Cửu Biện Liên

Chương 4: Mão Tinh – lá bài chủ lực cuối cùng




“Không đúng.” Vu Dương nói rất rõ ràng “Nếu như ra tay với Khôn Cương, chưa nói đến việc hắn ta có thể giết Thanh Loan hay không, cho dù Lang Vương có mang Thanh Loan về, đến lúc đó mới đến cướp người, thứ nhất, hắn không phải phí sức đánh nhau, chúng ta có cướp được người không đã là một vấn đề; thứ hai, đó là địa bàn của Lang tộc, cho dù chúng ta cướp được, cũng chưa chắc không hề bị hao tổn gì mà trốn ra.”
Tham Lang suy nghĩ một chút, cũng hiểu ra: “Ý của anh là, mục đích của Đại Hình Quan là muốn để cho Lang Vương đánh nhau với anh, còn hắn thì đứng ngoài xem trò vui có phải không?”
Vu Dương gật đầu, kể lại chuyện Đại Hình Quan bảo Lang Vương vờ thua bỏ chạy, còn cố ý để Lưu Hà ra ngoài mật báo một cách súc tích ngắn gọn, Tham Lang nghe thấy thì không ngừng hô to: “Quá hèn hạ!”
“Lang Vương dường như cũng rất bất ngờ khi thấy Vu Dương có thể đi vào kết giới.” Tôi nhớ lại tình cảnh lúc đó, bắt đầu tìm chút đầu mối “Hắn ta đã tăng cường cho kết giới, khiến đối thủ bên trong kết giới bị suy yếu sức mạnh, thuê Khôn Cương đến đây, có lẽ đã nghĩ rằng bản thân hắn không phần phải ra tay, vẫn có thể trả đũa Lưu Hà đã phản bội hắn, lại có thể bắt được tôi, thậm chí là lấy được hoa sen. Thế nhưng Đại Hình Quan lại không muốn để hắn đạt được một cách nhẹ nhàng như thế, dùng Quỷ Ẩn để Vu Dương có thể đi vào, giết Khôn Cương, khiến Lang Vương phải ra tay.
Thẩm Thiên Huy đồng ý với cách nhìn của tôi “Có lẽ là vậy thật.”
“Tham Lang, anh có cảm thấy lúc trong kết giới, sức mạnh có bị yếu đi không?” Vu Dương hỏi.
Tham Lang lắc đầu: “Không có cảm giác gì, vẫn như bình thường.”
“Còn anh?” Vu Dương quay sang Thẩm Thiên Huy.
Thẩm Thiên Huy ngại ngừng cười cười nói: “Tôi vốn đã rất yếu, cho dù có làm suy giảm gì thì cũng không cảm giác được.”
“Vậy thì chính là nhằm vào tôi rồi.” Vu Dương ra kết luận.
Tham Lang “hừm” một tiếng, tỏ vẻ khinh thường: “Tôi còn tưởng rằng Lang Vương lợi hại đến mức nào, bây giờ nhìn lại, hóa ra cũng chỉ có như thế.”
“Trước đây chúng tôi chưa từng đấu nhau bao giờ, thực lực của hắn ta rốt cuộc là thế nào, tôi cũng không rõ.” Vu Dương nói “Nếu như hắn quả thật từng bị thương rất nặng, vậy thì với tình hình trước mắt, hắn quả thật là đã khôi phục không tồi. Chỉ là, tôi cũng cảm thấy hơi kì quái, đường đường là vua của một tộc, lại còn dùng Tật Phong đan, chẳng lẽ chỉ có vài chiêu vậy thôi ư?”
Tham Lang nhếch môi cười: “Cũng vài chiêu như thế cũng đủ đánh cho anh luống cuống tay chân rồi.”
“Còn anh? Chẳng phải cũng bị giữ chân không thoát được à?” Vu Dương trả lời một cách mỉa mai.
Tham Lang sửng sốt, nhưng vẫn muốn mạnh miệng: “Đó là vì con cá chạch chết tiệt kia không chịu đánh cho đàng hoàng, lúc thì chui trái, lúc lại chui phải.”
Với tình tình hiếu thắng nôn nóng của anh ta, tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng được tình cảnh lúc ấy, Quỷ Ẩn chắc cũng không bỏ ra quá nhiều sức để đánh nhau, chỉ cần động tác nhanh nhẹn, thỉnh thoảng ẩn ẩn núp núp, là đã đủ vừa giữ chân anh ta, vừa bám dính không chịu tha.
Vu Dương không để ý, tiếp tục nói: “Sức mạnh của tôi đã bị yếu đi chỉ còn bảy tám phần mười, Lang Vương cũng đã dùng hết toàn lực, chẳng lẽ hắn thực sự không có cách nào hồi phục lại như cũ?”
“Không có cách nào hồi phục, sao hắn ta dám ra ngoài chứ?” Thẩm Thiên Huy nghĩ đến một tình huống khác “Nhớ không, vết thương của Lang Vương, chính là nhờ thuốc của Đại Hình Quan mà khỏi, liệu rằng….”
“Thuốc đã bị động tay động chân.” Vu Dương tiếp lời.
Thẩm Thiên Huy gật đầu: “Cuối cùng, khi Tật Phong đan hết hiệu lực, Lang Vương dường như đã trở nên điên cuồng, hắn nhất định không ngờ mình sẽ hoàn toàn mất khống chế như thế. Nếu như thật sự là thuốc của Đại Hình Quan có vấn đề, có lẽ hắn muốn một mình xem hổ đấu, đúng lúc có thể nhận ra thực lực hiện tại của Lang Vương ra sao.”
Tham Lang nghe không hiểu mấy: “Sao hắn ta lại muốn làm vậy? Chẳng lẽ hắn không hy vọng Lang Vương bắt được Thanh Loan ư?”
“Chuyện này đối với hắn mà nói chả nhằm nhò gì.” Vu Dương cười khẩy lạnh lùng “Có thể bắt được thì tốt, nếu bắt không được, hắn có thể viện cớ rằng là do Lang Vương bị thương chưa khỏi hẳn, thậm chí Lang Vương còn sẽ vì Quỷ Ẩn cứu mình một mạng mà cảm kích hắn, càng tin tưởng hắn hơn.”
“Vậy…” Đến đây, ngay cả tôi cũng không rõ “Rốt cuộc hắn ta định làm gì?”
“Cổ Thú.” Vu Dương bình thản nói.
Hai chữ này khiến chúng tôi hoảng hồn: “Ý anh là… Mão Tinh?”
“Đúng.” Vẻ mặt Vu Dương vẫn không hề thay đổi, cứ như anh vốn chẳng để ý “Có lẽ hắn chỉ muốn kéo dài chút thời gian, để cho con thằn lằn kia hồi phục thật tốt, sau đó một lưới bắt hết chúng ta.”
“Được, cứ để hắn ta một lưới bắt hết chúng ta đi.” Tham Lang hưng phấn hẳn lên, tay hiện ra móng vuốt, móng vuốt nhanh chóng dài ra, cào cào hai cái vào không trung: “Con thằn lằn tiểu nhân kia lần trước bị cắt mất lưỡi, lần này, anh đây nhất định phải chặt hết ngón chân ngón tay của nó, bỏ đói vài ngày, sau đó phơi khô mài thành phấn, cho hồ ly kia làm thuốc.”
Vu Dương liếc anh ta một cái, không tiếp lời.
Thẩm Thiên Huy thì khá lo lắng: “Nữ Sửu đã nói, Cổ Thú đã gần như luyện thành, chỉ còn chút thiếu sót, giờ đã hoàn thiện rồi ư? Cổ Thú hoàn thiện là thứ gì? Thực lực thế nào?”
Mọi người nghe thế, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không ai biết đáp án của những câu hỏi này.
“Nếu là vậy, cho dù chỉ còn một lá bài chủ chốt cuối cùng, vì Di Thiên Châu và Huyết Liên, hắn nhất định phải ra tay.” Vu Dương nói thật khẽ.
Đúng vậy, hao tốn nhiều thời gian như thế, thu thập máu của trăm vạn người, trăm vạn vong linh và trăm vạn sinh hồn, lại còn phải chịu sự mạo hiểm khi bị phản phệ, tên kia chắc chắn không thể quay đầu được nữa, hoặc hắn vốn không hề muốn quay đầu.
“Bất kể thế nào, cứ để nó tới đây!” Tham Lang là người đầu tiên lên tiếng, vô cùng hào khí nói “Dù là ba đầu sáu tay, cũng chỉ là một con thằn lằn, tôi đã gặp qua không ít yêu ma quỷ quái, tôi không tin nó có thể làm nên trò trống gì.”
“Anh định làm sao?” Thẩm Thiên Huy hỏi Vu Dương.
“Còn có thể làm sao, tới một người chém một người, tới hai người chém hai người.” Tham Lang xen ngang.
“Cứ chờ thôi.” Vu Dương nhàn nhã tựa đầu lên khung cửa sổ “Nhất định sẽ đến, hơn nữa chắc chắn sẽ nhằm vào tôi. Nếu tôi không chết, Ô Thiên ấn sẽ không bao giờ mất tác dụng.”
Thẩm Thiên Huy hơi ngẩn ra, không nói gì, xoay người trở lại nhà bếp.
“Đợi bọn họ đến đây à?” Huyền Kỳ nãy giờ im lặng rốt cuộc mở miệng.
“Cứ chờ thôi.” Tôi nghĩ, cũng không có cách nào tốt hơn “Tìm thì chắc chắn không tìm được rồi, kẻ sắp tới cũng vô cùng lợi hại, những lúc này, chúng ta càng phải ở gần nhau mới an toàn. Chưa kể, nếu đã là lá bài chủ chốt, muốn tới sẽ không tới một cách lén lút như trước kia đâu, nếu hắn đã muốn tới, chắc chắn sẽ giản lược bớt vài chuyện không cần thiết. Chị nghĩ, lần này, một cuộc chiến khốc liệt là không thể tránh khỏi.”
“Cuộc chiến khốc liệt thì càng tốt, nhất định phải đánh cho thống khoái đã nghiền mới được.” Tham Lang chà chà tay “Cổ Thú, hắc hắc, để tao xem mày làm sao.”
Không khí của bữa cơm tối khá trầm, trên bàn chỉ có mình Tham Lang ăn như gió cuốn mây trôi, Huyền Kỳ cũng ăn không ít, nhưng lại không nói tiếng nào, ăn xong thì nói một tiếng sau đó trở về phòng mình.
Tôi thu dọn bát đũa vào phòng bếp, Tham Lang cũng đi theo vào, lấy một quả táo trong tủ lạnh, chùi chùi trên quần, vừa nhai rốp rốp, vừa thở dài, nói không rõ chữ: “Tôi thật không ngờ, Diệu Diệu bình thường ham ăn ham ngủ, khi gặp tình huống khẩn cấp, lại có thể dứt khoát xông ra như thế.”
Lời anh ta nói khiến tôi nhớ lại tình cảnh lúc ấy, lòng hơi đau nhói: “Sao cô ấy lại khờ như vậy, không nghĩ ngợi gì đã lao ra rồi.”
Tham Lang nhìn tôi, vẻ lưu manh trên mặt dần biến mất: “Vậy còn cô? Khi Nguyệt bắn tên về phía cô, chẳng phải cô cũng không hề nghĩ ngợi, chắn trước mặt cô ấy đấy sao?”
Tuy rằng lúc Nguyệt xuất hiện, Tham Lang vẫn chỉ là một linh thể, nhưng khi anh ta bắt đầu quen biết chúng tôi, đã nghe Diệu Diệu nhắc đến chuyện này vô số lần, cứ như đang hát nhạc thiếu nhi, không ngừng lặp đi lặp lại.
“Thanh Loan ngốc muốn chết, có làm như thế cũng không có gì lạ.” Lúc ấy, Tham Lang đã nói như vậy.
Nhắc đến chuyện này, tôi vẫn cảm thấy mình quả thật rất khờ: “Cô ấy trông chỉ như mới mười sáu mười bảy tuổi, vóc người cũng nho nhỏ, cứ gọi tôi chị ơi chị à, nhưng trong tình huống như thế, tôi vốn chẳng kịp nghĩ ngợi gì, hoàn toàn làm theo bản năng, Nguyệt lại vì tôi mà đến, tôi vốn không cần phải để một cô bé như thế chắn giúp tôi.”
Nói đến đây, từng cảnh tượng như vụt qua mắt tôi, Lưu Hà bị làm nhục, gương mặt Diệu Diệu dính đầy máu, mà người tạo nên tất cả mọi chuyện này, lại chính là tôi, khoảnh khắc ấy, sự tự trách như thủy triều dâng cao, tôi không cách nào kiềm nén được, nước mắt lập tức trào ra.
“Cô… cô… cô đừng khóc mà.” Tham Lang luống cuống tay chân.
Mà khi tôi bắt đầu khóc, như đã tìm được một cách để phát tiết, tôi không cách nào dừng lại được, tôi ngồi bệt lên sàn trong phòng bếp, co chặt người, không hề kiêng kị không càng lúc càng lớn tiếng.
Sau đó, Thẩm Thiên Huy cũng đi đến, không nói gì, chỉ vỗ vỗ lưng tôi, đưa tôi khăn giấy, Tham Lang thì vẫn cứ luống cuống tay chân, lẳng lặng đứng cạnh tôi, giống như cũng hiểu được tâm trạng của tôi, để tôi khóc đủ.
Không biết qua bao lâu, giọng tôi đã khàn, nước mắt cũng cạn, lúc này tôi mới cảm thấy mệt mỏi.
“Đỡ hơn chút nào chưa?” Anh ta ngồi xổm xuống hỏi.
Tôi vẫn còn thút thít, không trả lời.
Tham Lang khẽ thở dài nói: “Hôm nay, Diệu Diệu cũng giống như cô vậy, không kịp nghĩ gì cả, chỉ biết rằng mọi người đang ở đó, cô ấy là người duy nhất có thể làm chút chuyện, nếu không, đâu ai muốn liều chết cùng mọi người chứ?”
Anh ta dừng một chút, vỗ vỗ vai tôi, lại nói: “Khi tôi còn theo Thiên Khu, đã từng nghe nói loài tặc miêu này đều là loại có ân có oán đều phải trả cho hết, khi nhìn thấy mẹ của Diệu Diệu, tôi cũng xem như được mở rộng tầm mắt rồi. Nói gì thì nói, bà ấy nói cũng không sai, Diệu Diệu hoàn toàn cam tâm tình nguyện, cảm thấy thay vì mọi người cùng chết, thôi thì để một mình cô ấy chết là đủ rồi, cô xem đi, lúc hồn phách của cô ấy bay ra, chẳng phải không hề cảm nhận được chút oán hận nào sao? Cho nên, cô không cần tự trách quá, đừng quên, cô ấy là yêu, chỉ cần nội đan và hồn phách vẫn còn, thì vẫn còn hy vọng.”
Tôi hơi bất ngờ, Tham Lang ngày thường trông tùy tiện như thế mà lại an ủi tôi.
“Thật ra thì, tôi cũng phải cảm ơn cô ấy.” Tham Lang không chú ý đến ánh mắt của tôi, nhìn sần nhà, cắn rốp một cái lên quả táo “Nếu cô mà chết, cuộc sống sau này của tôi thế nào bây giờ, không có thân thể, không có đồ ăn, không có TV để xem….”
Nói rồi, anh ta chậc chậc lắc đầu, đứng lên thong thả ra phòng khách xem tivi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.