Cửu Đỉnh Ký

Chương 288: Dùng Lưng Đánh Bay




"Đệ thất kích, Đại sư huynh không dùng đệ lục kích Liệt Hỏa Oanh Lôi, mà trực tiếp dùng luôn Lôi Thần Hàng Thế sao?
Đệ tam Thần Tướng vừa cao vừa gầy hơi giật mình.
Đệ thất Thần Tướng vuốt cằm, hưng phấn nhìn chằm chằm vào hai đại tuyệt thế cường giả giữa sân:
- Bất luận là đệ lục kích hay đệ thất kích, một khi sử dụng, đều tổn hại đối với thân thể Đại sư huynh cả! Còn bây giờ nếu nhìn thực lực của ác ma A Lạp Đạt, sử dụng đệ lục kích phỏng chừng không thể đánh bại hắn, nên buộc phải sử dụng đệ thất kích!
- Đại sư huynh, trước đây khi vừa sáng chế ra chiêu này, đã diễn cho chúng ta xem. Hơn mười năm trước, Đại sư huynh chưa bao giờ dùng chiêu này trong chiến đấu cả. - Nga Nhật Tề Nhĩ thì thầm nói.
- Đó là vì không ai đáng cho Đại sư huynh làm như vậy!
Bảy vị Thần Tướng đều rất chờ mong.
Đệ thất trong Thiên Lôi Thất Kích, với thực lực của đệ nhất Thần Tướng Nhật Lôi Mục bây giờ, nếu sử dụng ra rốt cuộc sẽ có uy lực như thế nào nhỉ?
...
- Ta không để ngươi thất vọng? Nhật Mục lão ca, biểu hiện nãy giờ của ngươi lại làm cho ta rất thất vọng. Đến giờ, gân cốt ta vẫn còn chưa hoạt động nữa đây này!
Đằng Thanh Sơn khẽ cử động gân cốt, toàn thân phát ra những tiếng lạo xạo,
- Hy vọng đệ thất kích trong Thiên Lôi Thất Kích của ngươi không làm cho ta thất vọng.
Giọng nói cuồng ngạo, làm không ít người trên Thiên Thần Sơn lộ vẻ bất bình, nhưng cũng có không ít người sùng kính nhìn Đằng Thanh Sơn! Có thực lực, có thể cuồng ngạo!
Nam nhân trên đại thảo nguyên, bội phục nhất là đại dũng sĩ!
*******
Vòng sương mù trên chỗ cao nhất ở Thiên Thần Sơn. Sâu trong lớp mây mù, mơ hồ có một bóng người mặc áo bào trắng rộng thùng thình. Người này bụng rất to, mặt tròn, đôi mắt nhỏ. Trên mặt luôn lộ vẻ tươi cười. Tựa hồ cả vùng mây mù chung quanh vì sự tồn tại của lão mà trở nên vui vẻ.
Trong mây mù, lão nhìn trận đấu trên Sinh Tử Nhai một hồi.
- Tiểu tử đó xem ra đã sờ tới bờ của ' đạo' rồi.
Lão già mặt tròn cảm thán một tiếng.
- Tuổi còn trẻ như vậy mà đã vượt qua cả Nhật Lôi Mục rồi. Tiếp tục như vậy, trong vòng mười năm nữa có thể có tới chín phần sẽ vào hư cảnh rồi!
- Nhật Lôi Mục tiểu tử. Làm gì phải thi triển chiêu Lôi Thần Hàng Thế chứ? Trong Thiên Lôi Thất Kích của hắn, cũng chỉ có một chiêu này là xem như sờ tới bờ của ' đạo'.
Lão đầu mập mạp mặt tròn mỉm cười quan khán cuộc chiến đấu phát sinh phía dưới.
...
Sinh Tử Nhai.
Nhật Lôi Mục mặt đỏ gay, cười ha ha nói:
- Đệ thất kích trong Thiên Lôi Thất Kích, tên là Lôi Thần Hàng Thế. Ta chưa bao giờ sử dụng trong chiến đấu cả! Hô Hòa huynh đệ, ngươi cứ tự mình thử xem uy lực một chiêu này đi!
Lời còn chưa dứt, điện quang màu xanh chung quanh Nhật Lôi Mục chợt bùng lên, làm cả người tựa như được bao trong một cái áo giáp bằng lôi điện!
Miệng chợt há lớn ra...
- Hấp!
Rất nhiều không khí điên cuồng dũng mãnh tràn vào miệng của Nhật Lôi Mục, chỉ dùng mắt thường đã có thể thấy được. Bụng Nhật Lôi Mục không ngừng phồng lên!
- Xoẹt xoẹt....
Điện quang màu xanh cũng không ngừng dung nhập vào trong bụng.
- Chiêu gì đây?
Đằng Thanh Sơn lập tức cảnh giác.
Muốn hút khí, với thân thể Đằng Thanh Sơn, có thể hút vào lượng khí gấp nhiều lần đối phương. Nhưng hít vào, thở ra sẽ không thể không ảnh hưởng tới lực công kích!
- Đại sư huynh sắp phát chiêu rồi.
- Bỏ qua lần này, sau này sợ là không thấy được nữa.
Bảy vị Thần Tướng và các cao thủ đang đứng xem trên Sinh Tử Nhai đều nín thở nhìn cảnh quỷ dị này. Nhật Lôi Mục thật sự hít một hơi rất mạnh, cả cái bùng tròn căng lên, rồi sau đó ngậm miệng không hít vào nữa, nhưng bụng lại phồng lên, làm cho người ta lo là bụng lão sắp nổ tung.
Đằng Thanh Sơn chân trái bước lên phía trước, nghiêng người vung tay chỉ vào đối thủ, vẫn là Tam Thể Thức nghênh địch như trước!
Hai mắt Nhật Lôi Mục đỏ lên, trong mắt lờ lờ có điện quang màu xanh, ' Bùng!' một tiếng. Cả người Nhật Lôi Mục hóa thành một tàn ảnh, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai chạy dọc theo một cái quĩ đạo liên tục quỷ dị, lao về phía Đằng Thanh Sơn!
- Không hợp lý!
Đằng Thanh Sơn không dám lơi lỏng với loại đối thủ này.
Cáii bùng căng trướng, toàn thân lóe lên lôi điện màu xanh, Nhật Lôi Mục vẻ mặt dữ tợn, mắt hổ trợn lên, rồi đột nhiên há miệng...
- Cái gì!
Đằng Thanh Sơn rõ ràng thấy trong miệng Nhật Lôi Mục lại có một lôi điện thông đạo do lôi điện cấu thành!
Lôi điện thông đạo, từ khoang miệng một mạch thông vào trong cơ thể!
- Lệ...
Một thanh âm cao vút sắc bén đến cực hạn, cực kỳ quái dị từ miệng Nhật Lôi Mục phát ra. Theo quĩ tích quỷ dị do thân thể Nhật Lôi Mục di động mà biến đổi, thanh âm hướng chói tai với những phương hướng khác nhau trực tiếp tác dụng vào người Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn luôn luôn cẩn thận lúc này rõ ràng cảm giác đầu mình tê rần choáng váng!
- Thịch! Thịch! Thịch!
Đằng Thanh Sơn cảm giác tim đập dồn dập với một nhịp độ trước đó chưa từng có. Tai trong nháy mắt ù đi, dường như trong đó có những tiếng chiêng trống đánh loạn xạ.
- Vù!
Hai tai Đằng Thanh Sơn tự động khép lại, bịt kín tai.
Thanh âm chói tai quỷ dị, dù thay đổi phương hướng nhưng đều nhằm vào Đằng Thanh Sơn!
Chút thanh âm nhằm vào Đằng Thanh Sơn, thỉnh thoảng cộng hưởng hoặc triệu tiêu. Chỉ mấy luồng thanh âm tản ra ngoài với uy lực đã yếu đi nhiều nhưng cũng làm cho những người vây xem ở ngoài xa trăm trượng không ít người sắc mặt trắng nhợt, mắt vừa chớp lên đã ngã sầm xuống, những người khác không ngã xuống thì sắc mặt cũng tái nhợt!
Thân thể Đằng Thanh Sơn rất cường đại, nên hắn lập tức thoát khỏi trạng thái này, nhưng vẫn bị choáng váng trong một lúc. Lúc này thân ảnh Nhật Lôi Mục đã cuồng mãnh vọt tới trước người Đằng Thanh Sơn.
- Ngươi thua!
Tay trái Nhật Lôi Mục đánh xuống ngực Thanh Sơn, tay phải đập một cú nữa vào lưng Đằng Thanh Sơn!
- Hừ!
Đằng Thanh Sơn ánh mắt thanh tỉnh.
Bởi vì tỉnh táo lại chậm một chút, nên Đằng Thanh Sơn không kịp vung tay đánh ra.
- Hừ......
Đằng Thanh Sơn quát khẽ một tiếng.
Vốn tay trái đang ở trước ngực lập tức chống ra trước ngực, đồng thời thân thể tựa như con gấu vụng về, không đứng vững sắp ngã xoài, ngược lại chống lưng về phía sau để nhận một cú đánh! Ngay khi vừa va chạm, từng khối cơ trên lưng Đằng Thanh Sơn chợt phồng lên, nội gia cương kình hoàn toàn tràn ngập.
- Bùng!
Đằng Thanh Sơn chống lưng, chẳng những ngạnh kháng được một chưởng của đối phương, còn dùng cả tấm lưng đánh vào ngực Nhật Lôi Mục!
Ầm!
Tiếng nổ đùng đoàng, màn hào quang bằng lôi điện chân nguyên trên ngực Nhật Lôi Mục vỡ vụn, cả người như bị một quả núi lớn va vào, ném văng đi hơn mười trượng, rồi sau đó ngã dúi vào đống đá vụn trên mặt đất.
Mọi người đều ngẩn người nhìn cảnh này!
Nguyên lúc trước vì Lôi Thần Hàng Thế, không ít người xa xa đã xỉu đi. Những cao thủ thanh tỉnh đều trầm trồ thán phục. Ai nấy trong lòng đều bội phục đệ nhất Thần Tướng. Nhất định đệ nhất Thần Tướng tất thắng. Nhưng vừa chớp mắt... Đệ nhất Thần Tướng lại bị một động tác độn lưng vô cùng vụng về đánh bay đi?
Đến cả màn hào quang hộ thể cũng bị va vào vỡ vụn, có thể bị trọng thương.
- Phốc!
Nhật Lôi Mục ngã xoài xuống, không khỏi phun ra vài ngụm máu tươi, nằm dài trên mặt đất tả tơi.
- Sao có thể như vậy chứ?
Không dám tin vào mắt mình,
- Hắn chỉ chống lưng một cái, sao có uy lực mạnh đến như vậy? Con người có kỳ kinh bát mạch, mười hai chính kinh! Sức mạnh bộc phát mạnh nhất phải là hai tay hai chân. Lưng làm sao có thể có được uy lực lớn như vậy nhỉ? Hơn nữa, ta cách hắn rất gần, hắn chỉ chống lưng một cái, sao có thể kháng cự lại một chưởng của ta, lại còn tiếp tục bộc phát đánh vỡ cả màn hào quang hộ thể của ta chứ?
Không hiểu!
Nhật Lôi Mục nghĩ vỡ đầu cũng không hiểu!
Kỳ kinh bát mạch, mười hai chính kinh của con người, ngay cả tiên thiên cường giả, cũng rất ít người hoàn toàn đả thông được. Cho dù toàn bộ đả thông, nhưng nhân thể ngoại trừ kinh mạch chủ yếu, còn có rất nhiều những kinh mạch nhánh nhỏ bé nối liền vào da thịt không ai biết tên! Khi tu luyện nội kình bình thường, những tiểu kinh mạch này coi như bị bế tắc!
Theo lý, tất cả tiên thiên cường giả, những kinh mạch nhỏ bé đều bế tắc cả!
Cho dù những kinh mạch nhỏ này có được đả thông, với độ nhỏ của những kinh mạch này, lực bung ra cũng không thể có uy lực lớn đến như vậy mới đúng!
...
- Lạ thật!
Lão giả mặt tròn bụng to ẩn trong mây mù, nhìn bao quát trận chiến phía dưới cũng nhíu mày,
- Chẳng lẽ hắn đã thông tất cả các kinh mạch nhỏ bé lại với nhau rồi? Đạt tới hư cảnh mới có thể đả thông mọi kinh mạch chứ! Mà tiểu tử kia rõ ràng không phải hư cảnh!
- Cho dù hắn đả thông các loại kinh mạch, nhưng cũng không thể bộc phát ra uy lực mạnh như vậy được!
Lão giả mặt tròn rất nghi hoặc.
Cho dù là cường giả hư cảnh, cũng không có khả năng biết được Đằng Thanh Sơn đang dùng sức mạnh của thân thể, chứ tuyệt không phải chân nguyên! Sức mạnh thân thể mạnh đến đâu thì nhìn bên ngoài không thể thấy rõ được.
...
Nhìn Nhật Lôi Mục đang bị thương ngã xoài ra, Đằng Thanh Sơn trong lòng thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng một nhánh nội gia quyền, giống với các ngươi à. Công kích chỉ có thể dựa vào tay chân sao? Một nhánh nội gia quyền của ta, thân, đầu, lưng, đầu gối vân vân, có bộ vị nào không thể trở thành binh khí chứ?
Vừa rồi là chiêu thứ mười hai ' Hùng Chàng Sơn' (Gấu xô núi) trong Hình Ý Chi Hùng.
Nhìn như vụng về, nhưng uy lực thân thể phát kình lại có trong nháy mắt thật lớn.
- Ha ha, Nhật Lôi Mục lão ca!
Đằng Thanh Sơn cười to đi tới vách đá, vươn tay rút ' Hắc Diễm Côn' của mình ra, sau đó Hắc Diễm Côn chọc mạnh một cái, dưới chấn động binh khí ' thần xử' của Nhật Lôi Mục bay về phía Nhật Lôi Mục. Nhật Lôi Mục lập tức vươn tay, tiếp nhận binh khí của mình.
- Nhật Lôi Mục lão ca, ngươi và ta vừa tỷ thí tay không rồi. Bây giờ, có cần phải sử dụng binh khí để tỷ thí nữa không? - Đằng Thanh Sơn cười vang.
Nhật Lôi Mục đứng lên, quẹt khóe miệng, hào sảng cười nói:
- Hô Hòa huynh đệ, nếu ta còn mặt dày dụng binh khí đấu tiếp với ngươi, chỉ sợ sẽ bị mọi người cười chê! Ngươi có thể phá Lôi Thần Hàng Thế của ta, cho dù ta dụng binh khí, cũng sẽ thất bại thôi! Trận này... Nhật Lôi Mục thua, thua tâm phục khẩu phục!
- Nhật Lôi Mục lão ca, ta cũng thắng hiểm một chiêu. Vừa rồi, ta tỉnh lại chậm một chút là đã thua rồi.
Đằng Thanh Sơn cười nói:
- Cuộc chiến này đã chấm dứt, ta còn có việc, xin đi trước!
Nhật Lôi Mục đứng lại tại chỗ, còn Đằng Thanh Sơn đi thẳng về phía Lý. Trên mặt Lý tràn đầy nụ cười hưng phấn, cùng Đằng Thanh Sơn sóng vai mà đi, đợi đến khi xa hẳn mọi người phía sau, Lý mới thì thào hưng phấn nói:
- Đằng đại ca, ngươi thắng rồi!
- Khá hiểm.
Đằng Thanh Sơn khẽ cười nói.
Đột nhiên...
Ở phía sau chợt tiếng người thét lên:
- A Lạp Đạt đại nhân từ đầu tới cuối dường như đều chỉ phòng ngự! Vào lúc cuối cùng, một cú chống lưng đơn giản đã thắng. Cú chống lưng đó cũng có thể xem là phòng ngự.
- Đúng đó, A Lạp Đạt đại nhân, từ đầu tới cuối thật ra chưa từng công kích, thế mà cũng thắng. Quá khó tin!
Nghe những tiếng kinh hô phía sau, Đằng Thanh Sơn không khỏi cười khổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.