Cửu Chuyển Tinh Thần Biến

Chương 160: Ngươi đẹp hay là ta đẹp hơn?




Triệu Phi nhìn thấy chuyện này có khả năng chuyển biến tốt đẹp, hắn lập tức hỏi:
- Ngươi muốn chúng ta đồng ý với ngươi cái gì vậy?
Ma thú hồ ly màu tím nhìn biểu hiện như trút được gánh nặng ở trên mặt ba người, nó nói:
- Các ngươi phải đồng ý với ta một chuyện, để thiếu niên chém giết ma hổ kia mang ta rời khỏi Ma Thú sâm lâm này.
Tư Mã Tĩnh Di nghe xong biểu hiện trên mặt của nàng không ngừng biến hóa, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là kích động, cuối cùng là kinh hỉ. Ngươi... Ngươi nói thiếu niên kia không chết hay sao?
Chỉ có Sở Lâm Phong đi chém giết đầu ma hổ to lớn kia mà thôi. Mà nghe đầu hồ ly màu tím này nói chuyện, vậy đã nói rõ Sở Lâm Phong đã chém giết được đầu ma thú kia, mà hiện tại đã bình an vô sự lui ra.
Lúc này trong lòng Triệu Phi cũng rất là khiếp sợ, Sở Lâm Phong lại có thể chém giết đầu cự hổ kia mà không chết, quá làm cho người ta giật mình, muốn làm được chuyện này phải có thực lực mạnh mẽ như thế nào nha
Mình đã tự mình lĩnh ngộ sự lợi hại của đầu ma hổ kia, căn bản không phải là địch của nó dù chỉ một chiêu. Mà bây giờ đối phương lại có thể chém giết được nó, vậy chỉ có thể nói hắn mạnh hơn mình quá nhiều, danh hiệu đệ nhất nhân Thiên Long học viện hẳn phải là của đối phương mới đúng.
- Không sai, hắn không chết, chuyện này quả thực rất khiến cho người ta bất ngờ, cái này có lẽ là bởi vì bên cạnh hắn có lông vàng nha. Chỉ là thực lực của hắn rất mạnh, chí ít so với bất cứ người nào trong các ngươi còn mạnh hơn nhiều.
Hồ ly màu tím chậm rãi nói, đối với việc Sở Lâm Phong có thể giết chết Phi Thiên Ma Hổ, nàng vẫn hết sức khiếp sợ.
Nhận được câu trả lời chắc chắn của nó, trên mặt Tư Mã Tĩnh Di hiện lên nụ cười xán lạn, dung nhan vốn đã nghiêng nước nghiêng thành lúc này lại có vẻ càng thêm đẹp đẽ, xinh đẹp như tiên tử không dính khói bụi trần gian.
- Ta đồng ý với ngươi thì cũng coi như Lâm Phong đồng ý với ngươi, có phải là ngươi cũng rất lợi hại hay không?
Lúc này Tư Mã Tĩnh Di lên tiếng nói, đối với đầu hồ ly màu tím này nàng vô cùng hiếu kỳ.
Lúc này trên người đầu hồ ly màu tím kia tức thì xuất hiện một đạo ánh sáng màu tím, lập tức một trận tiếng cười như chuông bạc truyền đến:
- Ta đẹp, hay là ngươi đẹp hơn đây?
Lúc này ba người Triệu Phi đã triệt để kinh ngạc đến mức ngây người, hồ ly màu tím này lại biến ảo thành một thiếu nữ mặc y phục màu tím, dáng vẻ cực kỳ thanh tú, vóc người cũng đặc biệt, quả thực là một mỹ nữ cùng một cấp bậc với Tư Mã Tĩnh Di.
Nếu như nói có chỗ khác biệt duy nhất chính là chỗ ngực của thiếu nữ mặc áo tìm này so với Tư Mã Tĩnh Di còn hùng vĩ hơn nữa. Dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ nhảy ra khỏi ngực vậy, có thể làm cho người ta say sưa vô hạn.
Đối với câu hỏi này của thiếu nữ mặc áo tím, ba người cũng không hề tức giận, Tư Mã Tĩnh Di lại cười nói:
- Ngươi thật sự rất đẹp, chí ít là đẹp hơn so với ta.
- Ha ha, tiểu muội muội, ngươi thật sự rất biết cách nói chuyện, không phải ngươi muốn biết ta có lợi hại hay không sao? Nói cho ngươi biết, đầu ma hổ kia nhìn thấy ta cũng chỉ có thể đi đường vòng mà thôi, ta và hắn cùng một cảnh giới.
Thiếu nữ mặc áo tím nói.
Ba người nghe nói như thế lập tức có cảm giác như là thần kinh của mình đã mất đi cảm giác, quá nhiều khiếp sợ đã hoàn toàn vượt quá tư duy đại não của bọn họ.
Qua một lúc lâu Triệu Phi mới nói nói:
- Tiền bối chúng ta đi thôi, chỉ là chúng ta cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại được Sở Lâm Phong, hiện tại chúng ta phải đi săn giết một ít ma thú, nếu không sẽ không có cách nào đi ra ngoài được.
Triệu Phi nói xong còn cố ý liếc mắt nhìn thiếu nữ do hồ ly màu tím này biến ảo ra, bởi vì nàng chính là ma thú, ở trước mặt của nàng nói tới việc giết ma thú rất dễ khiến cho nàng giận dữ, dùng cảnh giới của nàng, rất có khả năng ba người sẽ bị một chiêu thuấn sát.
- Đi thôi, ma thú các ngươi cứ tùy tiện giết, chỉ cần không giết ma hồ là được rồi, ta sẽ không quản.
Thiếu nữ này có vẻ rất là cao hứng, bởi vì quanh năm suốt tháng ở lại đây cho nên bây giờ có cơ hội đi ra ngoài, nàng rất là cao hứng.
Đám người Triệu Phi mang thiếu nữ mặc áo tím đi tới hội họp với mọi người, đối với việc bỗng dưng có thêm thiếu nữ xinh đẹp này, mọi người đều cảm thấy rất là kỳ quái.
- Phi ca, vị tiểu thư xinh đẹp này, ngươi mang về từ nơi nào vậy? Không phải là người của Hải Long học viện đó chứ? Học viện chúng ta không có mỹ nữ xinh đẹp như vậy nha, đương nhiên là ngoại trừ Tư Mã Tĩnh Di ra rồi!
Một người học viên lập tức dùng con mắt tỏa sáng nói.
- Nàng là ai các ngươi không nên hỏi nhiều, ta chỉ nói, nếu các ngươi không đi trêu chọc nàng thì sẽ không gặp phải nguy hiểm, nói cho các ngươi biết cũng không sao, thực lực của nàng còn mạnh mẽ hơn ta nha!
Cả vẻ mặt và giọng nói của Triệu Phi đều nghiêm túc tới cực điểm, hắn quay về những người khác rồi nói một câu.
Lúc này Ngô Tình đột nhiên phun ra một câu:
- Ngươi là ma thú sao?
Lời của Ngô Tình tức thì khiến cho mọi người cảm thấy bất ngờ, có phải tiểu tử này bị bệnh hay không chứ? Mỹ nữ xinh đẹp như vậy lại nói thành ma thú, nhất định là bởi vì Sở Lâm Phong xuất hiện đã đả kích hắn ta không nhẹ.
Thế nhưng Triệu Phi và Tư Mã Tĩnh Di nghe xong sắc mặt lập tức hơi khó coi, vốn thiếu nữ màu tím này không muốn bại lộ thân phận, bây giờ ngươi đã nói ra hết, không phải là muốn chết hay sao?
- Ngô Tình, ngươi không nên nói nữa, có một số việc ngươi không nên biết thì tốt hơn, tránh cho mang đến họa sát thân.
Triệu Phi lập tức nói, sau đó còn nhìn sắc mặt của thiếu nữ mặc áo tím một chút.
Thiếu nữ mặc áo tím gật gật đầu với Triệu Phi, ý là nói hắn xử lý rất khá, biết ý của mình.
Triệu Phi nói như vậy làm cho tuy rằng trong lòng những người khác có rất nhiều nghi hoặc những cũng không dám hỏi, sau đó mọi người tiếp tục săn giết ma thú.
Lúc này Sở Lâm Phong ngồi ở trên lưng của Kim Ma Ngốc Ưng, nói:
- Lão Kim, nhanh hơn chút nữa, ta sợ đám người Tĩnh Di sẽ gặp phải nguy hiểm.
- Yên tâm đi lão đại, bọn họ không có việc gì đâu. Ở đây ngoại trừ ma hổ hung tàn ra, các ma thú khác đều không phải quá lợi hại, nhất giai cao đẳng cũng chỉ là cấp sáu, không cần lo lắng.
Kim Ma Ngốc Ưng nói.
- Không ngươi phải nói nơi này có Tử Ma Lôi Hồ hay sao? Vạn nhất bọn họ gặp phải nó thì phải làm sao bây giờ?
Thứ khiến cho trong lòng Sở Lâm Phong lo lắng nhất chính là vấn đề này, tuy rằng Ma Thú sâm lâm này rất lớn, nhưng cũng khó mà đoán được, nếu như vận khí kém thì cũng có thể gặp phải.
Tiếng gió ù ù vang vọng bên tai, Kim Ma Ngốc Ưng lại đẩy nhanh tốc độ.
- Lão đại, bình thường Lôi hồ sẽ không tùy ý công kích nhân loại, trừ phi bức nàng cuống lên, nàng cũng coi như là ma thú có tính tình rất là ôn hòa.
- Chỉ mong lời ngươi nói là sự thật!
Hai người tiếp tục phi hành ở trên không trung, không lâu sau Kim Ma Ngốc Ưng nói:
- Lão đại, ta đã thấy bọn họ, ngay ở trong một rừng cây mười dặm phía trước.
- Mười dặm? Ngươi có thể nhìn thấy cảnh vật trong mười dặm hay sao?
Sở Lâm Phong rõ ràng có chút giật mình.
- Chuyện này rất là bình thường, mắt của ma thú loại chim như chúng ta có thể nhìn ra rất xa, điểm ấy không thể nghi ngờ.
Lộ trình mười dặm đối với Kim Ma Ngốc Ưng mấy phút đã đến được, Kim Ma Ngốc Ưng thu nhỏ thân thể lại, đứng ở trên bả vai của Sở Lâm Phong chậm rãi tiến vào trong rừng cây.
Không lâu sau bóng người đám người Triệu Phi xuất hiện ở trong tầm mắt của Sở Lâm Phong, tất cả đều đang ra sức giết ma thú, Tư Mã Tĩnh Di lại đang nói gì đó với một thiếu nữ mặc áo tím.
- Thiếu nữ mặc áo tím này là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây chứ?
Sở Lâm Phong giật mình nói.
- Lão đại, thiếu nữ mặc áo tím này chính là Tử Ma Lôi Hồ biến ảo, không nghĩ tới nàng lại đi cùng nhân loại, nhất định là có nguyên nhân.
Trên bả vai của hắn, Kim Ma Ngốc Ưng lập tức nói.
Nghe thấy Kim Ma Ngốc Ưng nói vậy, Sở Lâm Phong cảm thấy rất không tốt, hắn lập tức mang theo một đạo tàn ảnh phóng đi về phía phương hướng của Tư Mã Tĩnh Di, trong miệng hét lớn:
- Tĩnh Di, nguy hiểm!
Mà lúc này thiếu nữ mặc áo tím kia cũng nhìn về phía Sở Lâm Phong, khóe miệng nổi lên nụ cười nói:
- Ha ha, người ta muốn đợi rốt cuộc cũng đã tới rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.