Cửu Biện Liên

Chương 17: Nước mắt của linh hồn




Nghe Vu Dương nói, tôi thầm vui mừng: “Vì anh đã đồng ý với ông nội là sẽ giúp đỡ chúng tôi, cũng biết ông đã để lại thứ gì, nên mới tìm được chúng tôi, anh có nhớ không?”
“Cô….có phải có một người em trai không? Còn có….ông cụ….” Anh đỡ trán, cố gắng nhớ lại.
“Đúng vậy đúng vậy! Ông nội, anh hay gọi ông là ông cụ, em trai tôi tên là Huyền Kỳ, tôi còn có một linh sủng—- là Thiên Cẩu tên Tham Lang, Đạp Tuyết Huyền Miêu Diệu Diệu, pháp sư Thẩm Thiên Huy, anh có nhớ không?” Tôi gần như sắp nhảy cẫng lên, thật tốt quá, có hy vọng rồi.
“Họ….” Vu Dương hình như hơi kiệt sức “Thật sự không nghĩ ra, chỉ là, cô làm cho tôi cảm thấy cô vô cùng quen thuộc, hơn nữa, cô còn là người phụ nữ của tôi cơ mà.”
Người phụ nữ của anh ?! Tôi ngây người, chuyện gì đây? Tại sao? Ngay cả việc tôi là ai anh cũng không nhớ, sao có thể nói như rất chắc chắn vậy chứ?
Dừng một chút, dường như thấy được sự khiếp sợ của tôi, anh còn nói: “Cô không biết à? Ô Thiên ấn là sự chứng minh tốt nhất, do tôi đích thân để lại, sẽ không nhìn nhầm đâu.”
“Tôi trong tình trạng này mà anh cũng có thể nhìn thấy à?” Tôi theo bản năng dùng tay sờ sờ cổ.
“Dĩ nhiên, nó trực tiếp khảm sâu vào trong hồn phách.” Vu Dương cười cười “Nếu không, cô cảm thấy vì sao tôi phải tin cô? Sau khi tránh thoát, vì sao phải đưa cô đến nơi này?”
Khó trách ban nãy anh cứ nhìn chằm chằm cổ tôi thật lâu.
“Kể từ sau khi ông nội qua đời, cuộc sống của chúng tôi không có ngày nào yên bình.” Mặc dù biết bây giờ không phải là lúc kể chuyện xưa, nhưng vì để giúp anh mau chóng nhớ lại nhiều hơn, tôi kể lại đơn giản những chuyện đã xảy ra trong suốt một năm qua, hi vọng có thể giúp được anh.
Anh vừa nghe vừa không ngừng suy nghĩ, thỉnh thoảng lại gật đầu một cái, nghe đến việc gặp Quỷ Ẩn, uống thuốc của Lưu Hà, phát sinh ra tác dụng phụ là trạng thái chết giả, anh hình như nhớ ra điều gì đó.
Tôi phát hiện vẻ mặt anh hơi thay đổi, vội dừng lại, tràn đầy mong đợi luôn mồm hỏi: “Sao rồi?”
“Có phải cô nghĩ là tôi đã chết cho nên trong lòng rất đau đớn không?” Anh nói “Tôi nhớ, cô đã khóc.”
Lúc đó không phải anh đã mất hết ý thức rồi à? Sao anh lại biết tôi khóc?
“Đúng vậy, anh nhớ ra rồi à?” Tôi hơi ngại, chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn thừa nhận “Sau đó, anh tỉnh dậy đánh Quỷ Ẩn gần chết, lúc đó mới là lần đầu tiên anh nhìn thấy Đại Hình Quan khi hắn đến cứu cô ta, cũng chính là kẻ mặt một thân màu đen ở trên kia đó.”
Vu Dương liếc tôi một cái, không đáp nhưng nét mặt của anh lại khiến tôi cảm thấy không mấy vui vẻ.
Tôi tiếp tục kể, kể chuyện cổ thú Mão Tinh kia để xem phản ứng của anh, nhưng anh lại không nói gì, chân mày càng nhíu chặt.
“Có nhớ được gì không?” Sau khi nói hết, tôi đợi một lúc, thật muốn nghe được tin tức gì đó khiến người ta phấn chấn.
Vu Dương há miệng, vừa định trả lời, lại bỗng nhiên hoảng hốt, phất tay dập tắt ngọn lửa trong hang động, sau đó mới bước một bước dài đi ra đằng sau tôi, dán sát tai lên vách hang, nhìn từ khe cửa nhìn ra.
Yên lặng một chút, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, rất nhẹ, rất chậm, nếu không phải nín thở tập trung sẽ không cách nào nghe được.
Mà tiếng bước chân kia tất nhiên là của Đại Hình Quan, một lúc sau, bóng dáng của hắn đã xuất hiện ở phần đất trống trước cửa động, dường như hắn cũng cảm nhận được sự hiện diện của chúng tôi, đang cẩn thận đi về phía này.
“Trốn cho kĩ vào, không được đi lung tung.” Vừa dứt lời, Vu Dương đã chạy ra ngoài.
Có lẽ là do vừa rồi đã được nghỉ ngơi một lúc, sắc mặt anh cũng tốt lên được một chút, không còn tái nhợt như trước, nhưng dù sao anh cũng bị thương không nhẹ nên hoạt động cũng không quá linh hoạt.
Lần này hai người cũng không hề lấy kiếm khí ra, Đại Hình Quan vẫn dùng thanh đao có ánh sáng trắng kia, Vu Dương lại giương cánh, giữ cho chân không chạm đất, xông qua kia.
Mỗi lần hai bên tấn công, tim tôi đều như đập thình thịch, không khỏi dùng hai tay bịt kín miệng, sợ mình sợ hãi kêu lên, nếu không phải bây giờ tôi đang trong trạng thái của một linh hồn, e rằng tôi đã vội đến mức chảy đầy mồ hôi.
Tốc độ của hai bên đều rất nhanh, chỉ trong vài phút đồng hồ, hai bên đã đánh ra gần trăm chiêu, Đại Hình Quan chìm trong một làn sương đen, chỉ có thể nhìn thấy một đôi tay đang không ngừng di chuyển, hơn nữa còn vô cùng độc ác, đánh vào các vết thương của Vu Dương. Vu Dương lại vô cùng bình tĩnh, lúc thì ngăn cản, lúc thì đánh lại, nhưng phần lớn thời gian đều né tránh, không trực tiếp chịu đựng.
Một lúc sau, rốt cuộc cũng vì mới bị thương không lâu, Vu Dương dần trở nên mỏi mệt. Trong lòng tôi thầm than không ổn, lại càng trở nên căng thẳng đến tột cùng, không tự chủ úp sấp lên cửa, muốn nhìn rõ ràng hơn một chút, nhưng lại hoàn toàn quên mất trạng thái bây giờ của mình, tôi chỉ cảm thấy tay mình vung vào khoảng không, không chạm được gì cả, ngã thẳng ra ngoài.
Đúng lúc Đại Hình Quan đang đứng trước mặt tôi, có lẽ hắn cũng không ngờ tôi sẽ tự chui đầu vào lưới, không khỏi hơi bất ngờ, Vu Dương khó có được cơ hội như thế, cánh quạt mạnh bay về phía trước, đấm vào cổ họng của đối phương.
Trong Mê Hồn trận, bản thân mạnh, tâm ma càng mạnh hơn, Đại Hình Quan không hề bối rối, quả đấm của anh chưa kịp chạm vào thì quanh thân hắn đã bị bao vây trong làn sương đen, sau đó đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng, lúc xuất hiện lần nữa, đã là ở đằng sau lưng tôi.
Vu Dương hoảng hốt, định ra tay muốn cứu vãn, nhưng đã không còn kịp, chỉ có thể cố sức vẫy cánh, dùng thân thể làm vũ khí, đánh về phía Đại Hình Quan.
Tôi bị kình phong từ cây đao kia quét trúng người, Vu Dương va vào người Đại Hình Quan, hai chuyện này gần như xảy ra cùng lúc, sau đó, mọi chuyện lại xảy ra trái với dự đoán cảu tôi, Vu Dương bị bắn ra xa. Trên không trung vẽ ra một đường cong, anh bị ngã xuống một nơi không xa, không thể nào đứng dậy, nằm trên đất đau đớn vùng vẫy.
Ngay sau đó, khi tôi còn chưa kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, thân thể tôi cũng bay lên trời, bay lơ lửng không thể điều khiển được, mãi cho đến khi bay đến cạnh Vu Dương, khó khăn lắm mới có thể rơi xuống.
“Thật là một đôi uyên ương số khổ.” Giọng nói của Tử Vân từ trên không trung vang lên. “Kiếp sau, đầu thai vào nhà nào tốt một chút.”
Lời nói này cứ như một mệnh lệnh với Đại Hình Quan, hắn giống hệt như ban nãy, chậm rãi đi về phía chúng tôi, bàn tay phát sáng, cứ như không còn muốn lãng phí thời gian, muốn kết liễu chúng tôi ngay lập tức.
Trong lòng tôi lân lộn giữa sợ hãi và bối rối, tôi nhìn khóe miệng Vu Dương đang rỉ máu, lại càng đau lòng tự trách, anh vì bảo vệ tôi nên mới bất chấp mọi thứ để tấn công, tôi thật đúng là vô dụng, không những không giúp được gì mà còn trở thành một gánh nặng.
Càng nghĩ, tôi lại càng hận chính mình, bất tri bất giác, mắt đã mờ đi, có một thứ chất lỏng ấm áp đang tràn ra từ khóe mắt.
Giờ phút này, Đại Hình Quan đã đứng trước nước mặt chúng tôi, chậm rãi giơ tay phải lên, tụ lực chuẩn bị cho một chiêu cuối cùng, tôi khóc càng đau lòng, chắn ở trước người Vu Dương, trong đầu chỉ có một ý nghĩ —- tôi muốn bảo vệ anh, không thể để anh chết.
Không biết cảm giác hồn phi phách tán là thế nào, nhưng một lúc sau, tôi lại cảm thấy có một ngón tay đang lau nước mát cho tôi, nhìn lại, hóa ra là Vu Dương, trên người anh còn đang phát ra ánh sáng màu vàng kim, chẳng biết từ lúc nào đã tạo thành một kết giới, chặn thanh đao của Đại Hình Quan.
“Nước mắt của linh hồn.” Anh khẽ nói, rồi gượng cười: “Đừng khóc, cô cũng đâu phải Tần Long, còn định khóc ra giao châu à?”
Anh nhớ lại rồi? Anh nhớ lại! Cảm giác mừng như điên khiến tôi cứng cả họng, khôg biết nên nói gì cho phải.
“Ý của cô ban nãy có phải là, chỉ cần tôi tin chắc tất cả mọi thứ là giả, hơn nữa không hề do dự ra chiêu kết liễu, là có thể phá trận đúng không?” Anh hỏi.
Tôi vội gật mạnh đầu.
“Như vậy, cô làm ơn xích qua một chút được không?” Trong giọng nói của anh mang theo vẻ bất đắc dĩ, thái độ lại khách khí chưa từng có.
Lúc này tôi mới nhận ra anh đang cởi trần, mà tôi thì lại gục trên ngực anh, tôi không khỏi cảm thấy xấu hổ, vội luống cuống tay chân bò dậy.
Vu Dương đặt hết trọng tâm lên bên đùi không bị thương, dù hơi tốn sức nhưng cuối cùng cũng đứng thẳng dậy, Đại Hình Quan lẳng lặng nhìn chúng tôi, có lẽ đang đoán xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
“Lúc tao trở về đây, quả thật chưa từng nhìn thấy mày.” Vu Dương mở tay ra, hóa ra một đốm Ảm Hỏa “Bất kể mày là ai, bất kể mày từ đâu đến, bây giờ, cút khỏi địa bàn của tao ngay!”
Vừa dứt lời, ngọn lửa màu đen đã bốc lên từ dưới chân của Đại Hình Quan, cao tận hai ba tầng lầu, chỉ là lần này, chỉ trong vài giây, ngọn lửa đã dần được dập tắt.
Trên mặt đất, ngoài một vệt nám đen, không hề có gì cả, cảnh vật xung quanh bắt đầu vặn vẹo, tôi lập tức cảm thấy từng cơn hoa mắt chóng mặt, một lúc sau, mắt tôi đã tối sầm, rồi mất đi ý thức.
Tôi tỉnh lại là vì có người đang vỗ vỗ mặt tôi.
Mở mắt ra, ánh mắt từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng, sương mù trong phòng dần tản đi, Huyền Kỳ, Diệu Diệu, Thẩm Thiên Huy, thậm chí cả Tham Lang lẫn Lưu Hà đều đang vây xung quanh tôi.
“Cảm thấy ra sao rồi?” Huyền Kỳ đưa tay đỡ tôi ngồi dậy.
Các đốt ngón tay đều cứng ngắc, lưng đau, cổ họng nóng rát, thật sự không nói thành lời, đành phải lắc đầu, ý bảo bọn họ không cần quá lo.
“Thật là, sao không gọi tôi qua sớm, nhìn xem, để cho con cá chạch kia chạy mất rồi.” Khi thấy tôi đã không sao, Tham Lang liền yên tâm, bắt đầu oán trách Vu Dương đang ngồi trên bệ cửa sổ.
Vu Dương không để ý đến hắn, quay đầu nhìn ra ngoài.
Lưu Hà thì liếc Tham Lang một cái: “Kêu cũng vô dụng, Mê Hồn trận chỉ có người trong trận mới phá được, anh có đến, cũng chỉ thêm nhiều người mà thôi, với đầu óc của anh, chắc mấy kiếp cũng không ra nổi.”
Tham Lang vừa định nổi giận đã bị Thẩm Thiên Huy xen ngang, sai anh ta đi rót ly nước, anh ta lầm bầm bất mãn, nhưng cuối cùng vẫn đi.
Uống xong ly nước, tôi cảm thấy mình khá hơn nhiều, thở phào, nhìn xung quanh, phát hiện ngoài mấy người chúng tôi ra thì không còn ai nữa: “Quỷ Ẩn thì chạy rồi, Tử Vân đâu?”
“Chết rồi.” Thẩm Thiên Huy nói.
Câu trả lời vô cùng dứt khoát này khiến tôi sửng sốt, muốn hỏi tiếp lại sợ đụng phải chuyện đau lòng của anh ta, không hỏi thi lại không khống chế được sự hiếu kì.
Không ngờ, anh ta lại chủ động nói: “Thật ra thì, lúc Tử Vân muốn giết chết mọi người, Quỷ Ẩn cũng đã có động tác, bởi vì một khi Thanh Loan hồn bay phách tán, Di Thiên châu cũng không thể lấy ra được. Lúc ấy, thấy Vu Dương phá trận, Quỷ Ẩn đột nhiên trở nên dữ tợn, động tác của cô ta quá nhanh, chúng tôi không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta nghênh ngang bỏ đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.