đám yêu thú phi cầm ở trên đại thụ xa xa đều nóng nảy, "~~~" "~~" chúng đều phát ra tiếng rít phẫn nộ, nhưng lại căn bản không dám tới chọc vào Đằng Thanh Sơn.
***
Vùng biển ven Thiết Diệp Đảo.
"Mấy con yêu thú đó đều rất tức giận a!" Lý nghe thấy tiếng chim kêu, dễ dàng hiểu được ý tứ, nên không khỏi có chút hưng phấn. "Xem ra những yêu thú ấy căn bản đều không có con nào là đối thủ của Đằng Đại Ca. Xem chừng Huyền Phong Thần Điêu tuyệt nhiên không ở đó."
Lôi Kình Vương cũng hỏi Lý, Lý báo cho Lôi Kình Vương biết tin tức mà nàng nghe được.
"Hống..." Lôi Kình Vương hưng phấn bắt đầu hống gào.
"Hống..." "Hống..." cả đàn Lôi Kình cũng đều hưng phấn hống lên. Bọn chúng đều biết rõ, một chút nữa, chúng sẽ có thể mang một đống Thiết Diệp Quả trở về.
Bỗng nhiên.
"U..." Một tiếng hót phẫn nộ vang vọng từ phía chân trời.
Vốn đang hưng phấn, vừa nghe xong tiếng hót, Lôi Kình Vương liền lập tức hống nhẹ. Nghe tiếng hống của nó, Lý biến sắc.
"Cái gì, là Huyền Phong Thần Điêu?"

Cây Thiết Diệp Quả này một năm kết trái một lần. Khi quả đã chín, nếu không hái xuống, toàn bộ trái cây sẽ rơi xuống đất sau một tháng.
Có điều Thiết Diệp Quả cứng rắn như sắt thép, rất khó hỏng. Cho dù để đó hai, ba năm, Thiết Diệp Quả này vẫn ổn như cũ. Đến hôm nay là ngày mùng một tháng bảy, vừa vặn là giao tiếp giữa hạ và thu, chính là thời điểm cây kết trái.
"Xoảng xoảng..."
Các trái Thiết Diệp Quả rơi xuống va vào nhau, phát sinh âm thanh kim loại va chạm "loảng xoảng loảng xoảng". Chỉ trong chốc lát, Thiết Diệp Quả đã bị Đằng Thanh Sơn hái xuống quá nửa; chỉ có thể nói Đằng Thanh Sơn hái trái quá nhanh.
"U..." Tiếng chim bén nhọn vang vọng truyền tới.
"Chậc chậc, tưởng ngươi không ở trên đảo, không cần triển khai một trường đại chiến thực sự. Đã thế thì hoạt động gân cốt một chút vậy." Vì biết đối phương là Huyền Phong Thần Điêu, nên Đằng Thanh Sơn nắm chắc mười phần.
Cuồng phong lạnh thấu xương từ trên không thổi tới, khiến không ít cây cỏ đều rạp xuống. May là Thiết Diệp Quả cũng tựa quả cầu sắt đặc ruột nên chỉ có một số rất ít bị thổi lăn đi, số còn lại vẫn bị giữ trong lưới đánh cá.
"Huyền Phong Thần Điêu, toàn thân trắng như tuyết, riêng đỉnh đầu, mắt đều là mầu vàng!" Đằng Thanh Sơn nhìn Huyền Phong Thần Điêu đậu ở chạc cây đại thụ phía trên, so sánh với miêu tả trong thư tịch. "Thân thể cũng lớn, có thể so với Đại Hắc, Đại Bạch."
Con ngươi sắc bén của Huyền Phong Thần Điêu nhìn chăm chăm Đằng Thanh Sơn ở phía dưới, tràn đầy sát khí! Thiết Diệp Đảo này chính là địa bàn của nó! Cây Thiết Diệp Quả này chính là thức ăn của nó. Tuy rằng đôi lúc nó cũng sẽ cho bọn yêu thú khác trên đảo nếm thử, nhưng đại đa số đều là nó độc chiếm.
Đối với kẻ đã ở cấp bậc tiên thiên kim đan như nó thì trái cây này không có tác dụng gì, cái chính là nó thích ăn!
"Vù!" Huyền Phong Thần Điêu bất ngờ từ trong đám cành cây phóng vọt ra, giống như một mũi tên nhọn bắn xuống Đằng Thanh Sơn ở phía dưới.
Đằng Thanh Sơn hừ lạnh một tiếng không né tránh, đứng vững tại chỗ cũ, tay cầm Luân Hồi Thương. Ngay khi cặp móng vuốt của Huyền Phong Thần Điêu quặp tới, Đằng Thanh Sơn nheo mắt lại, khẽ chuyển Luân Hồi Thương trong tay phất ra.
Tựa như một con du long, thương đánh ập về hướng Huyền Phong Thần Điêu.
"Keng!" Lợi trảo (vuốt sắc) và mũi thương tựa sắp thép va chạm nhau, mắt thường cũng có thể thấy được chấn động lan tới cây cỏ xung quanh, quật chúng nát bấy. Không ít đại thụ đổ nhào xuống đất tạo nên một tràng tiếng động ầm ầm, duy thân cây Thiết Diệp Thụ chỉ bị một vết xước rất nông.
Dường như hiểu ra Đằng Thanh Sơn không dễ đối phó, Huyền Phong Thần Điêu lập tức bay lên cao.
"Hừ!" Đằng Thanh Sơn nhảy bắn lên tới độ cao hai mươi trượng.
Con người dám cùng phi cầm yêu thú đấu ở giữa không trung? Muốn chết phải không? Lập tức Huyền Phong Thần Điêu lanh lảnh kêu to, nhằm Đằng Thanh Sơn phóng tới, trong đôi con ngươi kim sắc tràn đầy sát ý điên cuồng lạnh lẽo.
Chỉ nghe thấy tiếng va chạm liên tục vang lên.
Keng! Keng! Keng!
Mỗi lần giao kích đều dẫn tới kình khí cuồng bạo lan tỏa, cây cỏ xung quanh bị quét sạch sành sanh. Đến cả lá cây của cây Thiết Diệp Quả cũng bay mất không ít, mấy cành cây nhỏ bị cắt đứt, cũng có mấy trái Thiết Diệp Quả rơi xuống đất.
Huyền Phong Thần Điêu công kích liên tiếp nhưng căn bản không gây thương tổn chút nào cho Đằng Thanh Sơn.
Thương pháp phòng ngự "Hỗn Nguyên Nhất Khí" của "Đằng Thanh Sơn" từ lâu đã đạt tới trình độ cực kỳ đáng sợ.
"Là lúc này đây!" Tự mình nhảy lên giữa không trung dẫn dụ Huyền Phong Thần Điêu điên cuồng công kích, Đằng Thanh Sơn chờ đợi chính là thời khắc này! Dưới trạng thái điên cuồng công kích, thực Huyền Phong Thần Điêu rất dễ lộ ra một chút sơ hở. Dầu sao khi tấn công điên cuồng, phòng ngự của bản thân sẽ bị suy giảm.
"Bồng!" Trong chớp mắt Huyền Phong Thần Điêu bị một thương của Đằng Thanh Sơn chặn lại, ánh mắt Đằng Thanh Sơn chợt khóa chặt nơi cổ Huyền Phong Thần Điêu.
Đằng Thanh Sơn rốt cuộc xuất ra sát chiêu!
"Viu!"
Thương pháp Hỗn Nguyên Nhất Khí trong nháy mắt chuyển thành "Độc Long Toản".
Một luồng chớp màu bạc nhoáng lên!
"U..." Tiếng chim cao vút chói tai còn ẩn chứa một chút kinh hoàng vang lên, Huyền Phong Thần Điêu gắng sức huy động hai cánh.
Cũng với một trăm hai mươi vạn cân lực đạo, lực xuyên thấu của quyền đầu, chiến đao hay mũi thương là không giống nhau. Mũi thương chỉ có một điểm, xuyên thấu lực tự nhiên là kinh người. Huống chi, một trăm hai mươi vạn cân này tuyệt không phải sức mạnh thông thường, mà là đã hóa thành toản kình (kình xuyên thấu) kỳ dị, bạo phát trong nháy mắt.
"Xeo..." không gian dường như bị xuyên phá.
Xuyên thấu lực đạt tới một giá trị kinh người.
"Phập!" Chớp mắt Luân Hồi Thương của Đằng Thanh Sơn xuyên qua các tầng lông chim cứng như sắt thép của Huyền Phong Thần Điêu, đâm vào da thịt xương cốt ở bên trong. Phòng ngự mạnh mẽ bên ngoài thân thể của Huyền Phong Thần Điêu chính là các tầng lớp lông chim. Đằng Thanh Sơn đã xuyên qua được tầng lông chim này, tự nhiên là Huyền Phong Thần Điêu không cách gì chống lại.
Luân Hồi Thương màu bạc trực tiếp đâm xuyên cánh trái của Huyền Phong Thần Điêu.
"U..." Huyền Phong Thần Điêu phát ra tiếng kêu thống khổ, đồng thời…
Vù!
Trong nháy mắt một luồng hàn khí màu đen bao trùm Đằng Thanh Sơn.
"Chiêu này ta đã sớm nếm qua rồi!" Nội gia cương kình tiềm phục trong người Đằng Thanh Sơn bắt đầu phát ra, tiên thiên chân nguyên trong nháy mắt hình thành quang tráo. Trong nháy mắt Đằng Thanh Sơn bị đông thành bức tượng băng.
Trong con ngươi kim sắc của Huyền Phong Thần Điêu lúc này mới có một tia thích thú vì đã trả được thù.
Thế nhưng bức tượng băng này lại động đậy.
"Bồng!" Luân Hồi Thương bất ngờ chuyển động. Huyền Phong Thần Điêu gào to một tiếng thê lương, cánh trái bị đánh thủng thành một cái lỗ lớn to bằng đầu người, máu tươi bay lả tả.
Tầng băng bên ngoài thân Đằng Thanh Sơn hoàn toàn vỡ vụn. Hắn vừa ngẩng đầu nhìn Huyền Phong Thần Điêu thê thảm ở phía trên, bỗng nhiên trong lòng chợt động: "Huyền Phong Thần Điêu chính là yêu thú cấp bậc tiên thiên kim đan. Nếu như thu phục nó, ít nhất khi gặp hiểm cảnh ta cần phải chuyên tâm ứng phó, có thể để nó cõng Tiểu bay lên trên không. Hơn nữa, có một con thần điêu ở trên không, chắc chắn phiền phức trên đường sẽ giảm bớt nhiều!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.