Cửu Đỉnh Ký

Chương 205: Đặc Thù




Đôi mắt lục quang của Kim Sắc Long Quy lóe lên, liếc nhìn đám nhân loại trước mặt, đầy vẻ ngạo khí và khinh thường.
- Đi, đi mau. - Triệu Đan Trần cũng nói.
Mười hai tiên thiên cường giả lập tức lui ra, hướng về phía có tiếng kêu thảm lúc nãy. Chẳng mấy chốc họ đã tìm được một thi thể chìm trong bùn lầy dưới nước. Hiển nhiên chính là Liên trưởng lão đã chết, bị luồng không khí đẩy lui đại khái hai ba mươi trượng, có thể thấy được lực công kích của luồng không khí này kinh người như thế nào. May mà sức mạnh của luồng không khí đó không quá tập trung.
Nếu là đao khí hoặc kiếm khí, với lực công kích của luồng không khí như vậy, đủ để giết chết cả tiên thiên cường giả.
- Liên trưởng lão chết rồi! - Cổ Ung trầm giọng nói.
- Sư đệ!
- Liên sư bá!
Mấy trưởng lão đều quỳ gối bên cạnh thi thể. Chấp pháp trưởng lão, có những người có thời gian sống rất lâu với lão, còn có những sư huynh đệ cùng nhau một thời gian dài. Từ nhỏ đã cùng học võ, cùng sống bên nhau, tình cảm sư huynh đệ đó vô cùng sâu sắc. Cái chết của Liên trưởng lão làm cho không ít trưởng lão vô cùng bi thống.
- Là trảo thương, trong nháy mắt đã xuyên qua đầu Liên trưởng lão!
Triệu Đan Trần quan sát cái đầu của Liên trưởng lão rồi nói,
- Hình dạng không chỉnh tề, lực một trảo này đã trực tiếp xuyên qua đầu.
- Hẳn là là một con yêu thú chuyên dùng lợi trảo, kích thước thân thể hẳn là không lớn.
Cổ Ung cũng trầm trầm nói.
Theo họ, nếu là nhân loại, có thể ở dưới đáy hồ, khẳng định phải có hiện ra lồng khí tiên thiên chân nguyên. Như thế thì ở rất xa đã bị phát hiện rồi, nên không có khả năng làm Liên trưởng lão chỉ kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết mà thôi.
Tiếp theo, nếu nhân loại giết người, bình thường đều dùng binh khí, đao kiếm gì gì đó.
Mà vết thương này rất không chỉnh tề, giống như vết thương lợi trảo.
- Là yêu thú gì! Đảo chủ, chúng ta nên tìm cho được con yêu thú đó, giết nó, báo thù cho Liên sư bá!
Một tráng hán áo đen gầm gừ.
- Chỉ đơn thuần nhìn vào trảo thương, không thể khẳng định được.
Cổ Ung nói.
- Hơn nữa dưới đáy hồ mấy ngàn năm qua, có một số yêu thú trước giờ ngoại giới e rằng chưa bao giờ thấy qua. Người chết thì thôi. Báo thù cũng phải có cơ hội. Nhưng chúng ta không thể sơ ý một lần nữa để rồi bị yêu thú tập kích! Ở dưới nước, đám yêu thú hoạt động không một tiếng động, hơn nữa ở dưới nước rất quen thuộc. Trong hoàn cảnh tối tăm như vậy, chúng có thể nhìn rất xa, còn chúng ta thì không thấy được.
Các vị trưởng lão đều thầm kinh hãi.
Trong hoàn cảnh tối mò, đám yêu thú có thể dùng tứ chi bơi không một tiếng động, sau đó tập kích! Họ có thể tưởng tượng được một khi một mình một người, rất dễ dàng bị giết chết.
Cổ Ung nhìn mọi người:
- Các vị trưởng lão, ở đáy hồ này, bất luận lúc nào cũng không thể sơ ý. Chúng ta xuống cũng đã lâu rồi, cũng phải đi lên để thở, suy ngẫm lại một chút cũng tốt, xem thử làm cách nào vào được Thiên Hồng Thủy Cung. Đi, chúng ta về động khẩu trước cái đã.
Lúc này, mười hai tiên thiên cường giả, mang theo thi thể Liên trưởng lão quay đầu lại.
…..
Đằng Thanh Sơn đưa mắt nhìn mười hai cái 'đèn lồng' rời đi, không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua Thiên Hồng Thủy Cung cách hắn hơn mười trượng. Trong tầm nhìn Đằng Thanh Sơn, Thiên Hồng Thủy Cung tựa như một chiếc bát khổng lồ màu xanh biếc chìm dưới nước, làm cho người ta phải ớn lạnh. Đôi mắt lục sắc của con Kim Sắc Long Quy ở cửa cung lại nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
- Nó thấy ta rồi! - Đằng Thanh Sơn thất kinh.
Mình có thể thấy Kim Sắc Long Quy, phỏng chừng có thể Kim Sắc Long Quy cũng có thể thấy mình trong bóng đêm như thế này.
- Hống...
Kim Sắc Long Quy phát ra tiếng kêu rất nhẹ, nhưng vẫn đứng trước cửa cung.
- Hả?
Đằng Thanh Sơn cảm giác, con Kim Sắc Long Quy tựa hồ đợi mình, có một vẻ rất thiện ý. Cũng không hung ác như khi nó đối đãi với người của Thanh Hồ Đảo.
- Kim Sắc Long Quy này là một yêu thú vô cùng đáng sợ, mình không thể địch nổi! So với Tử Quang Giao Long, còn phải mạnh hơn một bậc. Đã trấn thủ Thiên Hồng Thủy Cung, hẳn là yêu thú đáng sợ nhất đáy hồ này. Bất luận như thế nào, ta cũng nên né tránh. Nếu không một chiêu là bị nó giết chết, khi đó hối hận cũng đã muộn.
Đằng Thanh Sơn cũng không dám tùy tiện trêu vào loại yêu thú còn đáng sợ hơn cả Tử Quang Giao Long này.
Do đó hắn lập tức bỏ chạy, theo đuôi mười hai người Thanh Hồ Đảo.
Kỳ thật Đằng Thanh Sơn nhớ lại năm đó khi lẻn vào Bích Hàn Đàm, đến giờ nghĩ lại vẫn còn hoảng sợ.
Mình năm đó, lúc còn bé sống ở Đằng gia trang, hiểu biết quá ít về Cửu Châu, giống như 'kẻ không biết nên không sợ', năm đó kế hoạch lớn lao đã thành công, khôi phục cảnh giới tông sư, tự cho rằng thực lực mình đã đủ mạnh rồi, dám đi trêu vào Tử Quang Giao Long. May mà trực tiếp nhảy lên vách núi thoát nhanh ra được, nếu không thật sự có thể đã bị Tử Quang Giao Long giết chết rồi.
***
Đằng Thanh Sơn lẳng lặng bám theo, đi phía sau cách đoàn người Thanh Hồ Đảo chừng năm mươi trượng. Khoảng cách như thế, người của Thanh Hồ Đảo căn bản không thể phát hiện ra.
Cũng phải nói, tốc độ trong nước của đám tiên thiên cường giả Thanh Hồ Đảo chậm hơn rất nhiều khi đi trên lục địa.
Thân thể Đằng Thanh Sơn như không có xương, hai chân dập dờn khua rất nhẹ, hai tay thỉnh thoảng mượn lực, cả người tựa như một con cá nhanh chóng lao đi. Chỉ riêng nói về năng lực bơi lặn dưới nước, các tiên thiên cường giả kia không bằng được một phần mười của Đằng Thanh Sơn. Tiên thiên cường giả chạy dưới nước thuần túy chỉ có tiêu hao tiên thiên chân nguyên.
Đi thẳng mãi, cũng đến hơn nửa canh giờ.
- Rào rào!
Các Tiên thiên cường giả Thanh Hồ Đảo ngoi lên khỏi mặt nước, rẽ phải quẹo trái, qua những động quật mà đi tới. Mắt Đằng Thanh Sơn hơi nhô lên khỏi mặt nước, hướng mắt về phía đám người Thanh Hồ Đảo cách hắn mười trượng, cho đến chỗ rẽ.
Đằng Thanh Sơn tiếp tục theo đuôi, khi hoàn toàn ra khỏi mặt nước, Đằng Thanh Sơn đột nhiên nằm xuống, lỗ tai dán xuống mặt đất nham thạch.
- Chúng hẳn là rẽ về bên trái, đại khái hai mươi trượng... Hai mươi lăm trượng, ba mươi trượng, Ừm, dừng lại rồi.
Đằng Thanh Sơn đứng dậy, lặng lẽ bước đi, tới chỗ rẽ.
- Chỗ rẽ có thể có người mai phục.
Cả người nhè nhẹ nhảy ra, hai tay cắm phập vào vách đá trên dòng nước, hai tay, hai chân, bụng hoàn toàn nép sát vào vách đá, cả người tựa như một con thằn lằn dán vào vách đá.
Trên đỉnh vách đá, Đằng Thanh Sơn có thể thấy rõ ràng đường rẽ.
Đằng Thanh Sơn đã đánh giá quá cao đám người Thanh Hồ Đảo, những cao thủ Thanh Hồ Đảo căn bản không nghĩ tới có người theo dõi, cũng không hề nghi ngờ giết chết Liên trưởng lão lại là nhân loại, do đó chỗ rẽ cũng không có ai mai phục.
Chỉ thấy phía xa ngoài ba mươi trượng, mười hai cường giả Thanh Hồ Đảo đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi.
- Thật là biết cách hưởng thụ. - Đằng Thanh Sơn cười lạnh.
Nhân mã Thanh Hồ Đảo, sớm đã chuẩn bị những cái ghế, bàn, thức ăn, rượu ngon đưa đến chỗ đáy Vô Để Động từ trước. Bọn người Cổ Ung căn bản chỉ cần ra tới Vô Để Động là có thể nghỉ ngơi thoải mái rồi.
Mười hai người Thanh Hồ Đảo, không ai có tâm tình uống rượu cả.
Cái chết của Liên trưởng lão, sự tồn tại của Kim Sắc Long Quy, đều làm cho mọi người cảm thấy buồn bực.
Cổ Ung mở miệng nói:
- Các vị trưởng lão, từ tối hôm qua đến giờ, cũng gần tám canh giờ rồi. Tất cả mọi người một mạch chưa được nghỉ ngơi thoải mái. Đợt lát nữa, chúng ta đi lên trên, trước hết xử lý thi thể Liên trưởng lão một chút, sau đó nghỉ ngơi thoải mái, ăn cơm trưa, đến khi chạng vạng sẽ tiếp tục xuống đáy hồ.
- Xuống đáy hồ, đi vào trong rồi sao nữa, cửa cung Thiên Hồng Thủy Cung có Kim Sắc Long Quy ở đó. - Tráng hán áo đen trầm giọng nói.
- Kim Sắc Long Quy! Trong bộ sách có ghi lại, lực mạnh vô cùng. Tùy tiện phun ra ba luồng không khí, có thể làm cho cường giả Tiên Thiên Thực Đan bị đánh bay ra ngoài hai mươi trượng, đó là mới chỉ phun hơi trong miệng ra. Nếu một cái vuốt của nó chụp trúng, cường giả Tiên Thiên Kim Đan hẳn cũng phải chết.
Một lão giả đầu bạc vận áo bào trắng thở dài nói.
- Kim Sắc Long Quy, trong số những yêu thú được xem như là yêu thú có phòng ngự cực mạnh, cho dù nó để yên cho chúng ta đánh, chúng ta cũng không thể làm thương tổn nó một chút nào.
Tất cả mọi người đều nổi giận.
Trong nhân loại có tồn tại Hư Cảnh, giữa yêu thú cũng có Hư Cảnh. Đương nhiên, từ cổ chí kim tới nay, yêu thú lợi hại nhất được phát hiện ra cũng chỉ có thể so được với cường giả hư cảnh, không có lấy một con yêu thú nào có thể đạt tới cấp độ như Vũ Hoàng, Tần Lĩnh Thiên Đế. Yêu thú đạt tới Hư Cảnh còn có một cách gọi khác: 'Thần thú'!
Đối mặt với loại yêu thú cấp bậc như thế này, bình thường ai nấy đều rất cung kính, không muốn trêu vào nó.
- Hôm nay, con Kim Sắc Long Quy cũng chỉ nhắc nhở chúng ta, phun ra vài hơi, chứ lần sau... Một khi Kim Sắc Long Quy bị chọc quá mà hóa giận, rất có thể sẽ động thủ.
Vũ Văn Lưu Phong nhíu mày nói,
- Long Quy là yêu thú có khả năng phòng ngự mạnh, nhưng chuyển động lại rất chậm rãi. Nhưng mà, đó là nói những con Thanh sắc Long Quy dài hơn mười trượng, to như một quả núi nhỏ! Còn thanh sắc Long Quy đã lột xác thành Kim Sắc Long Quy, biến thành dài chỉ có ba bốn trượng, tốc độ cũng sẽ nhanh hơn nhiều. Có lẽ, không bằng một vài yêu thú sở trường về tốc độ, nhưng, ít nhất cũng không chậm hơn chúng ta đâu.
Một khi không còn nhược điểm là tốc độ chậm nữa, Kim Sắc Long Quy đích thực là sự tồn tại vô địch rồi.
Triệu Đan Trần tự chế diễu nói:
- Nếu thật sự chém giết, mười hai người chúng ta, có thể chẳng ai sống sót được cả.
…..
Đằng Thanh Sơn thấy người của Thanh Hồ Đảo lo lắng bất lực, cười lạnh:
- Hao phí sức lực, tìm được tàng bảo đồ thì sao. Chỉ là Kim Sắc Long Quy cũng đã làm cho các ngươi thúc thủ vô sách! Tốt nhất... Để cường giả hư cảnh của Thanh Hồ Đảo các ngươi tới, mới có thể khoa tay múa chân được với Kim Sắc Long Quy này!
Đằng Thanh Sơn rất chờ mong có thể thấy cảnh đó.
Cường giả hư cảnh và Kim Sắc Long Quy mà đánh nhau, ai sống ai chết cũng khó nói lắm.
Nếu cường giả hư cảnh của Thanh Hồ Đảo mà chết đi, Đằng Thanh Sơn sẽ rất vui. Nhưng Thanh Hồ Đảo cũng không ngu tới mức đưa trụ cột quan trọng nhất ra đánh bạc.
- Đảo chủ, đảo chủ!
Ngay lúc này, bỗng truyền đến tiếng kêu la.
Đằng Thanh Sơn lập tức quay đầu nhìn lại.
Một bóng người nắm dây leo, nhảy xuống đáy động.
- Có chuyện gì, vì sao mà gấp gáp như vậy?
Cổ Ung nhíu mày. Mười một tiên thiên cường giả khác cũng nhìn tên đệ tử thanh niên.
Tên đệ tử thanh niên vội vàng nói:
- Sáng sớm hôm nay, người của Thanh Hồ Đảo ta cho người chạy tới Đại Duyên Sơn nói rằng, bây giờ trong thiên hạ đồn đại là đại quân Thanh Hồ Đảo chúng ta đóng quân tại Đại Duyên Sơn là vì muốn đào kho báu Vũ Hoàng!
Giữa những thành trì luôn có thể dùng bồ câu đưa thư để truyền tin.
Đại quân Thanh Hồ Đảo cũng mang theo bồ câu đưa thư.
Nhưng mà, cứ điểm của Thanh Hồ Đảo tuy rộng, nhưng cũng chưa có huấn luyện bồ câu đưa thư bay tới Đại Duyên Sơn. Đương nhiên chỉ có thể dùng khoái mã truyền tin, tốc độ vì thế cũng chậm một chút.
Đêm hôm qua Quy Nguyên Tông đã biết, còn đại quân Thanh Hồ Đảo, sáng sớm hôm nay mới biết được. Đến khi bọn người đảo chủ Cổ Ung nổi trên mặt nước, họ mới có thể thông báo.
- Cái gì! - Cổ Ung sắc mặt đại biến.
- Ai nói?
Triệu Đan Trần vẫn một mực rất trầm ổn mà ánh mắt cũng tóe lửa, quát to.
Đệ tử thanh niên này giật mình sợ hãi, vội đáp:
- Bây giờ trong thiên hạ đang lan truyền, phỏng chừng ai cũng đều biết.
- Ai cũng biết...
Cổ Ung lẩm bẩm nói. Mấy chữ 'ai cũng biết' làm lão choáng váng, mười một tiên thiên cường giả khác rốt cuộc cũng không thể trấn tĩnh được.
.....
- Trong thiên hạ đang lan truyền?
Đằng Thanh Sơn như một con thằn lằn dán vào vách đá, nghe được tin tức kinh hãi như vậy, trong lòng cũng cảm thấy nôn nao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.