Cửu Đỉnh Ký

Chương 15: Phong Vũ Dục Lai




Tại ga xe lửa Dương Châu.
Khoảng năm giờ chiều có hai người Ấn Độ bước ra khỏi cửa nhà ga. Một người cao gần một mét tám mươi, nụ cười ôn hòa trên mặt hắn khiến cho người ta cảm giác giống như cây cối trong mùa xuân tràn đầy sức sống. Có điều rất quái dị là đầu và cổ của hắn lại đều rất thô, hơn nữa tóc còn tết thành bím. Người Ấn Độ còn lại thân cao gần hai mét, đầu trọc. Trên mặt hắn không hiện ra vẻ gì cả.
"Hai vị tiên sinh đến Dương Châu du lịch à?" Lúc đó một thanh niên cắt tóc ngắn đi tới dùng tiếng Anh hỏi, "Chúng tôi là Công ty du lịch Tả Thủ (bàn tay trái)."
"Ừ."
Hai người Ấn Độ gật đầu.
Bọn họ đi theo thanh niên tóc ngắn đến con đường cách trạm xe lửa không xa. Nơi đó đã đậu sẵn một chiếc taxi trông rất bình thường.
"Tung tích của cô lang phải truy tìm hơn một tháng mới ra, hiệu suất của Hắc ám chi thủ các ngươi thật là thấp." Người Ấn Độ cao gần hai mét lạnh nhạt hừ lạnh một tiếng, hắn dùng tiếng Anh nói rất lưu loát.
Thanh niên tóc ngắn chỉ có thể cười: "Dự đoán là sau trận chiến với ' thần thương thủ' và ' toái thể cơ' thì phi đao cô lang cũng bị thương nên hắn liên tục ẩn náu không hiện thân. Hơn nữa tại Trung Quốc bọn tôi bị hạn chế quá lớn, nhân thủ cũng khá ít vì vậy hôm qua mới tìm thấy tung tích của hắn."
"Chiến đấu với Tôn Trạch và Dole Goth Grove hai tiểu gia hỏa này (hai nhóc này) mà hắn cũng bị thương. Đại ca, xem ra giết chết phi đao cô lang không có một chút khó khăn. Một mình đệ đã có thể dễ dàng giải quyết hắn." Người Ấn Độ cao lớn nói. Tổ chức đệ nhất thế giới 'Thần Quốc' có ba người đứng đầu biệt hiệu là Đại Phạm Thiên (Great Brahma), Vishnu và Shiva.
Ba người có địa vị tương đương nhau nhưng nói đến tuổi thì Vishnu lớn nhất nên làm đại ca.
Đại Phạm Thiên và Shiva tính cách vô cùng hiếu chiến còn Vishnu thì lại tương đối điềm đạm.
"Ừ, nhưng cũng không thể sơ ý." Nam nhân Ấn Độ tết bím tóc dặn.
Hai người đứng đầu của tổ chức Thần Quốc ngồi trên chiếc taxi đi vào trong thành phố.
...
Sau khi hai người Ấn Độ này khỏi khoảng một tiếng, khoảng sáu giờ tối lại có một nhóm người xuất hiện tại ga xe lửa Dương Châu.
"Trầm lão đại, mời lên xe." Hai chiếc xe Passat trông rất bình thường tiến tới đón họ.
Ngồi trên ghế sau của chiếc Passat đầu tiên là một nam tử gầy ốm đội mũ du lịch, mặc đồ thể thao. Ngồi bên cạnh hắn là một trung niên đầy mặt béo tròn với cái bụng to tướng.
"Lão đại của các ngươi và tên sát thủ mà hắn thuê đều đã chết?" Nam tử gầy ốm nhíu mày nói.
"Vâng, sau khi tên sát thủ chết, không lâu sau thì lão đại cũng qua đời. Lão đại chết trong mật đạo ở thư phòng, hai ngày sau khi lão đại chết thì người hầu dọn phòng ngửi thấy mùi hôi mới phát hiện ra thi thể của lão đại." Trung niên nhân lắc đầu thở dài nói." Bọn tôi đều không biết là ai đã ra tay."
Nam tử gầy ốm nhíu chặt lông mày trầm giọng nói: "Không có khả năng là Tần Hồng."
Tần Hồng là thành viên của Đặc biệt hành động tổ. Nếu muốn giết người thì hắn tuyệt đối sẽ không lưu lại thi thể mà sẽ dọn dẹp hiện trường vô cùng sạch sẽ.
"Trầm lão đại, sự việc lần này rất quỷ dị. Lão đại ở trong vòng bảo hộ dày đặc của bọn tôi vậy mà lại vô thanh vô tức bị giết. Giết Tần Hồng cũng không cần phải thanh toán vội, Trầm lão đại cần gì phải tự thân đến đây đặt mình vào tình thế nguy hiểm?" Trung niên nhân đầy mặt béo tròn khuyên nhủ.
"Hừ, ngươi thì biết gì." Nam tử gầy ốm hừ lạnh liền khiến cho trung niên nhân sợ hãi không dám lên tiếng.
Rốt cuộc đối phương là đại nhân vật có tiếng trên giang hồ - Đông bắc Trầm Dương Minh.
"Đại ca, cho dù là đệ có chết thì cũng sẽ nhất định báo thù cho huynh." Trầm Dương Minh lặng lẽ nói thầm. Bình thường nếu có thể hình thành tổ hợp sát thủ thì hai người lúc đó khẳng định đều là người có thể đưa tính mệnh của mình cho đối phương, cảm tình cũng vô cùng thâm hậu. Ví dụ như lúc đó tổ hợp 'Lang và Miêu', Đằng Thanh Sơn và thê tử của hắn căn bản vốn là phu thê. Miêu bị giết thậm chí còn khiến cho Đằng Thanh Sơn phát điên, hướng căn cứ của toàn bộ tổ chức truy sát.
Còn có 'thần thương thủ' và 'toái thể cơ'. Tôn Trạch vừa bị giết thì Dole Goth Grove liền phẫn nộ giống như một kẻ điên, điên cuồng công kích Đằng Thanh Sơn.
Có thể nói là đã hình thành nên tổ hợp sát thủ thì cảm tình của bọn họ khẳng định không phải bình thường.
'Vương Khánh' trong Đông bắc nhị hổ lúc đó gặp phải tinh anh của đặc biệt hành động tổ công kích và chết trong tay của Tần Hồng. Vương Khánh bị giết kì thực cũng là vì hắn giúp đỡ đệ đệ ' Trầm Dương Minh', cuối cùng Trầm Dương Minh cũng chạy trốn được kiếp nạn này giữ lại được tính mạng nhưng Vương Khánh lại bị thảm tử.
Người giết chết Vương Khánh chính là Tần Hồng!
Trầm Dương Minh cả đời đều không thể quên kẻ thù 'Tần Hồng'.
Ban đầu hắn muốn mượn dao để giết chết Tần Hồng nhưng có vẻ như sự việc không thể dễ dàng như vậy. Vì đại ca của hắn, Trầm Dương Minh không tiếc tất cả tự mình tiến đến Dương Châu.
"Tần Hồng, ngươi chết chắc." Trầm Dương Minh trong lòng thầm nói. Hắn lập tức dặn dò, "Đến trước cửa của tửu điếm khách sạn phía trước thì các ngươi dừng lại. Ở đây không có việc cho các ngươi nữa." Về việc giám thị hành tung của Tần Hồng thì Trầm Dương Minh không giao cho những tên lưu manh côn đồ này làm. Lần này hắn cũng phải trả giá đắt mời tổ chức ' Hắc ám chi thủ' giúp đỡ.
Chỉ cần có thể giết chết được Tần Hồng, Trầm Dương Minh hắn không tiếc gì cả.
***
Khoảng bẩy giờ tối, Đằng Thanh Sơn đang ngồi ăn cơm trong một quán nhỏ ở nông thôn thì điện thoại vang lên.
"Ồ?" Đằng Thanh Sơn có chút kinh ngạc, phải là không người nào gọi điện cho hắn mới đúng chứ.
"A lô." Đằng Thanh Sơn ấn nút nghe điện thoại.
"Đằng Thanh Sơn. Là tôi, Lâm Thanh." Trong điện thoại truyền đến âm thanh kích động của Lâm Thanh, "Hiện tại anh rảnh không, tôi có chuyện gấp cần gặp anh."
Giờ đây Đằng Thanh Sơn cũng không có việc gì khác mà chỉ một lòng chìm đắm trong võ đạo.
"Chuyện gấp?" Đằng Thanh Sơn có chút nghi hoặc hỏi.
"Ừ, sự việc phi thường khẩn cấp. Anh có thể đến đây một chút không? Tôi đang ở chỗ Minh Nguyệt hồ nằm tại Tây thành khu." Lâm Thanh vội nói.
Đằng Thanh Sơn hơi suy nghĩ một chút sau đó gật đầu nói: "Được rồi, tôi sẽ đến ngay."
Nói xong Đằng Thanh Sơn liền dập máy rồi gọi một chiếc taxi lập tức đi đến Minh Nguyệt hồ ở Tây thành khu. Trong lòng Đằng Thanh Sơn tràn đầy nghi hoặc: "Tiếp xúc vài lần với Lâm Thanh ta cảm thấy là cô ta có vẻ như là một người rất bình tĩnh, chưa từng vội vã như vậy. Nhưng nghe âm thanh cũng không giống là cô ta gặp đến nguy hiểm gì."
Nghĩ không ra Lâm Thanh có sự việc gì nhưng hắn đã tiếp xúc không ít lần nên Đằng Thanh Sơn vẫn quyết định đi tới đó.
...
Lúc này trời đã hoàn toàn tối. Tại Minh Nguyệt hồ ở Tây thành khu chỉ có những chiếc đèn đường lờ mờ chiếu sáng. Đã muộn như vậy nên nơi đó không có mấy người. Một chiếc Audi A4 yên tĩnh dừng tại bên cạnh của Minh Nguyệt hồ, ngồi tại vị trí lái xe là một nữ tử. Đó chính là Lâm Thanh.
Xuy -
Sau khi chiếc taxi dừng lại, Đằng Thanh Sơn trả tiền rồi xuống xe trực tiếp đi về hướng ven hồ.
"Đằng Thanh Sơn." Lâm Thanh lập tức từ trong xe đi ra, kích động vẫy tay liên tục.
"Ồ?"
Đằng Thanh Sơn cẩn thận nhìn quanh. Ngoại trừ Lâm Thanh ra thì không có người nào khác ở đó. Hắn mang theo sự nghi ngờ bước về phía nàng.
"Đằng Thanh Sơn." Lâm Thanh lập tức chạy tới.
"Cô tìm tôi gấp như vậy có chuyện gì?" Đằng Thanh Sơn dò hỏi.
"Ha ha...?" Lâm Thanh không nhịn được nở nụ cười, "Tôi rất vui vẻ, phi thường vui vẻ vì vậy mới tìm anh." Lúc đó nụ cười của Lâm Thanh rất rạng rỡ, ngay cả đôi mắt của nàng cũng tít lên. Đó là một nụ cười vô cùng thuần khiết được phát ra từ đáy lòng của nàng.
Từng cơn gió thổi qua mặt hồ khiến cho những sợi tóc lất phất bay qua khuôn mặt của Lâm Thanh. Lúc này nụ cười thoải mái của nàng thật là mang theo một loại mị lực đặc biệt.
"Vì sao cô lại vui vẻ như vậy?" Đằng Thanh Sơn mỉm cười hỏi.
"Ừ, tôi nói cho anh biết nhé. Lý Minh Sơn đã chết!" Lâm Thanh kích động vạn phần nói, "Hắn đã chết, tên ác ma này cuối cùng cũng đã chết. Ha ha, tôi quá hưng phấn, từ xưa đến nay tôi chưa bao giờ được vui vẻ như vậy..."
Đằng Thanh Sơn sững người.
Lý Minh Sơn?
Chẳng lẽ là tên Lý Minh Sơn mà hắn giết chết?
"Lý Minh Sơn là ai?" Đằng Thanh Sơn dò hỏi.
"Chính là Lý Minh Sơn của Minh Sơn tập đoàn. Anh không phải là người Dương Châu nên chắc cũng không biết hắn." Lâm Thanh nói.
Đằng Thanh Sơn lúc này mới xác định Lý Minh Sơn mà Lâm Thanh nói đến chính là tên trung niên nhân xảo quyệt mà hắn giết chết.
Lâm Thanh nắm chặt tay, thân thể nàng hơi run rẩy. Trong mắt của Lâm Thanh chớp lên tia hung hãn.
"Tôi nằm mơ cũng mong có người giết chết tên khốn nạn này. Có rất nhiều người muốn giết hắn nhưng mà hắn lại liên tục chạy thoát. Tôi thậm chí đã tuyệt vọng, chỉ có thể chờ đợi một ngày hắn bị mắc bệnh nan y. Thật không nghĩ đến hắn vậy mà lại chết trong mật đạo ở thư phòng." Lâm Thanh sảng khoái cười, "Chết tốt lắm, chết quá tốt."
"Có vẻ là hắn và cô có đại cừu (có mối thù lớn)." Đằng Thanh Sơn nói.
"Đại cừu?" Lâm Thanh cười lạnh nói, "Có thể nói là hắn còn có ơn đối với tôi!"
Đằng Thanh Sơn nhíu mày. Có ơn?
Lâm Thanh tiếp tục nói: "Kì thực hoàn cảnh gia đình của tôi rất kém. Từ bé mẫu thân của tôi đã mắc bệnh nặng qua đời, phụ thân đi ra ngoài làm thuê lại không may bị rơi từ trên cao xuống biến thành bán thân bất toại (liệt nửa người). Tôi chỉ có thể nỗ lực chăm sóc đệ đệ, nuôi dưỡng và cho đệ đệ đi học. Anh cũng biết là một nữ hài có học vấn bình thường thì còn có thể có biện pháp gì?"
"Là Lý Minh Sơn bao dưỡng tôi." Lâm Thanh cười lạnh nói.
Tâm tình của Đằng Thanh Sơn không có chút nào chấn động. Hắn đã thấy qua quá nhiều sự việc thê thảm, như hắn lúc đó mới bẩy tuổi đã phải đấu tranh sống còn để chui ra từ trong đống xác chết. Tình huống thê thảm gì mà hắn chưa nhìn qua. Đối với việc bao dưỡng này Đằng Thanh Sơn cũng không có chút nào kì thị (phân biệt đối xử). Đây gọi là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Ai ai cũng đều có gian khổ của mỗi người.
"Tôi dùng tiền nhận được từ hắn để chiếu cố đệ đệ, chiếu cố phụ thân đang nằm trên giường. Thời gian bao dưỡng được ước định là một năm. Tôi chuyển một bộ phận tiền bạc sang để kinh doanh, làm ăn càng lúc càng lớn. Cuối cùng tôi không cần dựa vào hắn nữa, nhưng tôi lại không thể thoát khỏi hắn bởi vì hắn có quyền thế thông thiên. Hắc đạo và bạch đạo hắn đều thông cật (bao gồm cả hắc đạo và bạch đạo). Nếu như hắn muốn giết chết tôi thì còn đơn giản hơn cả giết chết một con kiến. Tôi còn có đệ đệ, còn có phụ thân... Tôi phải nhẫn nhịn."
"Trước mặt hắn thì tôi giống như là một kẻ nô lệ."
"Tôi liên tục sống và trải qua trong nỗi kinh khủng và sự sợ hãi. Đừng nhìn trên bề ngoài tôi vinh quang nhưng trên thực tế thì..."
Lâm Thanh nhìn Đằng Thanh Sơn nói: "Cũng từ lần đó Đằng Thanh Sơn anh cõng tôi đi qua mười hai dặm đường, tôi nằm trên lưng của anh lại cảm thấy trong lòng yên tĩnh. Lần đầu tiên tôi có cảm giác được an toàn."
Đằng Thanh Sơn trong lòng rất rõ loại cảm giác đó bởi vì khi đó ở tại Siberia huấn luyện doanh thì hắn cũng luôn ở sống và trải qua trong nỗi kinh hoàng. Hắn không dám có một phút giây nào buông lỏng bởi vì bất kỳ lúc nào hắn đều có khả năng tử vong. Chỉ đến khi trở thành đệ tử của sư phụ 'Đằng Bá Lôi' thì hắn mới được trải qua những ngày tháng yên tĩnh.
"Hiện tại tôi đã được giải thoát. Không có Lý Minh Sơn thì đám thủ hạ của hắn sẽ tan rã." Lâm Thanh trước giờ chưa từng có loại cảm giác được giải thoát này, tâm tình quanh năm lo sợ phập phồng của nàng cuối cùng cũng đã có thể giải thoát." Tôi cũng không cần phải trải qua những ngày tháng như vậy nữa, không cần lại phải như vậy nữa. Tôi vô cùng vui sướng. Tôi muốn tìm một người nào đó để nói chuyện, thổ lộ hết tất cả những điều này. Và người đầu tiên mà tôi nghĩ đến chính là anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.