Cửu Biện Liên

Chương 4: Ngôn Linh quán




Lúc tan học, tôi đã đắn đo rất lâu xem có nên đi đến gian hàng bói toán kia không, cuối cùng quyết định, tốt nhất là không nên xen vào việc của người khác.
Lúc tôi đi đến dãy phòng học, bên bồn hoa có hai nữ sinh đang ngồi nói chuyện, bên cạnh còn có một đứa bé chừng năm sáu tuổi, tôi thoáng nhìn cũng không để ý, đang định đi thì lại bị Huyền Kỳ khẽ kéo, cậu hất cằm về phía đứa bé kia, lúc này tôi mới chú ý, thân thể đứa bé kia hơi mờ, hẳn là một linh hồn.
“Đi thôi, cũng không phải chuyện gì kì quái.” Tôi khẽ nói “Có thể là thân thích gì của hai cô ấy.”
“Nhưng bây giờ trời còn chưa tối mà.” Huyền Kỳ cũng nói thật khẽ.
Tôi sửng sốt, đúng vậy, những linh hồn bình thường đều sợ ánh nắng mặt trời, không bao giờ xuất hiện vào ban ngày, nếu bất đắc dĩ nhất định phải hiện thân thì cũng chỉ xuất hiện ở những nơi tối tăm. Linh hồn của đứa bé này mặc dù không đứng ngay dưới ánh mặt trời nhưng kiểu xuất hiện ngay tại đường lớn như vậy cũng vô cùng hiếm thấy.
“Có phải mấy cô kia giết đứa bé nên nó đến báo thù không?” Huyền Kỳ nói càng khẽ.
Tôi lắc đầu: “Muốn báo thù thì chắc sẽ hành động vào buổi tối.”
Khi chúng tôi nói chuyện, đứa bé kia dường như cũng biết, tôi thấy nó quay đầu lại thản nhiên cười rồi từ từ biến mất.
Huyền Kỳ nghĩ là chuyện cũng đã xong, bảo “Đi thôi” rồi ra ngoài cổng. Trùng hợp là, lúc này hai cô gái đi phía sau cũng đi cùng đường với chúng tôi, vừa đi vừa nói chuyện, giọng nói lại không hề nhỏ, khiến cho hai người chúng tôi đi đằng trước cũng nghe rất rõ ràng.
“Mình đã đi Ngôn Linh quán rồi.”
“Đi hồi nào? Sao rồi sao rồi?”
“Trưa hôm qua, nói mình đi về phía Nam không tốt, sẽ gặp rủi ro.”
“Nhưng nhà cậu ở phía Nam trường học mà? Vậy làm sao bây giờ?”
“Không làm sao cả, vẫn phải về nhà thôi.”
“Vậy có chuyện gì không?”
“Ặc… Ví tiền của mình mất rồi.”
“Có nói quá không, sao linh dữ vậy? Có phải cậu để quên ở đâu rồi không?”
“Không có đâu, tuyệt đối không để quên ở đâu, trên đường mình còn mua thức ăn nữa, nhưng về đến nhà thì không thấy nữa. Cho nên hôm nay mình cố ý đi về phía nam, họ chỉ nói là đi về phía nam sẽ không tốt nhưng lại không nói là không tốt như thế nào, có lẽ chỉ là mọi chuyện không thuận lợi thôi.”
“Sao cậu không hỏi rõ xem? Khi nào đi nữa nhớ hỏi về tình duyên nhé, xem có tốt không.”
“Hỏi rồi nhưng họ chưa nói. Lúc này mình cũng chẳng lo về chuyện tình duyên gì nữa, mình chỉ đang lo lắng, không biết khi về nhà sẽ gặp phải chuyện gì.”
“Không nói là gặp chuyện rủi ro như thế nào à? Hừ, chắc là lừa gạt thôi, cậu làm mất ví tiền chỉ là trùng hợp thôi, đừng lo lắng, nhà cậu cũng không xa lắm, không có chuyện gì đâu.”
Vì bọn họ vòng lên đi trước chúng tôi nên tôi không cách nào nghe rõ câu nói tiếp theo của họ, tôi và Huyền Kỳ nhìn nhau, có lẽ Ngôn Linh quán đó cũng chỉ ở gần đây mà thôi.
Sau khi hai cô gái kia chia tay, bất ngờ thay, cô gái bị mất ví tiền kia lại đi cùng đường với chúng tôi. Chúng tôi cố ý không nhanh không chậm đi theo sau lưng cô ấy, muốn nhìn thử xem cô ấy sẽ gặp chuyện “Không tốt” như thế nào.
Mới đi không bao lâu, cô ấy bỗng bị vấp, lảo đảo mấy cái mới đứng vững, cô ấy khẽ nói thầm gì đó, sau đó tiếp tục đi.
Tôi và Huyền Kỳ đi đến, nhìn kĩ mặt đường, khôg hề thấy có cái gì trồi lên hoặc bất kỳ chướng ngại vật nào có thể khiến người ta đạp phải.
Đi một lúc, cô ấy lại bị vấp lần nữa, hơn nữa càng nghiêm trọng hơn, lần này cô ấy bị ngã ra đất, nhưng tìm hồi lâu mà cô ấy lại chẳng phát hiện ra mình bị vấp cái gì.
“Chị thấy không?” Huyền Kỳ nghiêng đầu khẽ hỏi tôi.
Tôi gật gật đầu. Đúng vậy, tôi nhìn thấy, khi cô ấy bước đi, trên mặt đất có một cái bóng trắng vút nhanh qua, sau đó biến mất trong bóng râm ven đường.
Sau đó, cả con đường cũng dần yên tĩnh lại, cô gái cẩn thận đi trên đường, không gặp phải chuyện gì nữa. Ngay lúc chúng tôi cho rằng cô ấy đã không sao nữa, cô ấy lại đột nhiên kêu “A” một tiếng, té mạnh xuống đất.
Lần này, tôi đã thấy rõ, thứ làm cô ấy vấp là một cái chân nhỏ hơi mờ mờ.
“Quỷ vấp chân” Huyền Kỳ khẽ nói.
Vừa dứt lời, một đứa bé từ nơi bóng râm ló ra, trên mặt đầy vẻ hả hê sung sướng, cười khanh khách, nhìn kĩ lại, hóa ra là đứa bé ban nãy mà chúng tôi đã thấy ở trường học.
“Quỷ con không nên đi trêu người khác như thế, cái túi tiền chắc cũng là do nó làm trò.” Huyền Kỳ nhìn cô gái bò dậy khó khăn, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Người coi bói nói đi về phía nam sẽ không tốt, nó lại đến trộm ví tiền, người coi bói nói đi về phía nam mọi chuyện sẽ không thuận lợi, nó lại đi ngáng chân người ta. Con quỷ nhỏ này có phải do người coi bói đó nuôi không?” Tôi đoán.
Hai mắt Huyền Kỳ tỏa sáng, gật mạnh đầu: “Đúng vậy, chắc là cái tên giả thần giả quỷ kia nuôi, xem ra lại là một tên lường gạt rồi.”
“Các người nói ai là lường gạt?” Dưới chân bỗng vang lên giọng nói trẻ con non nớt.
Chúng tôi sợ hết hồn, vội vàng cúi đầu, đứa bé kia không biết đã đến trước mặt tôi từ lúc nào, từ dưới đất lộ lên một đôi mắt to, u ám nhìn chằm chằm chúng tôi.
Tôi và Huyền Kỳ vội chuyển sự chú ý, vờ như cái gì cũng không nhìn thấy.
“Tên ông chủ bán bánh bao thật thiếu đạo đức, vỏ bánh càng lúc càng dày, nhân càng lúc càng ít, chẳng phải đang lừa tiền chúng ta sao.” Huyền Kỳ thuận miệng bịa chuyện, nhấc chân định bước qua khỏi đứa bé kia.
Không ngờ, chân chưa kịp bước qua, ống quần đã bị níu lại.
“Đừng có giả ngu, tôi biết hai người thấy được tôi.” Đứa bé khẽ nói.
“Aizz, đợi đã, cái quần của em bị vướng gì đó rồi.” Huyền Kỳ cúi người, dùng tay trái đeo Phật châu ngọc kéo ống quần một cái.
Phật châu ngọc lập tức phát ra ánh sáng vàng kim, chói đến mức khiến chúng tôi phải nhắm mắt lại.
Khi chúng tôi mở mắt ra lần nữa, đứa bé kia đã không thấy đâu nữa.
“Trông mặt mũi cũng không tệ, biết điều một chút thì đi đầu thai đi, đừng chọc tới tôi.” Huyền Kỳ đứng vững, phủi tay nói “Giờ thì hay rồi, hồn phi phách tán rồi. Đi đi, về nhà ăn cơm.”
Cô gái đứng cách đó không xa bị ngã không nhẹ, trên tay đầy máu tươi, chỗ quần nơi đầu gối cũng bị rách.
“Cô không sao chứ?” Huyền Kỳ đi lên trước, vô cùng thương xót.
Cô gái miễn cưỡng cười cười, lắc đầu.
Tôi lấy bịch khăn giấy ra đưa cho cô ấy: “Lau đỡ đi.”
Cô ấy nhận lấy, rồi hình như nhận ra tôi: “Cám ơn. Cô… Cô có phải là….”
“Bà đồng.” Tôi tiếp lời. “Đúng, tôi là Thanh Loan.”
Cô ấy hơi lúng túng, lại cám ơn lần nữa rồi ngồi vào ven đường nghỉ ngơi một lúc.
Lúc chúng tôi về đến nhà vừa kịp giờ ăn tối, Huyền Kỳ kể chuyện hôm nay cho Thẩm Thiên Huy.
Thẩm Thiên Huy nghe thấy thế thì hơi khó hiểu: “Trời còn chưa tối mà đã có quỷ vấp chân xuất hiện rồi à?”
“Đúng vậy.” Huyền Kỳ gật gật đầu “Lợi hại không, còn có thể chui xuống đất nữa, cứ như Thổ Hành Tôn* ấy, từ dưới đất lộ ra nửa cái đầu nhìn chúng tôi.”
(*Thổ Hành Tôn: Một nhân vật trong Phong Thần Diễn Nghĩa, có tài độn thổ)
Nói rồi, cậu lại ngồi xổm xuống dưới mặt bàn, học dáng vẻ của đứa bé kia: “Đừng có giả ngu, tôi biết mấy người thấy được tôi.”
Thẩm Thiên Huy bị chọc cười, nhưng lại lập tức nói: “Quả thật là rất kì lạ đó.”
“Phân thân.” Lúc này Vu Dương đang ngồi bên bệ cửa sổ mở miệng “Phân chia một phần ý thức và hồn phách của mình ra ngoài, là trạng thái giữa linh hồn và thực thể, có thể tự do hoạt động vào ban ngày, cũng có thể chạm vào đồ vật và người khác, nhưng người bình thường không cách nào thấy được.”
“Không phải tên thầy bói kia nuôi quỷ chứ?” Huyền Kỳ hỏi.
“Không phải.” Vu Dương nói “Đứa trẻ này có thể phân thân, còn lợi hại hơn một thầy bói thông thường.”
“Chúng ta có nên đến Ngôn Linh quán xem thử không?” Huyền Kỳ lại bắt đầu hiếu kì.
“Không cần.” Vu Dương thì không hề có hứng thú “Chờ đi, sớm muộn gì cũng đến thôi.”
Nghe anh nói thế, thần kinh vốn đang thả lỏng của chúng tôi lại lập tức căng thẳng, không khí trong nhà cũng nặng nề hẳn, mọi người yên lặng dùng cơm xong, sau đó thì ai đi làm chuyện người nấy.
Đêm nay, tôi lại mất ngủ, lăn qua lộn lại trên giường, nhưng thế nào cũng không ngủ được, đành dứt khoát đi xem TV, xem mệt rồi có thể thiếp đi.
“Thanh Loan, đi theo tôi.” Vừa mới đến phòng khách, tôi đã nghe ngoài cửa có người gọi tôi, là giọng phụ nữ rất khẽ.
Tôi không dám tiếp lời, nhìn về chỗ đó một chút.
Cửa đang đóng, từ cửa sổ nhìn ra, cũng không thấy rõ bên ngoài là ai.
“Thanh Loan, đi theo tôi.” Người phụ nữ không ngừng lặp đi lặp lại, giọng nói vô cùng dịu dàng.
Trong đầu bỗng trở nên mơ hồ, tôi cảm thấy cô ta đang gọi tôi, tôi nhất định phải đi. Nghĩ vậy, tôi liền mở cửa, đi từng bước ra ngoài.
Đi không bao lâu, một ngôi nhà gạch cũ nát chợt xuất hiện trước mặt, phòng ốc vô cùng đơn sơ, cửa sổ không có kính mở rộng, gió thổi nhẹ nhàng, phát ra mấy âm thanh vù vù.
Tôi chợt tỉnh táo lại, không khỏi lui về sau hai bước, nhìn quanh, muốn biết đây là nơi nào, nhưng ngoài ngôi nhà này ra, xung quanh tối đen như mực, xung quanh cứ như bị bao phủ bởi sương mù, không thấy rõ gì cả.
Lúc này, cửa ngôi nhà kia chợt mở ra, lại phát ra mấy tiếng kẽo kẹt.
“Chào mừng cô đến với Ngôn Linh quán.” Người phụ nữ kia nhẹ nhàng nói.
Được rồi, tới cũng tới rồi, xem thử một chút, chưa kể, giờ có muốn đi về cũng không được.
Tôi cẩn thận bước vào, ban đầu là một mảng đen tối, đi vài bước thì thấy có vài ngọn nến, ngọn nến kia lại không phải màu vàng mà lại là màu xanh như ma trơi.
Trong phòng dần sáng lên, có thể nhìn thấy trần nhà đơn giản, từ xà nhà có một tấm vải mỏng phủ xuống, còn có một cái bàn nhỏ. Trên tấm vải viết ba chữ “Ngôn Linh quán” bằng mực đậm, chữ cứng cáp mạnh mẽ, trên bàn vuông bày ra một bộ Tarot mà lá bài đang đặt trước mặt tôi, đúng lúc là lá bài Thần Chết.
“Biết điều này có ý nghĩa gì không?” Ở nơi mà ánh nến không thể chiếu đến, giọng người phụ nữ lại vang lên.
Tôi không nói, chỉ cố sức nhìn xem cô ta đang ở đâu.
“Lá bài này, ý nói cô thuận theo mọi sự thay đổi, buông tha thứ mà cô vẫn luôn giữ chặt không buông, có thể lại tái sinh. Nếu cô chấp nhận cái chết, cuộc sống sẽ càng phong phú hơn.” Người phụ nữ tiếp tục nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.