Cửu Đỉnh Ký

Chương 207: Dãy dụa trong sinh tử




Đại quân Thanh Hồ Đảo đóng quân chung quanh Vô Để Động. Mấy ngàn quân trướng rải rác khắp nơi được đội ngũ tuần tra Ngân Giao quân luôn luôn đề phòng cẩn mật. Đại đa số quân sĩ Ngân Giao Quân đều đang nghỉ ngơi.
- Đảo chủ, nhìn kìa, Tuyết Ưng của Tuyết Ưng Giáo!
Mười hai cường giả Thanh Hồ Đảo vừa mới hoả táng Liên trưởng lão, thu thập tro cốt xong, đang tụ tập cùng nhau ăn cơm ngoài trời.
- Tuyết Ưng?
Tất cả mọi người đều buông chén đũa, ngẩng đầu nhìn lên, trên trời cao năm con Tuyết Ưng thật lớn đang bay liệng. Với thị lực của tiên thiên cường giả, đều có thể thấy một thân ảnh khoanh chân ngồi trên lưng Tuyết Ưng. Có thể để người ngồi trên lưng cho thấy những con Tuyết Ưng này to lớn đến như thế nào.
- Đích thực là Tuyết Ưng của Tuyết Ưng Giáo rồi - Cổ Ung cau mày.
Triệu Đan Trần quắc mắt, cười lạnh nói:
- Người của Tuyết Ưng Giáo đúng là một lũ chó hoang! Tin tức Kho báu Vũ Hoàng vừa truyền ra, chúng cả đêm sùng sục mò tới. Yến Châu ở cực bắc, thế mà mới đây đã chạy tới rồi!
Không trách được Triệu Đan Trần tức giận. Cái chết của Liên trưởng lão, sự tồn tại của Kim Sắc Long Quy đã làm cho người của Thanh Hồ Đảo vô cùng phiền não rồi, bây giờ tin tức truyền khắp thiên hạ, ai ai cũng biết, rồi người Tuyết Ưng Giáo lại mò tới, tự nhiên như thêm dầu vào lửa (nguyên văn: thêm sương vào tuyết)
Năm con Tuyết Ưng vẫn bay liệng trên trời cao.
- Các vị trưởng lão chuẩn bị một chút, chỉ sợ một thời gian ngắn nữa là người của Tuyết Ưng Giáo sẽ xuống đó.
Đôi mắt Cổ Ung nheo lại, tựa như con ngươi của một con mãng xà.
Đột nhiên …
- Chào bằng hữu Tuyết Ưng Giáo!
Một thanh âm trong trẻo từ giữa Đại Duyên Sơn vang lên.
- Nếu không ngại, chúng ta có thể đi cùng với nhau.
- Ừm!
Thanh âm vang dội phía chân trời. Năm con Tuyết Ưng từ trên cao bổ xuống cực nhanh. Trong nháy mắt liền lẩn vào trong núi rừng rậm rạp. Một lát sau năm con Tuyết Ưng lại một lần nữa bay lên không. Nhưng lần này... trên lưng Tuyết Ưng không có ai nữa. Rất hiển nhiên, năm vị đã cường giả Tuyết Ưng Giáo đã tiến nhập Đại Duyên Sơn rồi.
Đám mười hai tiên thiên cường giả Cổ Ung sắc mặt rất khó coi. Nguyên vốn tưởng rằng người vừa tới chỉ là Tuyết Ưng Giáo, nhưng hiển nhiên còn có các cao thủ khác tới nữa.
- Nghe giọng nói vừa rồi, hẳn là người ở vùng Thanh Châu.
Tráng hán áo đen nhíu mày nói.
- Phải đến tám chín phần mười là nhân mã của Tiêu Dao Cung ở Thanh Châu!
Trong Cửu Châu, mặc dù nói cùng một loại ngôn ngữ, nhưng ở mỗi địa phương, nếu để ý từng chữ một là thấy sự khác nhau. Nghe tiếng nói bình thường là có thể phán đoán đó là người ở nơi nào.
- Tiêu Dao Cung!
Cổ Ung không lên tiếng, chỉ là nếp nhăn trên mày càng sâu hơn.
.....
Lướt mắt nhìn ra Cửu Châu, nói về mức độ giàu có, tự nhiên phải kể tới Dương Châu, Vũ Châu.
Nếu nói về kích cỡ địa lý lớn nhỏ, phải kể tới những vùng hoang vắng như Nhung Châu, Lương Châu, Yến Châu.
Nơi giàu có, mật độ dân cư lớn, phạm vi địa lý hơi nhỏ.
Còn phạm vi địa lý mà lớn, thì thường hoang vắng.
Nói về tổng dân cư nhiều nhất, kỳ thật phải kể tới Vũ Châu và Thanh Châu. " Tiêu Dao Cung " ở Thanh Châu chiếm được rất nhiều dân cư, mặc dù Thanh Châu có mười tám quận, và cũng không thể hoàn toàn thống nhất, nhưng với việc thống trị mười lăm quận cũng đã đủ làm cho Tiêu Dao Cung có rất nhiều cao thủ rồi.
......
Đám mười hai người Cổ Ung, đứng trước hàng Ngân Giao quân. Lúc này, xa xa bỗng xuất hiện không ít bóng người, hoặc là trường bào màu tím, hoặc là mặc lân giáp lưng đeo trường cung túi tên, hoặc là đội mũ chiên, tổng cộng có mười sáu người!
Mười sáu cường giả này sóng vai đi tới.
Mặc dù phía sau bọn người Cổ Ung có rất nhiều quân sĩ Ngân Giao Quân, mà đối phương chỉ có mười sáu người sóng vai đi tới nhưng lại có khí thế như triều dâng.
- Đến cả Xạ Nhật Thần Sơn cũng tới à!
Đám mười hai tiên thiên cường giả Cổ Ung ai nấy cũng đau đầu.
Dương Châu ở đông nam, còn Thanh Châu ở chính đông, Viêm Châu ở chính nam. Do đó, Xạ Nhật Thần Sơn và Tiêu Dao Cung tới đây rất dễ dàng.
- Cổ đảo chủ! Thanh Hồ Đảo của ngươi thật sự là có vận khí tốt, lại có thể có được bảo đồ Vũ Hoàng. Bây giờ, đang khai thác kho báu Vũ Hoàng trong vùng Đại Duyên Sơn này... Nhưng, kho báu Vũ Hoàng hẳn là không phải dễ lấy như vậy, có đúng không? Tiêu Dao Cung ta, còn có Xạ Nhật Thần Sơn, Tuyết Ưng Môn, rất vui lòng hỗ trợ, tin rằng có chúng ta liên thủ, việc khai thác bảo tàng sẽ dễ dàng hơn không ít.
Người cầm đầu Tiêu Dao Cung là một nam tử nho nhã mặc áo tím, cười vang nói, trong giọng nói, tựa hồ khẳng định Thanh Hồ Đảo đã có bảo đồ Vũ Hoàng rồi.
Một tông phái phái ra năm sáu người, ba tông phái cộng lại là mười sáu người!
Tùy vào nội tình của các Đại tông phái!
Ví dụ như Quy Nguyên Tông, làm sao bỏ ra được năm sáu tiên thiên chứ. Hơn nữa, cả tông cũng chỉ có bốn tiên thiên cường giả mà thôi.
- Kho báu Vũ Hoàng hả?
Cổ Ung cười nói,
- Sử trưởng lão, tin tức này ngươi tìm được ở đâu thế! Kho báu Vũ Hoàng truyền đã mấy ngàn năm, nhưng đã từng có người nào khai thác được kho báu Vũ Hoàng chưa? Đây thuần túy chỉ là lời đồn. Phỏng chừng trước đó vài ngày, Thanh Hồ Đảo chúng ta tiêu diệt Thiết Y Môn, làm cho một vài dư nghiệt cảm thấy oán hận, cố ý gieo rắc tin đồn bậy bạ đó thôi.
Vừa dứt lời ——
- Cổ đảo chủ!
Thanh âm trầm thấp hùng hậu, từ một hán tử đầu trọc gầy gò của Xạ Nhật Thần Sơn truyền ra, mắt hắn sắc như đao,
- Ngắn ngủn chỉ một đêm, Xạ Nhật Thần Sơn ta, còn có Tiêu Dao Cung, có cả Tuyết Ưng Giáo đã tới đây rồi. Mấy phương chúng ta cùng liên thủ mà tìm bảo tàng, chẳng phải là tốt hơn sao? Nếu Doanh Thị gia tộc, Ma Ni Tự, Vũ Hoàng môn cũng tới, vậy có thể... Cổ đảo chủ, làm người không thể quá tham lam! Ăn nhiều quá sẽ bội thực mà chết đó!
Với chất giọng mang khẩu âm Viêm Châu man khí mười phần, làm cho lời nói của vị "tôn giả" Xạ Nhật Thần Sơn này có vẻ rất bá đạo.
- Hừ!
Cổ Ung sầm mặt lại. Triệu Đan Trần bên cạnh cũng cười lạnh một tiếng nhìn mọi người xung quanh:
- Thanh Hồ Đảo ta làm việc gì thì không đến lượt các vị quản. Nếu các vị cho rằng Đại Duyên Sơn có kho báu Vũ Hoàng, các vị có thể tự mình đi tìm. Thanh Hồ Đảo chúng ta tuyệt không nhúng tay! Nhưng xin khuyên các vị, đừng nhúng tay vào chuyện Thanh Hồ Đảo chúng ta!
Triệu Đan Trần chính là cường giả xếp thứ mười trên Thiên Bảng.
- Cổ đảo chủ!
Lão già mũi ưng, tóc bạc phơ, áo bào màu bạc, đội mũ chiên, mắt nheo lại,
- Nếu các ngươi không khai thác kho báu Vũ Hoàng, có dám cho phép chúng ta tiến vào quân doanh của Thanh Hồ Đảo các ngươi để thăm dò không?
- Xin lỗi, thứ Thanh Hồ Đảo ta không phụng bồi được.
Cổ Ung sầm mặt lại nói, rồi phất tay áo xoay người bước đi.
Mười một cường giả khác của Thanh Hồ Đảo cũng theo Cổ Ung, cùng nhau quay đầu bước đi, bất chấp nhân mã ba phương Xạ Nhật Thần Sơn, Tiêu Dao Cung, Tuyết Ưng Giáo.
Rào!
Đám quân sĩ Ngân Giao Quân đứng hàng đầu, ai nấy mặc trọng giáp, cầm trường thương, lập trận sẵn sàng đón địch.
......
Mười sáu tiên thiên cường giả của Xạ Nhật Thần Sơn, Tiêu Dao Cung, Tuyết Ưng Giáo cùng nhìn nhau.
- Xem ra kho báu Vũ Hoàng là thật rồi.
- Nếu chúng ta lao bừa vào, Cổ Ung hiển nhiên sẽ không tiếc tiêu hao tính mạng quân sĩ Ngân Giao Quân chém giết với chúng ta. Chúng ta trước hết nên lui lại.
Lão giả tóc bạc, áo bào bạc, đội mũ chiên nói. Tiên thiên cường giả tuyệt không phải vô địch, mặc dù nói, tiên thiên cường giả có thể tam quân đoạt soái (chém đầu tướng giữa ba quân), nhưng cũng phải xem đó là thứ quân đội gì!
Quân sĩ Ngân Giao Quân, mọi người ai cũng có trọng giáp.
Trọng giáp đó, cỡ như Đằng Vĩnh Phàm, có hơn bốn ngàn cân cự lực, cầm trường thương mà đâm không xuyên nổi trọng giáp, đủ để thấy được trọng giáp này khó đâm thủng như thế nào!
Tiên thiên cường giả, có thể giết chết quân sĩ mặc trọng giáp. Nhưng đâm thủng trọng giáp mà giết chết người cũng phải tiêu hao không ít tiên thiên chân nguyên.
Một khi thiên quân vạn mã vây quanh cùng đánh giết, mười sáu tiên thiên cường giả sẽ tiêu hao rất nhiều tiên thiên chân nguyên, nếu không ham chiến, bỏ chạy đi thì đương nhiên không khó. Nhưng, nếu không chạy, mà ngược lại cường công, vậy từ từ sẽ sinh ra tình trạng tiên thiên chân nguyên khô kiệt, bản thân sẽ lâm vào hiểm cảnh.
***
Mười sáu cường giả của ba thế lực lớn và mười hai cường giả của Thanh Hồ Đảo, đứng cách nhau hai ba mươi trượng đối thoại sang sảng, thanh âm đó truyền thẳng vào Vô Để Động.
Dưới đáy Vô Để Động.
m thanh truyền tới đáy, mặc dù có điều rất yếu, nhưng Đằng Thanh Sơn vẫn nghe rành mạch.
"Thanh Hồ Đảo này thật ngoan cường, thà đánh một trận, cũng không chịu cúi đầu. Nhưng Cổ Ung sợ là cũng đã tính hết đường rồi, biết đối phương không nắm chắc thì sẽ không tùy tiện động thủ. " Đằng Thanh Sơn lạnh lùng cười, " Cổ Ung, các ngươi muốn không ai quấy rầy, để tìm được kho báu Vũ Hoàng phải không? Hừ... Nằm mơ đi! Ta sẽ cho các ngươi thêm ít mồi lửa!"
Người khác không biết lối đi thông ngầm dưới đất phía đáy hồ, nhưng Đằng Thanh Sơn biết.
Vô Để Động, đâu chỉ có duy nhất một chỗ nơi đóng quân của Thanh Hồ Đảo.
- Vù.
Đằng Thanh Sơn lập tức xoay người, chẳng mấy chốc chui vào trong hồ nước. Lần này, Đằng Thanh Sơn bơi về phía hướng mình đã đi vào Vô Để Động.
***
Những huyệt động dày đặc, bên dòng nước của Vô Để Động.
Đằng Vĩnh Phàm đang ở trong một huyệt động, lặng lẽ chờ. Từ lúc thấy một con yêu thú đi qua, lão đã đợi tại đây nửa canh giờ rồi.
"Không thể lãng phí thời gian thêm nữa. " Đằng Vĩnh Phàm cảm thấy đầu lại choáng váng. Hiển nhiên là do mất máu quá nhiều, hơn nữa lâu lắm rồi chưa được ăn cơm, " Nửa canh giờ, con yêu thú đó phỏng chừng đã đến nơi khác rồi. " Đằng Vĩnh Phàm cắn răng, lập tức lặng lẽ đi tới, chẳng mấy chốc đã ra khỏi huyệt động.
Rào rào...~
Tiếng nước chảy rất nhẹ, thân thể Đằng Vĩnh Phàm ngâm trong nước, nhưng không tới cổ. Kỳ thật, Đằng Vĩnh Phàm không thể khống chế nửa người bên dưới, nước sâu đủ để ngập cả người hắn. Nhưng, hai tay hắn bám víu vào vách tường, dựa vào sức mạnh đôi tay mà từ từ đi tới.
Tiếng nước róc rách, chỉ sợ sẽ dẫn dụ yêu thú khác ra.
"Còn hơn hai mươi trượng nữa, chính là đáy Vô Để Động rồi. " Đằng Vĩnh Phàm cắn răng, từ từ đi tới.
Đột nhiên —
Một luồng mùi hôi tanh truyền đến. Đằng Vĩnh Phàm kinh hãi dừng lại, bởi vì hoàn cảnh tối đen, tầm nhìn hắn rất có hạn.
"Nếu nó phát hiện ta, sớm đã động thủ rồi. "Đằng Vĩnh Phàm thỉnh thoảng váng vất từng cơn đau đầu, hiển nhiên điều này nhắc nhở hắn: thân thể mình không chịu đựng được bao lâu nữa.
"Ta nhất định phải về, nhất định! A Lan... " - Đằng Vĩnh Phàm cắn răng, mạo hiểm tiếp tục từ từ đi tới. Làn nước băng giá làm vết thương trên người hắn đau đớn từng cơn. Mắt Đằng Vĩnh Phàm nhìn như đóng đinh về phía trước, còn mùi hôi tanh kia lại càng lúc càng đậm.
Đồng tử Đằng Vĩnh Phàm co lại ——
Hắn đã thấy con yêu thú rồi. Con Hắc Thiết Ngô Công nằm bẹp ở miệng huyệt động cách đó chừng một trượng, có vẻ đang nghỉ ngơi, mắt cũng nhắm nghiền.
"Ta nhất định phải về, nhất định!" Đằng Vĩnh Phàm nuốt nước bọt khan, đi tới rất chậm rãi, chỉ sợ phát ra tiếng vang làm con yêu thú tỉnh lại.
Ba thước,… một thước!
Đằng Vĩnh Phàm coi như đã tới vị trí miệng huyệt động đó rồi. Đằng Vĩnh Phàm vẫn chậm rãi đi ngang qua nó, nhưng đôi mắt thì lúc nào cũng dán chặt vào con yêu thú đó.
Khoảng cách xa dần … một trượng … hai trượng … ba trượng...
Trong vùng tối tăm, lão không nhìn thấy con yêu thú đó nữa.
"A Lan, chờ ta."
Đằng Vĩnh Phàm hơi kích động, nhưng lão không dám sơ ý, lão không nhìn thấy con Hắc Thiết Ngô Công, nhưng trong hoàn cảnh tối tăm, cách nhau mấy trượng, Hắc Thiết Ngô Công vẫn có thể thấy lão bất kỳ lúc nào. Nhưng chỉ cần cẩn thận một chút, càng xa dần, động tĩnh cũng sẽ nhỏ đi, càng khó bị phát hiện hơn.
Đi tới, tiếp tục đi tới!
Mắt đã có thể thấy ánh sáng mơ hồ nơi đáy động xa xa.
"Thi thể!" Đằng Vĩnh Phàm đã thấy thi thể mấy tên lính Ngân Giao Quân nằm nghiêng ngửa, vì nơi này ít nước, chỉ sâu xâm xấp thôi, một vài thi thể đã phơi ra rất rõ ràng.
Đằng Vĩnh Phàm vô cùng hưng phấn, đột nhiên khựng lại!
Phía trước đại khái năm trượng, một đôi mắt trắng bệch đang dán vào lão, đây là một con Hắc Thiết Ngô Công! Bởi vì dòng nước rất thẳng... Do đó, con Hắc Thiết Ngô Công này đã thấy rõ Đằng Vĩnh Phàm khi lão vừa mới tiến vào thủy đạo. Nhưng nó thấy Đằng Vĩnh Phàm có vẻ vô cùng cẩn thận, liền hứng thú chờ đợi như muốn vờn mồi.
Hắc Thiết Ngô Công là yêu thú, nên cũng có trí tuệ.
Nó muốn xem thử, tên nhân loại vô cùng cẩn thận, tràn ngập hy vọng này, sẽ có nét mặt thất vọng như thế nào vào lúc cuối cùng!
"Sao lại như vậy... " Đằng Vĩnh Phàm hoảng sợ đến mức trong nháy mắt cả người toát mồ hôi.
- Hống...
Con Hắc Thiết Ngô Công phát ra một tiếng gầm nhè nhẹ.
Nhất thời ——
Phía sau Đằng Vĩnh Phàm, cách xa đại khái mười trượng, con Hắc Thiết Ngô Công đang nghỉ ngơi kia cũng tỉnh lại, mở to mắt nhìn về phía tiếng gầm.
- Gừ...
Con Hắc Thiết Ngô Công lập tức trườn ra khỏi huyệt động, nhảy tùm vào trong nước.
"Phía sau... " Đằng Vĩnh Phàm cuống đến mức muốn liều mạng. Hắn không ngờ... mình cẩn thận đến giờ, mà lại lọt xuống bùn như vậy. Rốt cục, con Hắc Thiết Ngô Công từ phía sau bơi tới cũng đã xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của Đằng Vĩnh Phàm. May mà đã đến gần đáy động, có ánh sáng yếu ớt, hắn mới có thể thấy rõ trong khoảng cách năm trượng.
Một trước một sau, hai con Hắc Thiết Ngô Công đều cách Đằng Vĩnh Phàm chừng năm trượng.
Hai con Hắc Thiết Ngô Công, cứ dán mắt nhìn vào Đằng Vĩnh Phàm như vậy.
- Gừ...
- Gừ...
Hai con Hắc Thiết Ngô Công gầm gừ với nhau, tựa hồ truyền ra tin tức gì đó.
Đằng Vĩnh Phàm sắc mặt hơi tái đi, ánh mắt căng thẳng chú ý cả hai phía, hai tay vẫn một mạch ngâm trong nước.
Đột nhiên ——
Hai con Hắc Thiết Ngô Công đồng thời từ trong nước nhảy ra, lao vào Đằng Vĩnh Phàm.
- Chết đi!
Đằng Vĩnh Phàm sắc mặt dữ tợn gầm lên. Hai tay, mỗi tay cầm một mảnh thi thể có mang trọng giáp, ném mạnh về hai bên! Hai tay lão vốn đã chuẩn bị từ lâu, móc lên thi thể mang trọng giáp, với lực cánh tay rất mạnh, hai đoạn thi thể ầm ầm ném về phía hai con Hắc Thiết Ngô Công.
Bồng!
Hai con Hắc Thiết Ngô Công gạt bay hai thi thể này rất dễ dàng.
......
- Chết đi!
Một thanh âm văng vẳng truyền ra từ dòng nước.
Đằng Thanh Sơn vẫn còn bơi dưới nước, sắc mặt trong nháy mắt đại biến
- Ầm!
Sức mạnh toàn thân bộc phát sóng khí màu đỏ rực, tốc độ trong nháy mắt gia tăng thêm mấy lần, tựa như một mũi tên trong nháy mắt bắn ra hơn mười trượng.
- Rào!
Một bóng người đột nhiên từ dòng nước phóng ra, khí thế dữ dội như một luồng sét.
- Cha!
Thân thể Đằng Thanh Sơn đột nhiên cuộn lên một lần nữa, gân xanh trên trán nổi lên, tựa như những con giun, thân thể đạt tới độ cao tám thước! Như một con quái vật hình người cuồng bạo lao trên dòng nước, làm cả dòng nước cũng phải run lên.
......
- A Lan! Ta đi trước!
Đằng Vĩnh Phàm sắc mặt dữ tợn, gầm lên, vung quyền đập vào con Hắc Thiết Ngô Công đang lao tới. Mùi tanh tràn ngập, đôi răng nanh như sắp cắt vào cổ hắn.
- Cha!
Một tiếng hét lớn truyền đến, làm cho Đằng Vĩnh Phàm cảm thấy run lên.
- Thanh Sơn!
Đằng Vĩnh Phàm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng người cao lớn, mang theo cả dòng nước cuồn cuộn đánh tới.
- Veo! Veo!
Hai luồng hàn quang bắn tới, cơ hồ đồng thời, bắn thủng đầu con hai Hắc Thiết Ngô Công. Phi đao vừa đến, trong tích tắc, bóng người như ma thần cũng đã tới nơi.
Hai con Hắc Thiết Ngô Công cả thân thể đều nổ tung ra.
- Cha!
Một thanh âm run rẩy, như pha lẫn cả tiếng nức nở chợt vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.