Cửu Chuyển Ma Kinh

Chương 73: Ảnh Đế




Ngay khi dòng máu đỏ tươi kia tiến vào cơ thể không lâu thì đau đớn nó mang đến vượt qua tất cả những gì hắn từng chịu đựng từ trước tới nay, so nỗi đau như muốn nổ tan xác này với cơn đau lâu lâu mới tái diễn trong đan điền quả là khác xa nhau một trời một vực.
Lý Thiên như muốn hôn mê, cố dùng chút lý trí cuối cùng suy nghĩ, lòng vừa động chợt nghĩ đến Cửu Chuyển Thần Công, lúc trước trong thời khắc sinh tử tồn vong không phải nó cũng cứu hắn một mạng sao, biết đâu bây giờ lại có thể.
Lý Thiên cố dùng hết tinh thần điều động tâm thần tiến vào mi tâm, nén đau đớn giày xéo cả linh hồn, hắn vừa mở mắt nhìn liền bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ, linh hồn lung lay càng bị đau đớn làm cho như muốn tan biến, cắn răng chịu đựng Lý Thiên cũng không quan nổi tại sao Cửu Chuyển Thần Công lại trở thành Cửu Chuyển Ma Công, ánh sáng thánh khiết nó từng tỏa ra giờ lại tràn đầy một làn sương mù đen bí ẩn, cảm giác thần thánh không còn mà chỉ ẩn hiện vẻ ma mị đến đáng sợ.
Từng bước chậm rãi tới gần, Lý Thiên gần như dùng hết toàn bộ sức lực, cảm giác từng tế bào đều như đang căng phồng cực đại, hắn tùy lúc đều có thể nổ tung như pháo hoa. Lý Thiên cảm nhận nguy hiểm càng thêm quyết tâm, gần như bò về phía Cửu Chuyển Ma Công.
Cuối cùng cũng lại gần, hắn dùng chút sức cuối cùng dùng tay chạm vào quyển sách, ngay lúc đó, từ thân sách phóng ra một cơn gió thổi bay làn sương mù xung quanh tỏa ra tứ phía, trước ánh mắt kinh ngạc của Lý Thiên dần dần mở ra, trang thứ nhất rồi sang trang thứ hai mới dừng lại, từ trang sách tràn ra vô số khói đen phủ khắp người Lý Thiên, khói đen kia như hợp lại thành một bóng người già nua.
Bóng người kia liếc nhìn Lý Thiên, phất tay cho một đạo khói đen xuyên vào mi tâm của hắn, Lý Thiên cảm giác cơn đau hành hạ hắn nãy giờ như hoàn toàn tan biến, vui mừng chống tay đứng lên hắn không khỏi cảm kích bóng người bao bọc trong khói đen kia cung kính nói:
"Cảm tạ tiền bối"
Bóng người kia kia nhàn nhạt nhìn hắn giọng đầy vẻ tang thương:
"Ngươi thật có can đảm, phàm nhân mà dám nuốt ma huyết của ma thần, ngươi còn sống đến giờ đúng thật là kỳ tích"
Lý Thiên thấy đối phương chỉ liếc mắt liền nhìn ra trạng thái của hắn, lòng càng thêm kinh sợ, e dè hỏi:
"Tiền bối ngài là"
"Ha ha, không cần lo lắng ta chỉ là một đạo thần niệm được lưu trong đạo kinh truyền thụ kiến thức cho ngươi thôi, cứ gọi ta Ảnh Đế" 
Ảnh Đế tỏ vẻ không quan tâm, Lý Thiên nghe ra liền khiếp sợ, quyền sách này càng lúc càng thần bí, không ngờ chưa cả thần niệm cường giả trong đây, Ảnh Đế, cái tên cũng đủ khí phách, ắc hẳn khi còn sống chính là tồn tại cường giả chí tôn, hắn lúc này mới nhìn lại trang sách đang mở kia, lòng chợt động liền cả kinh
"Sao lại thế, trang này không phải có phương thuốc luyện chế tâm hạch sao, giờ sao lại trống trơn thế này, chẳng lẽ"
Liếc nhìn Ảnh Đế, Lý Thiên như nghĩ ra gì đó mở miệng thử hỏi:
"Tiền bối, ngài có phải sẽ truyền thụ cho ta pháp quyết hình thành hạch tâm"
"Đúng thế, ngươi rất thông minh"
Ảnh Đế quay sang hắn cười nhạt, rồi liếc xuống ngực hắn nói thêm:
"Dù ngươi được đạo kinh giúp áp chế ma huyết nhưng không kéo dài được lâu, bây giờ ngươi chỉ có một lựa chọn"
Lý Thiên hít sâu một hơi, bình tĩnh nói:
"Tiền bối cứ nói"
Ảnh Đế cười lớn bất ngờ mở miệng trêu chọc hắn:
"Không cần lo lắng, chỉ là ma huyết của ma thần mà thôi, ma thần tái thế đối với ta còn không tính là gì, nếu ngươi đã có được ma huyết thì cứ việc luyện nó thành hạch tâm luôn". 
"Ý Tiền bối là"
Lý Thiên càng thêm hồ đồ, Ảnh Đế nhìn ra vẻ mê mang của hắn, chân bước chậm rãi lại gần Cửu Chuyển Ma Công, vung tay cho một đạo khói đen bám vào trang sách trống trơn kia, khói đen vừa chạm vào liền biến thành vô số chữ viết vặn vẹo quái dị, Lý Thiên khó lắm mới nhìn ra được, nhưng xem xong không hiểu gì, hắn đành nhăn mặt, cười xấu hổ:
"Vãn bối ngu muội"
Nhìn gương mặt Lý Thiên đỏ bừng, Ảnh Đế gương mặt bao phủ trong khói đen không nhìn ra được biến hóa gì, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy vẻ bình thản:
"Đây là tâm pháp kết ma hạch mà Hỗn Thế Ma Quân cảm ngộ thiên địa tạo hóa, thông qua trăm nghìn đại đạo lại mất gần vạn năm mới ngộ ra được, ngươi vừa nhìn liền thông mới là chuyện kỳ lạ".
Nghe ra xuất thân của hàng chữ kia càng làm Lý Thiên kinh ngạc, mắt không tự chủ nhìn nhiều vài lần nhưng vẫn không hiểu gì, đành thu lại tâm tư, đau khổ nói:
"Tâm pháp cao thâm thế vãn bối nào hiểu nổi"
"Ngươi biết bản chất của thế giới là gì không"
Ảnh Đế bất ngờ hỏi một câu, câu nói như đưa Lý Thiên về lại thực tại, trong đầu vang vọng rất lâu chưa tan, bản chất là gì, nó là thứ gì, hắn cau mày suy nghĩ, lòng mơ hồ như nghĩ ra lại như không, tâm vừa động bỗng nhớ lại bộ Phàm Nhân Quyền vừa học được không lâu trước, ý nghĩ vừa lóe, Lý Thiên mới ngập ngừng nói:
"Chẳng lẽ là linh khí".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.