Cửu Châu Đại Lục

Chương 109: Vạn Bảo lâu




Hai ngày trôi qua, Túy Tửu sau khi hấp nạp tiên khí từ linh thạch, cậu suy nghĩ và so sánh lại giữa tiên khí và linh khí:
" Linh khí hiện tại trong cơ thể của mình sau hai năm tu luyện không mạnh hơn so với tiên khí là mấy, nguyên nhân do sự chênh lệch giữa tiên- chân- yêu khí. Trong khi tiên khí quá nhiều đạt đến tận trúc cơ trung kỳ nhưng chân khí hiện tại là truyền thuyết trung cấp vẫn còn chênh lệch, bên cạnh đó yêu khí lại quá mỏng manh. Bình thường chỉ khi nào cân bằng được ba dòng khí thì sức mạnh linh khí mới bằng gấp ba lần tiên khí, có lẽ trong thời gian về thăm quê mình tập trung tu luyện hai dòng khí này."
Nghĩ xong Túy Tửu ra khỏi quán điếm đi ra ngoài thành.
" Ồ, tuyết rơi!"
Đây là lần đầu tiên Túy Tửu thấy tuyết, tuyết rơi dày một lớp trắng xóa, người đi đường thưa hơn hai ngày trước nhiều. Túy Tửu thu linh khí lại để cảm nhận cái lạnh của mùa đông. Với người tu tiên, bình thường họ không sợ đói khát, lạnh nóng vì họ hấp thu các dòng khí năng lượng bên ngoài vào cơ thể, tiên khí có thể giúp họ hộ thể, cung cấp năng lượng dy trì hoạt động nên nhờ đó bình thường ăn uống chỉ là cho vui thôi chứ không ăn cũng không sao. Thời tiết mùa đông này Túy Tửu cảm nhận một cái lạnh thật tuyệt vời.
"Tuyết a!"
Tửu nắm một cục tuyết lên vo vo, lúc bé cậu ao ước nơi cậu sống có tuyết. Nhưng giờ đây khi có tuyết cậu chỉ hơi tức cảnh mà nhớ chút về cố hương mà thôi.
"Lạnh thế này không biết nàng có mặt áo ấm không?"
Túy Tửu nhớ đến Ngọc Trâm, trên đời này mối tình đầu là mối tình sâu nặng nhất. Túy Tửu cũng không ngoại lệ, lúc lên tông môn, nhiều cô gái đẹp hơn Ngọc Trâm nhiều cũng không khiến hắn động lòng đơn giản bởi vì lòng hắn chỉ có một. Nhưng Sam Sam lại khác nàng ta the đuổi cậu một cách mù quán và nồng nhiệt vô bờ bến, mà hắn thì lại không có kinh nghiệm từ chối tình cảm người khác, đâm ra hắn bị bối rồi và cảm động trước tình cảm chân thật của Sam Sam mà đáp ứng. Nhưng còn Ngọc Trâm Tửu vẫn nhớ đến vẻ đẹp hiền diệu, cậu tin Ngọc Trâm chắn chắn bị bọn Ma Sát ép buột.
"Hừ, nếu Ngọc Trâm có bề gì thì ta thề dù có chết cũng sẽ huyết tẩy tổ chức các ngươi"
Túy Tửu đi dạo thì thấy một cửa tiệm khá lớn, bên ngoài cửa hàng có một kết giới, người bình thường không thể vào được. Hứng thú và tò mò Túy Tửu đi vào trong dạo một vòng xem các vật phẩm.Có lẽ nơi đây là cửa hàng dành riêng cho những người tu tiên như Túy Tửu đến đây!
Vừa vào bên trong, Túy Tửu đã nao nao.
Đại sảnh sáng ngời có thể dung nạp hơn mấy chục người vẫn không có cảm giác đông đúc, dùng gỗ hồng đồng có tiếng quý giá kiến tạo một dãy quầy hàng rất dài, cùng với bảy tám tên người hầu mặc quần áo xanh thống nhất, toàn bộ điều này cũng làm cho người ta tuyệt đối có một loại cảm giác sức ép chấn động.
Mà ở bên trong sảnh có hai tên người hầu áo xanh, đang chia nhau giảng giải gì đó cho mấy vị khách nhìn bộ dạng như người tu tiên.
Ở bên trong quầy thì bày biện rất nhiều vật phẩm đủ loại, từ trên kiểu cách mà nhìn chắc hẳn cũng là một số món đồ gì đó là người tu tiên mới có thể dùng được, từ các loại nguyên liệu cấp thấp nhất đến phù lục pháp khí thường dùng nhất cần có tất cả đều có.

Túy Tửu mỉm cười, xem ra hắn cũng đã tìm được đúng chỗ.
Đúng lúc đó, một người mặc quần áo dáng vẻ người hầu tiến lên nghênh đón, trên mặt tươi cười nói: "Khách quan này muốn xem gì vậy, có cần tiểu nhân giới thiệu giúp một chút hay không! Món gì của bản điếm tuyệt đối sẽ làm toàn bộ khách nhân hài lòng mà về!"
"Ta muốn xem một vài pháp khí và phù lục, có điều ta chỉ cần đồ tốt nhất, những đồ thứ phẩm này thì chớ nên lấy ra cho ta xem nữa!" Túy Tửu cất cây kiếm bự chảng sau lưng vào túi trữ vật thản nhiên buông lời.
Người hầu áo xanh nghe thấy lời ấy hơi có chút nao nao, nhưng cẩn thận đánh giá khí thế của Túy Tửu, sau khi xác định đối phương không phải đang nói đùa, trên mặt vẻ tươi cười lại càng hiện rõ hơn nữa, hắn biết chắc là đã gặp được khách hàng lớn, bởi vậy vội vàng đưa Túy Tửu tiến vào bên trong phòng, cũng tự mình dẫn lên phòng khách quý trên lầu hai.
Bài biện trên lầu lại khác với đại sảnh bên dưới, chẳng những diện tích nhỏ đi rất nhiều, nhưng lại bày thêm một ít bàn ghế cổ, bố trí thanh nhã khoáng đạt, ấm cúng an nhàn. Khiến cho người ngạc nhiên chính là trong góc phòng còn có một cái lư hương quý, bên trong lư đang có một bó hương đang cháy chậm, làm cho bên trong phòng tràn ngập mùi đàn hương thơm nhàn nhạt.
Một người đàn ông trung niên thanh cao nho nhã, đang cầm trong tay một quyển cổ thư, đứng ở trong phòng đọc văng vẳng, nhìn qua không có chút pháp lực nào, hoàn toàn là một người bình thường mà thôi.
Túy Tửu có chút tức cười, nơi này không giống địa điểm buôn bán chút nào, ngược lại giống hệt như phòng ở nhà phú hộ.
Người đọc sách nhìn thấy Túy Tửu lên tới nơi, không hoảng hốt không vội vàng đem sách gập lại, mà người hầu đi cùng Túy Tửu thì bước nhanh tiến lên, ghé tai nói nhỏ mấy câu.
Người đàn ông trung niên sau khi nghe xong, liền chắp tay nghênh đón, mặt mỉm cười nói:
"Tại hạ Vạn Bảo các Chưởng quỹ Sầu By, không biết các hạ như xưng hô thế nào!"
"Vinh Thanh Hải" Túy Tửu không chút khách khí lấy tên của bạn tốt mượn dùng một chút.
"Là Vinh huynh sao, huynh đài mời ngồi!"
"Đi, pha bình Bích Vân trà âm mười tám độ thượng hạng tới đây!" Người trung niên dẫn Túy Tửu ngồi xuống, sau đó hướng gã sai vặt dặn dò.
"Vinh huynh là lần đầu tiên tới bản lầu sao!" Người trung niên sau khi đợi Túy Tửu ngồi yên ổn, bắt đầu hỏi khách khí.
"Hắc hắc! Nhãn lực của Sầu chưởng quỹ thật sự là tinh tường, ta đích thật là lần đầu tiên tới quý lầu" Túy Tửu cố ý cải biến giọng nói, khiến người nghe thấy tựa hồ là một hán tử giọng nói ồm ồm.
"Có phải lần đầu tiên tới bản lầu hay không cũng không sao! Chỉ cần các hạ chịu tới nơi này, điều này đã là vinh dự đối với Vạn Bảo lâu chúng ta, bản lầu nhất định sẽ làm huynh đài hài lòng!" Sầu chưởng quỹ nói rất tự tin.
"Có thể tại một nhà tìm được món đồ cần thiết, tại hạ cũng không muốn tự tìm phiền toái đi nhiều hơn hai nhà! Hy vọng món đồ của quý lầu thực sự không tệ" Túy Tửu nói có vẻ nửa tin nửa ngờ.
"Ha ha! Điểm ấy xin Vinh huynh cứ yên tâm, danh tiếng của bản lầu trên con đường này tuyệt đối chính là số một số hai, nếu như bản điếm cũng không thể làm cho huynh đài hài lòng, như vậy cửa hàng khác thì càng không cần đi xem nữa!" Vị chưởng quỹ này nói không nhanh không chậm, bộ dạng có vẻ đã định liệu trước.
Lúc này, có một người mặc trang phục tỳ nữ bưng một ấm trà và mấy cái chén uống trà đi lên lầu. Còn chưa đợi tới gần hai người, một mùi hương trà thanh nhã đã lan khắp phòng. Xung quanh phòng nhiệt độ dường như giảm xuống đột ngột, một cỗ không khí lạnh tràn khắp phòng kèm theo.
"Đây là trà thơm bản lầu đặc chế, địa phương khác cũng không dễ dàng thấy được, chẳng những mới ngửi mùi thơm ngát vô cùng, lạnh giá vô cùng mà công dụng còn có thể khiến cho người uống sảng khoái tinh thần gấp trăm lần, Vinh huynh có thể thưởng thức trước một chút" Sầu chưởng quỹ đợi sau khi tỳ nữ đem dụng cụ uống trà dọn xong đã xuống lầu, trước hết khẽ nhếch mép tự đắc, mỉm cười nói.
Túy Tửu nhìn trà thơm nước trà không lạnh đóng băng mà là một loại nước trà đặt lỏng, trên mép ly nước vết đóng băng một số chỗ hiện lên trước mắt một chút, khẽ lắc đầu, nói hơi có chút không kiên nhẫn:
"Sầu chưởng quỹ, trà có thể từ từ rồi uống, còn bây giờ làm việc chính đi!"
"Không nghĩ tới huynh đài còn là một người nóng vội! Được thôi, xin chờ một lát, tại hạ đi một chút sẽ quay lại!" Sầu chưởng quỹ đứng dậy mang theo tiếc nuối, hướng về Túy Tửu chắp tay, rồi để lại hắn một mình trước tiên đi xuống lầu.
Ước chừng sau khoảng một chén trà nhỏ, Sầu chưởng quỹ lại xuất hiện trước mặt Túy Tửu lần nữa, chỉ là trong lòng hắn nhiều hơn mấy cái hộp gấm lớn nhỏ không không đồng nhất.
"Nghe gã sai vặt bên dưới nói, Vinh huynh muốn pháp khí và phù lục tốt nhất, cho nên tại hạ đặc biệt đi xuống tàng thất bên dưới, đem vài món bảo vật trân quý lâu năm, cầm tới cho huynh đài xem thử, hy vọng có thể lọt vào mắt thần của Vinh huynh!" sầu chưởng quỹ vỗ vỗ mấy cái hộp gấm, cười hì hì nói.
Túy Tửu vừa nghe xong mắt sáng ngời, lòng hiếu kỳ với những món bên trong những hộp gấm này nổi lên, không biết có thể được đối phương gọi là bảo vật rốt cuộc sẽ là cái gì vật gì hiếm có, có khả năng ở trên kỳ vọng của hắn hay không.
Sầu chưởng quỹ đã đem mấy cái hộp gấm nhất nhất bày lên trên bàn, cũng lần lượt mở ra để cho hắn tiến lên quan sát. Nhưng Túy Tửu phát giác được, theo sự mở ra của hộp gấm, không biết từ đâu toát ra hai luồng pháp lực tuyệt đối áp trên linh hồn hắn, sít sao khóa chặt nhất cử nhất động của hắn.
Túy Tửu đầu tiên là cả kinh, nhưng ngay sau đó đã hiểu ra đây là biện pháp bảo vệ an toàn của Vạn Bảo lâu, là ngón dự phòng làm ra vì những bảo vật này, để phòng ngừa hắn bất chợt đột nhiên cướp đi món đồ bên trong hộp, vì vậy người lại thả lỏng, nhưng đối với thực lực của Vạn Bảo lâu lại có thêm một chút hiểu biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.