Cửu Chuyển Tinh Thần Biến

Chương 129: Lực phòng ngự cường hãn




Hiện giờ Sở Lâm Phong đã thu chiêu thức, muốn lần nữa công kích cũng đã không kịp, coi như thi triển Di Hình hoán ảnh cũng là có tâm mà vô lực. Chuyện duy nhất hắn có thể làm được chính là dùng Thanh Sương kiếm để chống lại một kiếm bá đạo này của đối phương.
Lúc này Đường Ly vừa vặn chém giết một học viên của Hải Long học viện, nàng quay đầu lại nhìn thấy Sở Lâm Phong đối mặt với một kích này của đối phương, thiếu chút nữa đã bị dọa tới mức mặt tái đi. Hoàn toàn nằm ở thế bị động, chuyện này đối với Sở Lâm Phong là một chuyện cực kì nguy hiểm, thế nhưng hiện giờ nàng ở cách hắn rất xa, muốn đỡ hỗ cũng không được, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả những chuyện này xảy ra.
- Lâm Phong cẩn thận!
Đường Lệ lo lắng kêu lên, âm thanh tràn ngập sự bất đắc dĩ.
Mấy người Ngưu Thiên và Dương Nhị cũng nghe thấy tiếng kêu của Đường Ly, tất cả đều quay đầu lại nhìn về phía phương hướng Sở Lâm Phong, trong lòng cũng chỉ có thể lo lắng nhưng lại có tâm mà không có lực.
Mà lúc này Sở Lâm Phong lại làm ra một chuyện làm cho tất cả mọi người giật mình, hắn cũng không dùng Thanh Sương kiếm để chống đối chiêu kiếm này của đối phương, mà là vọt thẳng về phía đối phương, dùng thân thể của mình chịu đựng công kích bá đạo này.
Học viên của Hải Long học viện nhìn thấy Sở Lâm Phong làm như vậy, trong lòng tức thì nở nụ cười, tiểu tử này lại dám dùng thân thể để chống lại công kích của mình, quả thực là đang chịu chết. Hắn lại cầm thật chặt trường kiếm trong tay mình.
Sở Lâm Phong không phải là kẻ ngu ngốc, hắn làm như vậy đương nhiên là có lý do của hắn, Tinh Thần thân thể tầng thứ hai, tuy rằng cảnh giới này không thể hoàn toàn chống lại được công kích của cao thủ Địa Vũ cảnh tứ trọng thiên, nhưng cũng sẽ không phải chịu thương tổn lớn bao nhiêu, coi như bị thương cũng chỉ có thể là bị thương ngoài da mà thôi.
Tốc độ nhanh chóng, trong nháy mắt thân thể đã đụng vào kiếm khí của đối phương, kiếm khí rơi xuống trên người hắn, trong nháy mắt đã đánh nát y phục của hắn, đồng thời trên người cũng xuất hiện mấy chục đạo vết thương sâu tới xương, liên tục có máu tươi ứa ra.
Mà dường như Sở Lâm Phong không có cảm giác với những vết thương này vậy, vẫn đi tới trước mặt của hắn, giơ nắm đấm lên ra sức công kích ở trên lồng ngực của đối phương.
Một đám này cũng bao hàm Hỗn Độn khí, lập tức đánh gãy mấy cái xương ngực của hắn, đồng thời còn đả thương nội tạng, làm cho hắn trực tiếp bay ngược ra ngoài chừng năm thước.
Thiếu niên này nằm mơ cũng không nghĩ tới Sở Lâm Phong lại có thể sống sót ở dưới võ kỹ của mình, lại còn có lực công kích mình, thậm chí còn đả thương được mình.
Hắn gian nan bò lên từ trên mặt đất, trong miệng liên tục phun ra máu tươi, dùng ánh mắt khó có thể tin được nhìn Sở Lâm Phong nói:
- Ngươi... Sao ngươi lại không chết?
Cả người Sở Lâm Phong như là một người toàn máu, trên người cũng có máu tươi chảy ra, chỉ là vết thương lại đang chậm rãi khép lại. Hắn nhìn về phía thiếu niên đối diện này cười nói:
- Chỉ bằng vào ngươi cũng muốn chém giết lão tử sao? Nếu như ngươi đạt đến Địa Vũ cảnh ngũ trọng thiên thì vẫn còn có hi vọng, nhưng đáng tiếc ngươi chỉ có thực lực tứ trọng thiên, như vậy nhất định người chết sẽ là ngươi.
Sở Lâm Phong đang chuẩn bị lại đánh ra một quyền chém giết thiếu niên này thì trong đầu lại xuất hiện âm thanh của Kiếm linh Nguyệt nhi.
- Lâm Phong, tạm thời đừng giết hắn, ngươi còn chưa có được tin tức mà ngươi muốn biết đó.
Sở Lâm Phong hơi sững sờ, sau đó lập tức phản ứng nói:
- Lẽ nào Nguyệt Nhi tỷ tỷ có biện pháp biết được hay sao?
- Đương nhiên bổn tiểu thư có biện pháp, nếu không ta bảo ngươi giữ lại cái mạng chó của hắn làm cái gì.
Kiếm linh Nguyệt nhi trả lời rất trực tiếp, suýt chút nữa đã khiến cho Sở Lâm Phong tức giận đến mức phun ra máu.
Kiếm linh chết bầm này lại có biện pháp biết được nhân số cụ thể của học viên ban loại ưu của Hải Long học viện tiến vào giới phổ thông lần này. Thế nhưng không ngờ lại hại mình nghĩ hết tất cả biện pháp ra tay, ngay cả thương thế trên người mình cũng có thể nói là bởi vì chuyện này cho nên mới tạo thành, trong lòng hắn buồn bực không thôi, thế nhưng cũng không dám phản bác.
Một lúc sau Sở Lâm Phong mới nói:
- Ngươi có biện pháp gì vậy?
Đối với biện pháp của Kiếm linh Nguyệt nhi, Sở Lâm Phong cũng có chút hiếu kỳ.
- Trước tiên đánh hắn ngất đi, giải quyết xong những người khác rồi lại nói, nếu như không phải ngươi thì ta sẽ không làm như vậy. Cho nên sau này phải bồi thường cho ta
Kiếm linh rất không tình nguyện nói, nhìn dáng vẻ của nàng, dường như muốn nhận được tin tức từ thiếu niên kia sẽ phải trả giá rất lớn vậy.
Sở Lâm Phong nghe nàng nói vậy cũng không phí lời, Di Hình hoán ảnh trong nháy mắt được thi triển ra, đi đến sau lưng đối phương, dùng một chưởng trực tiếp đánh lên trên gáy của đối phương, đối phương lập tức ngã lên trên mặt đất.
Nếu như nói không phải thiếu niên kia bị thương rất nặng thì chưa chắc Sở Lâm Phong đã có thể đánh ngất được hắn. Nhất định phải nắm chắc cường độ khống chế, nhẹ thì không có hiệu quả, nặng thì sợ rằng người sẽ chết.
Lúc này người của Hải Long học viện mới chính thức hoảng loạn, toàn bộ học viên ban loại ưu bị thiếu niên máu me khắp người kia chém giết, thực lực khủng bố không ai có thể tưởng tượng được, trong lòng rất nhiều người đều mang theo ý rút lui.
- Muốn chạy sao? Giết chết toàn bộ cho ta.
Lúc này Sở Lâm Phong lắc người một cái, cũng gia nhập vào bên trong chiến trường, dáng vẻ máu me khắp người lại có vẻ có chút dữ tợn.
- Lâm Phong, thương thế của ngươi thế nào rồi?
Lúc này Dương Nhị cách Sở Lâm Phong tương đối gần, cho nên nàng lập tức tới gần người rồi hỏi.
- Một chút bị thương ngoài da ấy còn không chết được, nàng lo lắng sao?
Sở Lâm Phong tiện tay chém ra một kiếm sau đó cười nói.
Ở trước mặt Sở Lâm Phong căn bản không có học viên gì của Hải Long học viên cả, mọi người đều sợ hắn đến đòi mạng, bất cứ lúc nào cũng chú ý hướng đi của hắn. Nếu như cách mình gần quá thì sẽ nhanh chóng né tránh sang một bên, dù cho phải đối mặt với ba người, thậm chí bốn người của Thiên Long học viện thì cũng tốt hơn gặp mặt tên sát thần này.
Dương Nhị nhìn thấy mấy chục đạo vết thương sâu tới xương ở trên người Sở Lâm Phong, trong lòng cũng rất đau xót, chỉ là lúc này vết thương đã không còn chảy máu nữa, ngược lại còn bắt đầu khép lại. Mặc dù coi như hiệu quả không lớn, thế nhưng cũng có hiệu quả như người bị thương, sau đó lại dùng Kim sang dược được hai ngày.
- Sao năng lực tự lành của hắn lại mạnh như vậy chứ, sức phòng ngự cũng lớn đến mức kỳ lạ, lại dám dùng thân thể để chống đỡ võ kỹ của người khác công kích, lá gan quá lớn, có lẽ chỉ có quái vật như hắn mới làm được như vậy!
Dương Nhị thầm nghĩ nói, nhưng trong lòng lại cực kỳ bội phục.
- Ta không thèm lo lắng cho ngươi, ngươi cho rằng ngươi là ai chứ, chỉ bị thương một chút đã khiến cho bổn tiểu thư lo lắng, ngươi còn có phải là nam nhân hay không?
Dương Nhị nói một đằng làm một nẻo.
Tên Sở Lâm Phong này rất thích làm cho nàng lúng túng ở trước mặt mọi người, thế nhưng cảm giác nói thẳng ra ngoài miệng kia cũng không tệ.
- Ta có phải nam nhân hay không, sau đó nàng sẽ biết, chỉ là hiện giờ nhất định phải giải quyết toàn bộ những người này, ta có một loại dự cảm, có thể Nhược Hi sẽ có phiền phức.
Sở Lâm Phong nói xong trực tiếp lao đi về nơi các học viên Hải Long học viện tụ tập nhiều nhất.
Để lại một chuỗi tàn ảnh khiến cho trong lòng Dương Nhị có cảm giác rất khó chịu:
- Sau này? Sau này ngươi sẽ biết sự lợi hại của ta mới đúng.
Trong lòng nàng dần hiện ra tình cảnh Sở Lâm Phong bị Thập hương nhuyễn cân tán của mình khống chế, quỳ gối ở trước mặt mình lớn tiếng kêu lên:
- Dương Nhị, ta sai rồi!
Nhưng nàng lại không để ý tới hắn.
- Nhị Nhị thân thương, ta sai rồi, lần sau ta cũng không dám nữa!
Sở Lâm Phong tiếp tục xin tha nói.
Dương Nhị đang muốn nói lần này ta sẽ tha thứ cho chàng thì bên tai lại truyền đến âm thanh của Đường Lỵ:
- Dương Nhị cẩn thận!
Phản ứng của Dương Nhị quả thực hơn người, khi nghe thấy âm thanh lập tức làm ra động tác né tránh, một thanh trường kiếm mang theo Tinh Thần chi lực xẹt qua ở trước mặt của nàng, cách vị trí ban đầu của nàng chỉ có chừng thước, có thể nói là huyền diệu khó hiểu.
Lúc này trong nháy mắt Đường Lỵ đã đi tới trước người Dương Nhị, hỏi:
- Sao ngươi lại phân thần vào lúc này chứ? Quá nguy hiểm, có phải là tiểu tử kia đã nói cái gì đó hay không?
- Không, ngươi cả nghĩ quá rồi, nên mau chóng giải quyết những người này rồi lại nói tiếp đi!
Đương nhiên Dương Nhị sẽ không nói cho Đường Lỵ biết mình đang tự sướng ở trong lòng, trường kiếm trong tay cũng biến đổi, nhanh chóng bổ tới tên học viên vừa công kích nàng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.