Những người khác đều đuổi không kịp, nhưng Đằng Thanh Sơn lại thấy rõ ràng bóng đen khổng lồ. Nó cách xa mình đại khái bốn mươi trượng, mặc dù xa nhưng nương vào ánh trăng yếu ớt, với thị lực của Đằng Thanh Sơn, vẫn có thể trông thấy như thường.
Đằng Thanh Sơn thi triển Thiên Nhai Hành, tốc độ rất nhanh, càng lúc càng rút dần khoảng cách.
Một đuổi một chạy, chẳng mấy chốc đã vọt ra về phía bắc Đại Kim trang, nơi là Hỏa Diệm Sơn. Sở dĩ mệnh danh là ‘ Hỏa Diệm Sơn ’ là bởi vì trước đây rất lâu nơi này từng có núi lửa bộc phát. Đương nhiên đây là việc đã xảy ra rất lâu rồi. Hỏa Diệm Sơn bây giờ trên mặt đất mọc đầy cỏ cây thực vật tươi tốt.
Bóng đen khổng lồ vừa vào núi lại trở nên rất linh hoạt, tốc độ nhanh hơn.
- Ha ha, ngươi đừng mong chạy thoát! - Đằng Thanh Sơn cười ha hả nói.
Trước đây cách xa nhau bốn mươi trượng, chạy được vài dặm lúc này khoảng cách với bóng đen khổng lồ chỉ có không tới ba trượng.
- Rống…
Yêu thú nóng nảy gầm lên một tiếng, tựa hồ muốn uy hiếp Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn lúc này rõ ràng thấy rõ bộ dáng yêu thú. Yêu thú đại khái cao chín thước, có bốn chân, mặt và miệng dài, đầu hơi giống con cá sấu ở kiếp trước. Hoặc là nói nó có miệng như Bá Vương Long. Lưng có gai, mọc lên những cái gai nhọn như những cái dùi sắc bén, còn thân thể cường tráng kể cả phần bụng đều bao trùm lân phiến dày đặc.
Bốn chân cường tráng, tựa như bốn chân của sư tử, được bao trùm lân phiến, trong mỗi vó đều có lợi trảo sắc bén.
- Chẳng trách của một hơi nuốt trọn một người!
Đằng Thanh Sơn thấy bộ dáng này lập tức hiểu ngay,
- Đầu lớn như vậy, miệng dài như vậy, nuốt một cái là được ngay một người rất đơn giản. Nhưng ...... yêu thú này chỉ lớn chừng đó, làm sao một hơi liên tiếp nuốt ba người chứ? Bụng nó làm sao chứa được?
Đằng Thanh Sơn phát hiện, bụng con yêu thú chỉ hơi phồng lên một chút.
- Vèo!
Đằng Thanh Sơn vọt tới, nhảy thẳng đến trên đầu con yêu thú.
- Rống!
Con yêu thú ngửa cổ, mở miệng như chậu máu muốn cắn hắn một phát.
- Muốn chết!
Luân Hồi thương trong tay Đằng Thanh Sơn trực tiếp đâm một phát!
Thương pháp Như Ảnh Tùy Hình - một tám vạn cân!
- Choang!
Thanh âm thanh thúy, con yêu thú bị một thương ẩn chứa cự lực đánh ngã sầm xuống đất, rồi sau đó lập tức xoay người đứng lên.
- Lân giáp lợi hại thật!
Đằng Thanh Sơn liếc mắt ngưng thần, phát hiện ra chỉ có một lân phiến vỡ vụn. Phía dưới lân phiến vỡ ra lại còn có một tầng lân phiến khác,
- Đáng tiếc, sức lực thân thể của nó tựa hồ rất bình thường, bị ta trường thương đâm một cái đã ngã rồi. Chẳng trách tên họ Đào kêu lên là dùng binh khí nặng.
Đằng Thanh Sơn cũng hiểu được nhược điểm của yêu thú.
Mặc dù lân phiến phòng ngự rất mạnh, nhưng sức mạnh thân mình cũng bình thường.
- Gừ~~
Yêu thú ngửa đầu gầm lên một tiếng, đột nhiên toàn bộ thân thể biến thành đỏ bừng, ẩn ẩn có hồng quang.
- Ầm!
Yêu thú trong nháy mắt hóa thành một ảo ảnh màu đỏ, lủi về phía xa xa.
- Nhanh thật.
Đằng Thanh Sơn đuổi theo không tha.
Vù! Vù!
Vài hơi thở, yêu thú đã đến đỉnh núi.
- Ta xem ngươi chạy đi đâu.
Đằng Thanh Sơn cũng kinh ngạc, yêu thú với tốc độ liều mạng cực hạn, không chênh lệch với tốc độ cực hạn của mình là mấy.
Vừa vọt tới đỉnh núi, con yêu thú đối mặt với vực thẳm, không chút do dự nó lập tức nhảy xuống.
Đằng Thanh Sơn đứng bên cạnh vách núi nhìn hẻm núi sâu hoắm phía dưới, hắn cười lạnh rồi cũng nhảy xuống, nhưng trong quá trình nhảy Đằng Thanh Sơn mỗi lần rơi xuống mấy chục thước, đều dùng tay chộp vào những vách đá nhô ra để chậm tốc độ rơi, một lát sau Đằng Thanh Sơn đã tới đáy hẻm núi.
- Hử?
Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn chung quanh, hắn đã mất dấu con yêu thú.
Ánh trăng tỏa xuống rất yếu ớt. Trong hẻm núi gần như một màu tối đen.
Đằng Thanh Sơn đứng ở dưới đáy của hẻm núi, hắn vẫn đứng nguyên không hề nhúc nhích.
Hắn dùng tai để nghe!
- Yêu thú này chạy đi đâu rồi?
Đằng Thanh Sơn lắng nghe hồi lâu, ngoại trừ tiếng gió vi vu, tiếng lá rụng bị gió thổi tung ra thì không phát hiện ra yêu thú đang trốn ở chỗ nào.
- Yêu thú này chắc chắn là sinh hoạt tại Hỏa Diệm Sơn. Nó ở đây đã rất lâu, chứng tỏ nó rất quen thuộc. Muốn tìm được nó chỉ sợ là khá khó khăn.
Đằng Thanh Sơn định tâm lại và tiến vào trong hẻm núi, hắn cẩn thận quan sát chung quanh hy vọng tìm được một vài tung tích. Song tìm tòi hồi lâu, lục lọi khắp mọi nơi trong hẻm núi, Đằng Thanh Sơn vẫn không tìm được tung tích con yêu thú.
- Không ngờ lại để cho yêu thú này chạy thoát! - Đằng Thanh Sơn chán nản nói thầm.
Bất đắc dĩ, hắn buộc phải lựa chọn phương án quay về!
......
Lúc Đằng Thanh Sơn nhảy xuống vách núi rơi xuống đáy thì ngay ở phía trên đầu hắn tầm hai mươi trượng có một vách đá nhô ra. Ở đó có một hõm vào có một con yêu thú đang bám chặt vào vách đá, nó có bốn lợi trảo nên dễ dàng bám chặt vào đó, thân thể khổng lồ cuộn tròn lại nằm ở chỗ hõm ấy.
Ở bên ngoài nhìn vào không thể phát hiện ra yêu thú đang ẩn trốn tại đây.
Nó có con ngươi ẩn ẩn quang mang màu đỏ sậm và băng giá. Thỉnh thoảng nhìn lướt xuống phía dưới hẻm núi.
Trốn ở đây đến tận ngày hôm sau, tới sáng ngày thứ hai khi trời vẫn còn tối và ánh bình minh chưa xuất hiện, giữa hẻm núi tối tăm con yêu thú mới nhảy xuống nhanh như chớp, vừa rơi xuống nó lập tức nhảy lên vài cái ly khai khỏi nơi này.
*****
Luyện võ trường tại Kim gia trang đầy những ánh đuốc đỏ rực. Các võ giả đều tụ tập tại đây.
- Quái vật đó là vật gì vậy? So với dã ngưu còn lớn hơn, lân phiến dày đặc, ta chém nó một đao nhưng lại chấn ngược lại khiến bàn tay đau buốt.
- Đó là một con yêu thú có lân phiến rất cứng. Ta thấy đến cả áo giáp chế từ huyền thiết cũng thua xa lân giáp yêu thú! - Đám võ giả xì xào tán thưởng.
- Nếu làm thịt được con yêu thú đó, rồi lột da nó làm một cái lân giáp, Ha ha...... tuyệt đối là bảo vật.
- Đừng có nằm mộng, chỉ với bản sự của ngươi mà muốn giết yêu thú đó kia à?
Một đám võ giả tựa hồ rất hưng phấn. Đối với họ có thể gặp được một con yêu thú đã là đủ rồi. Về phần giết chết yêu thú, đại đa số võ giả thực lực bình thường cơ bản là họ không dám nghĩ tới.
Đám võ giả hưng phấn. Các tộc nhân Kim gia trang thì lo lắng bất lực.
Tộc trưởng họ Kim trên nét mặt đầy vẻ tức giận, nhìn đám võ giả đang tùy ý đàm luận không khỏi bực mình, lão hét to:
- Các vị đại nhân! Không biết có vị đại nhân nào có thể giết quái vật màu đen đó không?
Lão cất lời hỏi lớn nhưng những võ giả này chỉ đàm tiếu rất hưng phấn, không thèm để ý tới ý kiến của lão.
Một hán tử đứng bên cạnh tộc trưởng tỏ vẻ nóng nảy, hét lớn:
- Các vị đều là võ giả, Kim gia trang của chúng ta gặp phải đại hoạ! Mời các vị hỗ trợ, nhưng các vị không giết được yêu thú, thế mà còn ở đây đàm tiếu, các vị còn có......
- Câm miệng!
Kim thị tộc trưởng quát ngay.
- Tộc trưởng.
Hán tử đó tức giận đến đỏ cả con mắt lên.
Cả tộc nhân Kim gia trang đã bị yêu thú hành hạ gần như phát điên. Bây giờ đám võ giả này vẫn còn thích ý, trong lòng họ đương nhiên khó chịu vô cùng.
- Này, tiểu tử!
Một đại hán lưng đeo trường đao, trên mặt có cái bớt màu đỏ cười chế diễu nhìn hán tử đang nóng nảy kia.
- Sao, huynh đệ chúng ta nói chuyện, làm cho các người mất hứng à?
Đám võ giả khác đứng gần hắn thấy vậy cũng đều cười nhìn tên hán tử Kim gia trang đó.
Hán tử Kim gia bàn tay nắm chặt lại, sắc mặt vô cùng khó coi.
- Mẹ kiếp! Nắm tay dọa lão tử à, các ngươi quên rồi sao?
Một thanh âm khinh miệt vang lên.
- Không có năng lực giết yêu thú còn khi dễ người miền núi bình thường? Các ngươi là loại võ giả gì thế. Ta thấy nên mua một miếng đậu phụ rồi tự đâm đầu vào mà chết đi!
Đoạn Hầu cười dài đi tới.
Mấy tên võ giả nhất thời sắc mặt đỏ lên, liếc mắt nhìn nhau không dám lên tiếng nữa.
Lúc vừa rồi tại Kim gia trang chúng đã được thể nghiệm thực lực của Đoạn Hầu.
- Tần Lang huynh!
Đoạn Hầu đột nhiên mừng rỡ, cất tiếng gọi về phía đằng xa.
Tại phía xa Đằng Thanh Sơn vừa mới đi vào luyện võ trường. Nhìn thấy Đoạn Hầu chạy tới hắn liền tới chào:
- Đoàn huynh!
- Nhìn Tần Lang huynh mãi bây giờ mới tới, chắc hẳn là đuổi theo giết con yêu thú đó rồi. Không biết Tần Lang huynh có đuổi kịp hay không?
Đoạn Hầu dò hỏi.
Lời vừa dứt, rất nhiều các tộc nhân của Kim gia trang đang tụ tập trên luyện võ trường thượng đều chờ đợi nhìn về phía Đằng Thanh Sơn vẻ rất khẩn trương.
Bị hơn một ngàn người nhìn chằm chằm với đôi mắt đầy sự chờ đợi, trong lòng Đằng Thanh Sơn không khỏi rung động. Hắn có thể hiểu được các tộc nhân của Kim gia trang ai cũng khát vọng yêu thú bị giết đến thế nào.
- Yêu thú đó giảo hoạt quá mức! Ta không thể giết chết nó. - Đằng Thanh Sơn lắc đầu trả lời.
Hơn một ngàn tộc nhân Kim gia trang chợt cụp mắt xuống. Họ đã tuyệt vọng.
- Nhưng yêu thú đó cũng bị ta đánh bị thương. Với trí tuệ của nó ước đoán thời gian tới cũng sẽ không dám tới Kim gia trang đâu.
Đằng Thanh Sơn nói thêm. Câu nói này làm cho những tộc nhân Kim gia trang xung quanh đều lộ vẻ vui mừng.
- Vị đại nhân này, ngươi nói là yêu thú đó sắp tới không dám tới nữa à? - Kim thị tộc trường vội bước tới.
Đoạn Hầu một bên nói:
- Lão bá, con yêu thú đó rất thông minh y như người ấy! Nó lần này bị thương, ăn phải quả đắng nên sắp tới không dám trở lại đâu!
Đoạn Hầu tận mắt nhìn thấy con quái vật không một tiếng động cắt đứt khóa cửa, lẻn vào trong phòng. Quái vật thông minh như vậy không có khả năng bị đánh đau mà dám trở lại lần nữa.
- Đại ca ca. Đại ca ca!
Đột nhiên một bóng người thoáng cái vọt tới bên người Đằng Thanh Sơn nắm lấy ống quần của hắn.
Đằng Thanh Sơn cúi đầu nhìn xuống thấy một hài đồng tầm sáu, bảy tuổi.
Hài đồng này ngửa đầu nhìn Đằng Thanh Sơn với đôi mắt trong suốt đầy nước:
- Đại ca ca. Đệ van huynh, huynh nhất định phải giết con quái vật đó. Báo thù cho cha mẹ đệ! Van huynh đó!
- Nhị tử, mau buông ra.
Kim gia tộc trưởng nói rồi kéo hài đồng đó qua một bên. Kỳ thật lão sợ Đằng Thanh Sơn bất mãn mà giết nhỏ. Trong những võ giả, lão chưa hiểu được tính tình của bất kỳ người nào.
- Đệ van huynh mà. Đại ca ca. - Hài đồng đó khóc lóc.
Kim gia tộc trưởng nói ngay:
- Đại nhân, hơn một tháng qua Kim gia trang chúng ta đã chết rất nhiều tộc nhân. Cha mẹ Nhị tử cũng vừa bị giết vài hôm trước và con quái vật đó ăn tươi nuốt sống. Nhị tử may mắn không ở cùng một nhà với cha mẹ nó. Nếu không cũng có thể bị nuốt tươi trong ngày hôm đó rồi.
Đằng Thanh Sơn thấy hài đồng đó trong lòng run lên.
Kiếp trước hắn cũng là một cô nhi!
Nhỏ như vậy mà đã không còn cha mẹ!
- Mọi người yên tâm!
Đoạn Hầu quay sang đám tộc nhân Kim gia trang vỗ ngực.
- Võ giả chúng ta người đông thế mạnh. Hôm nay không có người đủ sức, mai sau khẳng định còn có nhiều võ giả mạnh hơn tới đây. Con yêu thú đó khẳng định chỉ có nước chết.
Tộc nhân Kim gia trang vừa nghe xong cảm thấy trong lòng thoáng dễ chịu một chút.
- Tần Lang huynh đệ, huynh có biết con yêu thú đó là yêu thú gì không?
Đoạn Hầu dò hỏi.
- Tiểu đệ cũng biết rất nhiều yêu thú, nhưng không biết loại yêu thú này.
- Đệ cũng không biết. - Đằng Thanh Sơn lắc đầu trả lời.
Thời gian Đằng Thanh Sơn ở Quy Nguyên tông quá ngắn, hắn cũng không tìm kiếm những bộ sách có liên quan yêu thú mà đọc.
- Tần Lang, huynh đuổi theo yêu thú đó có phát hiện ra nó có đặc thù gì không? Có lẽ, dựa vào đó có thể phán định con yêu thú đó là loại gì!
Đoạn Hầu nói.
Đằng Thanh Sơn cũng không giấu diếm:
- Yêu thú đó có thể đột nhiên toàn thân trở nên đỏ bừng lên, tốc độ tăng vọt, thoáng cái bỏ rơi đệ lại.
- Toàn thân đỏ bừng?
Đoạn Hầu rùng mình, lập tức mắt y sáng rực lên.
......
Trên luyện võ trường, tên cao thủ 'Đào' của Thiết Y Môn cũng nghe thấy Đằng Thanh Sơn và Đoạn Hầu đang nói chuyện. Nghe tới chỗ 'Toàn thân đỏ bừng', trên mặt Đào lộ ra vẻ mừng rỡ như điên: 'Toàn thân đỏ bừng hả? Cái này...... chẳng lẽ nó là Xích Lân thú? Đúng! Những ghi chép về Xích Lân thú, khi Xích Lân thú còn nhỏ đúng là có màu đen! Chờ khi Xích Lân thú trưởng thành ăn được 'Hắc Hỏa linh quả', lân giáp mới có thể biến đổi, toàn thân trở nên màu đỏ, lúc đó mới cao ba trượng!
-
'Xích Lân ấu thú. 'Đào' âm thầm suy nghĩ. 'Sự tình này không thể truyền ra ngoài. Nếu không Hắc Hỏa linh quả sẽ rất khó đoạt được'
Đúng lúc này ——
- Ha ha... Là Xích Lân thú. Là Xích Lân thú!
Một tràng cười lớn vang lên. Sắc mặt Đào đại biến, người đang cười lớn chính là Đoạn Hầu.
- Đoạn Hầu.
Đào tiến lên trừng mắt nhìn hắn.
- Ngươi trừng mắt nhìn ta làm gì?
Đoạn Hầu liền cười rộ lên.
- Ha ha… Ta đã hiểu. Ngươi muốn cho Thiết Y Môn của ngươi độc chiếm bảo bối đó?
- Đừng nói nữa. - Đào thì thào nói.
Đằng Thanh Sơn ở một bên, trong lòng đầy nghi hoặc, hắn liền truy vấn:
- Đoàn huynh, ngươi nói là Xích Lân thú hả? Nó là cái gì?
Tên Đào lập tức trừng mắt nhìn Đằng Thanh Sơn, nhưng hắn không thèm đếm xỉa đến y.
Đoạn Hầu vừa cười vừa nói:
- Có người không muốn cho ta nói. Ta càng muốn nói! Tần Lang huynh, Xích Lân thú này là một yêu thú cực kỳ lợi hại. Truyền thuyết nói nó cao chừng ba trượng, dài năm sáu trượng, thoạt nhìn giống như một toà núi nhỏ. Hơn nữa toàn thân đỏ sậm, đến cả tiên thiên cường giả cũng khó có thể công phá được lân giáp của nó! Ngoài ra nó có thể phun hỏa diễm, hỏa diễm này có thể nấu chảy sắt thép!
Đằng Thanh Sơn nghe mà kinh hãi.
Cao ba trượng? Vậy nó cao tới căn nhà ba tầng, hơn nữa cường giả tiên thiên cũng khó mà phá được kỳ lân giáp. Có thể phun hỏa diễm nấu chảy sắt thép? Loại yêu thú này đích thật là đáng sợ.
Đào đứng bên cạnh trong lòng thầm hận.
Y hiểu rõ thực lực của Đoạn Hầu. Khi y đuổi giết Xích Lân thú đã bị thương, nên cũng không phải là đối thủ của Đoạn Hầu. Huống chi bên cạnh còn có một cao thủ thần bí 'Tần Lang' người có thể đánh Xích Thú bị thương.
- Nhưng đó là Xích Lân thú trưởng thành. Theo sách vở ghi lại, khi Xích Lân thú còn bé, nó có lân giáp màu đen. Chỉ trong lúc nguy cấp mới toàn bộ biến thân trở nên đỏ đậm. Vì gặp nó quá ngắn ngủi, nên đệ trước giờ không ngờ nó là Xích Lân thú. Bây giờ thì biết rồi, nó là Xích Lân ấu thú mà là loại Xích Lân thú chưa lớn!
Đoạn Hầu thuật lại suy nghĩ của mình.
Đằng Thanh Sơn vừa nghe thế dở khóc cười dở cười.
Con yêu thú có phòng ngự biến thái như vậy lại chỉ là một ấu thú.
- Nhưng Xích Lân thú quá lợi hại, chúng ta cũng không có cách nào thu phục được nó. Điều chính thức làm cho võ giả tâm động là linh bảo luôn luôn đi đôi với xích thú.
Đoạn Hầu mắt tỏa sáng, nói liên tục.
- Tần Lang huynh. Khi con Xích Lân thú lớn lên chỉ có ăn Hắc Hỏa linh quả mới có thể lột xác lần cuối cùng, lột được hắc sắc lân giáp và xuất hiện lân giáp màu đỏ, lúc đó sẽ trở thành yêu thú đáng sợ! Võ giả chúng ta có thể cướp trước nó, đoạt được Hắc Hỏa linh quả!
Đằng Thanh Sơn sực nghĩ ra
'Xích Lân thú ăn Hắc Hỏa linh quả rồi biến thành yêu thú mà đến cả tiên thiên cường giả cũng phải yêu kiêng kỵ. Nếu người ăn thì sao nhỉ?'