Cửu Đỉnh Ký

Chương 214: Nhân Thú Giao Đàm




Hồ nước sâu thẳm tối tăm, sáu mươi vầng sáng yếu ớt. Phía trước, chính là đáy hồ, liếc mắt nhìn không thấy đầu kia của Thiên Hồng Thủy Cung.
Người của Thanh Hồ Đảo, dù chết sống cũng không chịu dẫn đường nữa.
Lúc này nhân mã ở những nơi khác cũng có tâm tư riêng của mình. Lúc trước để Thanh Hồ Đảo dẫn đường tìm Cung Điện Vũ Hoàng, ý nghĩ của bốn mươi chín tiên thiên cường giả là vô cùng nhất trí, coi như đoàn kết. Nhưng... khi Thiên Hồng Thủy Cung xuất hiện trước mặt, vừa nghĩ tới việc kho báu Vũ Hoàng ở bên trong cung điện, mọi người đều nghĩ tới lợi ích riêng của mình.
- Tần Lang huynh, đợt lát nữa chúng ta nên tách ra khỏi đám đại tông phái, nếu không... cho dù cùng tìm được kho báu Vũ Hoàng, với số lượng đông như vậy, chắc chắn là không có phần chúng ta. Tách ra không biết chừng chúng ta còn có thể tìm được bảo tàng trước, lấy rồi bỏ đi!
Thanh niên bạch bào Lưu Tú thấp giọng nói với Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn gật đầu nhè nhẹ.
Đồng thời Đằng Thanh Sơn phát hiện những cao thủ các đại tông phái khác chung quanh đều đang thì thào nhỏ giọng thảo luận với nhau. Họ chỉ rỉ tai thì thầm, thanh âm rất nhỏ, lại đang ở trong nước, nên Đằng Thanh Sơn cũng chỉ nghe mơ hồ.
"Ở Đại Duyên Sơn, các tiên thiên cường giả còn có thể đoàn kết. Nhưng tới Thiên Hồng Thủy Cung..." Đằng Thanh Sơn thầm lắc đầu. "Đợt lát nữa tìm được kho báu Vũ Hoàng, e rằng bọn chúng còn chém giết lẫn nhau nữa. Nhưng không biết đông người như thế này có thể có biện pháp giải quyết con Kim Sắc Long Quy được không?"
- Ha ha... Cổ đảo chủ!
Thú Vương Ô Hầu sảng khoái cười nói:
- Các ngươi cũng đã đi vào Thiên Hồng Thủy Cung này một lần rồi, không biết có nguy cơ gì không?
Bất luận đáy lòng có chủ ý gì, lúc này mọi người đều nhìn về phía Thanh Hồ Đảo Cổ Ung. Biết trước nguy hiểm của Thiên Hồng Thủy Cung sẽ tốt hơn rất nhiều.
Ánh mắt Cổ Ung lướt qua mọi người:
- Ta đã nói rồi, trong Thiên Hồng Thủy Cung có rất nhiều yêu thú! Hơn nữa, một vài yêu thú có thực lực rất mạnh. Do đó, Thanh Hồ Đảo ta đã chịu lỗ lã nhiều. Hơn nữa, chúng ta vừa mới vào Thiên Hồng Thủy Cung, đã bị yêu thú giết chết một người. Sâu trong Thiên Hồng Thủy Cung, chúng ta quả là không biết gì.
- Nhưng theo như bảo đồ, Thiên Hồng Thủy Cung chính là nơi có kho báu Vũ Hoàng.
Cổ Ung nói thêm.
- Hừ, thấy Thiên Hồng Thủy Cung, ai mà không đoán được chứ?
Tên đầu lĩnh trong chín chấp pháp áo đen của Doanh Thị gia tộc Doanh Hạo Giang nhìn về phía Thiên Hồng Thủy Cung.
- Có thể xây dựng dưới nước một kiến trúc như thế, ngoại trừ tiền bối gia tộc ta là Tần Lĩnh Thiên Đế, cũng chỉ có Vũ Hoàng, Thích Già Tổ Sư, Lý Thái Bạch mà thôi. Cung điện này, cho dù không phải là Cung Điện Vũ Hoàng, cũng là cung điện của một trong ba vị kia.
Mọi người đều hiểu: Tứ đại chí cường giả, bất luận cung điện do ai kiến tạo cũng đáng giá để tìm kiếm.
- Nếu các vị không đi vào, chúng ta đi trước một bước vậy.
Doanh Hạo Giang lạnh lùng nói.
Lập tức, chín vị chấp pháp áo đen của Doanh Thị gia tộc liền cùng nhau đi về phía cửa cung điện. Khoảng cách hơn mười trượng, rồi mười trượng, tám trượng...
- Gan lớn bội thực mà chết, nhát gan thì đói chết! Chúng ta cũng đuổi theo.
Sáu người Hồng Thiên Thành cũng đuổi theo.
Đi đoạt kho báu Vũ Hoàng, đương nhiên ai đi đầu sẽ chiếm được ưu thế; nhưng đương nhiên... đi đầu thì mức độ nguy hiểm cũng lớn hơn một chút. Phúc họa cùng tồn tại.
- Đảo chủ?
Triệu Đan Trần nhìn về phía Cổ Ung.
Cổ Ung cũng nhíu mày, nghĩ ngợi một lát rồi nói:
- Sao con Kim Sắc Long Quy còn chưa xuất hiện? Được rồi... cung điện này rộng tối thiểu hơn mười dặm. Phỏng chừng con Kim Sắc Long Quy lúc này đang ở vị trí khác trong cung điện, muốn chạy tới cửa cung này phải mất một lúc! Không xong, để đám người đó đi trước một bước mất rồi.
Đằng Thanh Sơn lặng lẽ nhìn cảnh này.
- Hống..-
Đột nhiên có tiếng gầm chấn động linh hồn từ khoảng không đen kịt phía trước Thiên Hồng Thủy Cung vang ra. Thanh âm trầm thấp làm cho tim người ta phát run lên. Thiên Hồng Thủy Cung hoàn toàn đen kịt, hơn nữa mọi người lại rất kính sợ Vũ Hoàng nên tiếng gầm dữ dội này làm cho rất nhiều tiên thiên cường giả giật mình thon thót.
- Thoái lui!
Quát lớn một tiếng, chín vị hắc y chấp pháp của Doanh Thị gia tộc vừa rồi chậm rãi đi tới, bây giờ cấp tốc lui về phía sau tựa như chín mũi tên. Sáu vị tiên thiên cường giả Hồng Thiên Thành đi theo phía sau cũng thoái lui rất nhanh!
Trong nháy mắt, họ đã cách xa cửa cung hơn một trượng.
- Ông …
Vốn cả một khoảng không gần cửa Thiên Hồng Thủy Cung đột nhiên phát ra đạo đạo kim quang, ít nhất trong phạm vi gần hai mươi trượng quanh cửa cung đều có thể được nhìn thấy rõ ràng.
Đám tiên thiên cường giả đều cảnh giác nhìn cảnh này.
- Thần kỳ thật.
Lưu Tú bên cạnh Đằng Thanh Sơn tán thưởng. Mặc dù là lần thứ hai nhìn thấy cảnh này, Đằng Thanh Sơn cũng phải thán phục trong lòng:
- Cung điện ngầm mấy ngàn năm không hư hao chút nào, hơn nữa cửa cung còn có thể bắn ra kim quang... Thủ đoạn của Vũ Hoàng, thật không phải thường nhân có thể tưởng tượng được.
Ngay lúc này...
Từ cửa cung khổng lồ hiện ra con Kim Sắc Long Quy, đại khái dài ba trượng bảy thước. Mai rùa đầy những hoa văn sặc sỡ, đầu con Long Quy vươn ra trông tựa như long thủ của một con giao long. Hàm răng sắc bén nghiến chặt trên cái miệng rộng, cặp đồng tử màu xanh nhìn chằm chằm vào đám người Thanh Hồ Đảo, cái nhìn đặc biệt lạnh lùng.
Hiển nhiên, người của Thanh Hồ Đảo lần trước đã bị cảnh cáo nay lại dám tới, khiến nó tức giận!
- Hống..
Kim Sắc Long Quy gầm gừ.
- Kim Sắc Long Quy!
Ngoài cửa cung hơn mười trượng, sáu mươi tiên thiên cường giả không ngớt vang lên những tiếng kinh hô. Không ít người ra vẻ khó tin.
- Tai sao nơi này lại có Kim Sắc Long Quy chứ?
- Nó ở đó thì làm sao chúng ta có thể đi vào đây?
Đám cường giả này đều được xem như những nhân vật đứng đầu Cửu Châu Đại Địa. Trong cả Cửu Châu Đại Địa, những nhân vật lợi hại hơn bọn họ cũng chỉ là cường giả hư cảnh mà thôi. Họ hoàn toàn có thể xưng là thuộc loại đếm được trên đầu ngón tay! Những cường giả này có lực ảnh hưởng kinh người trong Cửu Châu.
Nhưng họ vừa thấy Kim Sắc Long Quy, ai nấy đều trợn tròn mắt.
Cho dù thấy một con yêu thú kích cỡ bằng một quả núi nhỏ, đám cường giả nhân loại cũng không có khả năng hoảng sợ như thế.
- Đáng tiếc, Kim Sắc Long Quy ra sớm quá.
Thấy cảnh này Cổ Ung thầm tiếc. Nếu chín người Doanh Thị gia tộc tiến vào sâu rồi Kim Sắc Long Quy mới đột nhiên xuất hiện!"Hừ, chín người này, tối thiểu cũng chết vài tên, đặc biệt là tên Hạo Giang kia... tốt nhất bị Kim Sắc Long Quy cho một vuốt thành bùn!"
Những cường giả đều có tâm tư riêng của mình.
- Cổ Ung, ngươi không bảo là có Kim Sắc Long Quy. Ngươi có tâm tư gì?
Chín vị chấp pháp áo đen Doanh Thị gia tộc vô cùng giận dữ.
- Lần trước tới đây, chúng ta không chạm mặt Kim Sắc Long Quy. Phỏng chừng, bên trong cung điện còn có một con yêu thú có thể so với hư cảnh. Như vậy vừa khéo, ngay từ đầu các ngươi đã đụng với nó, như vậy vận khí cũng coi như không tệ. Nếu gặp phải nó ở bên trong, có muốn chạy cũng không kịp.
Cổ Ung cười khẽ, đáp.
Lão tăng lông mày dài Ma Ni Tự can:
- Các vị, đừng nói nữa. Bây giờ Kim Sắc Long Quy chặn cửa cung, chúng ta làm sao đi vào đây?
- Long Quy, hơn nữa đã biến thành kim sắc, lực mạnh vô cùng. Mai rùa lại kiên cố không phá vỡ nổi. Dù Kim Sắc Long Quy để mặc cho chúng ta công kích, sợ rằng chúng ta cũng không thể đả thương được nó. Kể cả cường giả hư cảnh có tới đây, đối mặt Kim Sắc Long Quy cũng phải đau đầu.
- Nói làm gì, có biện pháp gì không?
Đám cường giả đều có chút lo lắng.
Còn con Kim Sắc Long Quy gầm gừ vài tiếng rồi nằm xuống, nó nằm phịch cả người tại cửa cung, nheo mắt lại. Thỉnh thoảng, một đạo lục quang từ khóe mắt nó bắn ra, đảo qua đám cường giả nhỏ bé.
- Để ta thử xem!
Một thanh âm hùng hậu vang lên.
Mọi người nhìn qua, chỉ thấy Thú Vương Ô Hầu tóc tai bù xù đi về phía cửa cung. Đám người lập tức chăm chú nhìn Thú Vương Ô Hầu.
Đằng Thanh Sơn cũng hơi kinh ngạc:
- Gã Ô Hầu này, có tên xếp ở đệ nhất Thiên Bảng, cho dù lợi hại, cũng chỉ là cường giả tiên thiên kim đan thôi, sao địch lại được với Kim Sắc Long Quy chứ?
Nhưng Đằng Thanh Sơn cũng hiểu, có thể có tên xếp đầu Thiên Bảng, sợ cũng rất gần với cường giả hư cảnh rồi.
Giống như trên Địa Bảng vậy. Những nhân vật cuối cùng trên Địa Bảng có lực công kích bộc phát đã có thể đạt tới mười vạn cân. Nhưng có thể xếp mười hạng đầu trên Địa Bảng, như "Lôi Thần Đao" Ngô Việt, uy lực một đao thật sự mạnh hơn những người xếp cuối cùng như Huyết Nguyệt Đao Mạnh Điền rất nhiều.
Về phần đệ nhất Địa Bảng, phỏng chừng lực công kích cũng không kém nhiều lắm so với tiên thiên hư đan.
Cùng đạo lý đó, có thể có tên xếp ở hàng đầu Thiên Bảng, có thể một người đồng thời ứng phó với vài Tiên Thiên Kim Đan. Gã Ô Hầu này cho dù không bằng cường giả hư cảnh, nhưng so với cường giả mới vào hư cảnh, phỏng chừng cũng rất gần.
...
Chỉ thấy Ô Hầu dừng lại cách cửa cung bảy tám trượng.
- Hống …
Ô Hầu phát ra âm thanh gầm gừ nhè nhẹ.
Vốn đang nheo mắt, Kim Sắc Long Quy không khỏi mở choàng ra, một đôi đồng tử màu xanh lè nhìn chằm chằm vào Ô Hầu.
- Hống...
Ô hầu lại phát ra tiếng gầm.
- Hống.
Kim Sắc Long Quy lại cũng phát ra tiếng gầm.
Nhất thời, một con người, một yêu thú, cứ như vậy gầm gừ với nhau. Năm mươi chín tiên thiên cường giả khác đều trừng mắt há miệng.
- Oa, lời đồn là thật! Thú Vương Ô Hầu đích thật là có thể trao đổi với yêu thú.
Lưu Tú áo bào trắng kinh hô.
Đằng Thanh Sơn cũng trừng mắt á khẩu.
Thực sự thì không ai ngờ con người lại có thể trao đổi với yêu thú! Từ góc nhìn của con người, những tiếng gầm đó có lẽ chỉ phát âm hơi biến hóa, dài ngắn cao thấp khác nhau một chút, ngoài ra, mọi người căn bản không nghe thấy có gì khác nhau, nhưng... Thú Vương Ô Hầu và Kim Sắc Long Quy lại cùng trao đổi như vậy.
- Có lẽ thật sự chúng ta có thể đi vào được.
Đám tiên thiên cường giả ở đây đều nổi lên hy vọng.
Căn bản không thể làm bừa trước mặt Kim Sắc Long Quy, dùng phương pháp mềm dẻo xem ra có thể hữu hiệu hơn.
Thiên Hồng Thủy Cung, một con vật ở trong cửa cung, một người ở ngoài cửa cung, một người một yêu thú cứ trao đổi như vậy. Còn năm mươi chín tiên thiên khác căn bản không hiểu gì, chỉ có thể ngu ngơ chờ đợi.
- Hống..
Ô Hầu phát ra tiếng gầm nhẹ trầm thấp.
Còn con rùa vàng vốn đang nằm, chợt đứng bật lên, ngẩng đầu phát ra một tiếng gầm.
- Chuyện gì thế?
Những người khác đều không hiểu gì, nhưng cũng có cảm giác không ổn lắm.
Thú Vương Ô Hầu liên tục rống lên vài tiếng.
Lần này, Kim Sắc Long Quy không trả lời, mà là...
- Ầm!
Một khối không khí từ trong miệng nó bắn ra rất mạnh. Thú Vương Ô Hầu vung tay phải lên đỡ. Khối không khí đó đánh vào cánh tay phải của Ô Hầu. Cả người Ô Hầu bị bắn văng về phía sau hơn mười trượng, vừa vặn rơi xuống giữa đám đông.
- Ô Hầu huynh, sao rồi?
Cả đám đều nhìn về phía Thú Vương Ô Hầu.
- Ta không nói, hẳn mọi người cũng đoán được rồi.
Ô Hầu lắc đầu bất lực.
- Không có biện pháp! Ta đã thuyết phục nhiều như vậy rồi thế mà lão Long Quy chết sống gì cũng không cho chúng ta đi vào! Nhưng có một tin tức tốt... Nơi này đích thật là kho báu Vũ Hoàng. Hơn nữa, lão Long Quy này chính là tuân theo lệnh của Vũ Hoàng thủ hộ nơi đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.