Cửu Biện Liên

Chương 15: Cái đuôi




Sao vậy? Tôi vội ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy đằng sau của Mão Tinh, không biết từ lúc nào có một cái đuôi xuất hiện.
“Lại muốn biến thân à? Không biết sẽ biến thành cái gì nữa?” Huyền Kỳ vô cùng hứng thú, mong đợi.
“Xảy ra chuyện gì?” Tôi cảm thấy, sắc mặt Thẩm Thiên Huy càng nặng nề hơn ban nãy.
“Cái đuôi này… không rõ nữa, cảm giác không tốt lắm.” Thẩm Thiên Huy chăm chú nhìn từng cử động của Mão Tinh.
“Cái đuôi?” Huyền Kỳ cũng nhìn kĩ lại “Nó là thằn lằn không phải sao, có đuôi cũng bình thường mà?”
Vừa dứt lời, liền nhìn thấy Mão Tinh cúi đầu né tránh một chiêu, chuyển người, cái đuôi lại dài ra, giống như một cây roi, noi theo động tác ban nãy của Vu Dương.
Chiêu này học vô cùng giống, ngay cả Vu Dương cũng hơi sửng sốt, vội vàng né qua bên cạnh.
Mão Tinh không tấn công nữa, chỉ đứng tại chỗ, cười hắc hắc: “Ông tao nói tao rất thông minh, bất kể là thứ gì, chỉ lần liếc mắt một cái là học được.”
Vu Dương không đồng ý, chỉ lạnh nhạt bảo “Thế à”, rồi lại vung roi.
Lần này Mão Tinh không tránh, mà lại xoay người, sau đó, cái đuôi và roi dùng góc độ hoàn toàn giống nhau chạm vào nhau, một tiếng “Bộp” vang lên, hai bên đều bị bắn ra xa.
“Cái đuôi của nó thật linh hoạt.” Huyền Kỳ chứng kiến tất cả cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Không sai, Mão Tinh chỉ xoay người mà thôi, tay chân không hề làm gì dư thừa, mà cái đuôi này cứ như có ý thức vậy, nhanh chóng tạo ra đủ loại tư thế.
Sau đó, bất kể Vu Dương làm động tác gì, bất kể roi Ô Vũ có dạng hình thái gì, Mão Tinh cũng có thể học gần y như đúc, rất có dáng vẻ “ai làm gì thì mình làm ấy”.
Đối mặt với kẻ địch như thế, Vu Dương ban đầu còn không thấy có gì lạ, nhiều lần muốn tìm được sơ hở của nó, thế nhưng lại hệt như là soi gương, cứ như một kẻ suốt ngày học vẹt, bạn nói gì, anh ta đều nói theo, quả thật khiến người ta rất không vui.
Ai cũng biết, nếu không muốn nhìn thấy mình trong gương, cứ việc đánh vỡ gương, hoặc đến một nơi mà gương không thể chiếu đến, còn đối với một kẻ học vẹt, chỉ cần không làm gì thêm nữa là được, nhưng những điều này, Vu Dương đều không thể làm, tạm thời anh vẫn không cách nào đánh bại Mão Tinh, càng không thể tránh ra xa, cũng không thể dừng lại.
Cho nên, khi trận đánh có vẻ hoang đường này kéo dài được một lúc, Vu Dương cuối cùng cũng nổi giận, bỗng dưng thu roi, giơ tay ném một quả Ảm Hỏa ra.
Khi quả cầu lửa dần to lên theo đường phóng ra, Mão Tinh cũng không hề hoảng hốt, canh đúng hướng, linh hoạt nhảy sang một bên.
Vu Dương nào chịu bỏ qua, lập tức vung roi, cùng với Ảm Hỏa, tấn công song song.
Lần này Mão Tinh không trốn nữa, mà dùng mười đầu ngón tay xòe ra chắn trước người, lập tức tạo ra một tấm chắn.
Quả cầu lửa mang theo tức giận quả thật có uy lực không nhỏ. Mặc dù đã có phòng hộ nhưng Mão Tinh lại không dám đón lấy, khi nó sắp tiếp xúc với quả cầu lửa thì vội lui về sau, Vu Dương nhân cơ hội này, lập tức vung ra vài roi ép sát.
“Tốt!” Huyền Kỳ không nhịn được ủng hộ, hoan hô: “Thắng rồi thắng rồi!”
Chắc là sẽ thắng. Tôi cũng nghĩ vậy.
Ai ngờ, Mão Tinh dù bị vây quanh vẫn mang vẻ mặt bình thản, mặc cho roi đánh liên tiếp về phía tấm chắn cũng không hề đánh trả, chỉ là không ngừng lùi lại.
Thấy nó dù bị tấn công liên tiếp cũng chẳng tổn hao gì, chúng tôi đều hơi hoang mang, Vu Dương cũng hơi bất ngờ, không tự chủ dừng lại, như đang suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.
Thẩm Thiên Huy thấy thế, lập tức gọi lớn: “Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.”
Mão Tinh vô cùng đắc ý, cười hì hì nói: “Chậc chậc, Thuân Ô cũng chẳng khác gì hóa xà, chỉ thế mà thôi.”
Nghe vậy, sắc mặt Vu Dương liền trở nên nặng nề, lẩm bẩm vài tiếng kì lạ, sau lưng lập tức hiện ra cánh chim màu đen.
Nhìn thấy cánh, mắt Mão Tinh lập tức sáng ngời, vô cùng hưng phấn: “Đúng vậy, biến thân, biến thân đi!”
Vu Dương nhìn nó, cười khẩy lạnh lùng, ném roi Ô Vũ lên cao.
“Mày định đánh thế nào? Không cần vũ khí nữa à? Đấu phép? Vật lộn?” Mão Tinh không hiểu anh định làm gì.
Vu Dương không đáp, yên lặng đứng tại chỗ, chỉ một lúc sau, có thứ gì đó khẽ rơi xuống, bay bay, từ từ bám lên người anh, nhìn kĩ lại, hóa ra là mấy sợi lông vũ màu đen.
Mão Tinh không nói gì, vẫn duy trì tấm chắn, vừa tò mò vừa đề phòng nhìn.
Lông vũ không nhiều lắm, bay lơ lửng trong không trung, vây quanh Vu Dương, như đang bảo vệ anh, cũng như đang đợi anh ra lệnh.
“Hắc Linh Đồng Tâm, đi!” Anh quát to, ba sợi lông vũ hiện lên thành hình chữ “phẩm” (品), bắn ra nhanh như tia chớp.
Mão Tinh không trốn, hoặc là nó nghĩ rằng, nó vốn không cần phải trốn.
Khoảng khắc ấy, chúng tôi đều nín thở, chỉ thấy lông vũ kia không hề bị ngăn cản xuyên qua tấm chắn, sượt qua đỉnh đầu và hai bên mặt của Mão Tinh, biến mất ở đằng xa.
Sau đó, không đợi Mão Tinh thở dốc, mấy sợi lông vũ kia cứ như châu chấu, nhiều vô số, đồng thời xông thẳng về phía mục tiêu, khiến tấm chắn kia bị đâm thành ngàn lỗ.
Mão Tinh cuối cùng cũng không còn tràn đầy tự tin nữa, linh hoạt tránh trái tránh phải.
Mặt Vu Dương bình thản nhìn tất cả, lông vũ quanh thân vẫn không hề giảm bớt, cánh khẽ vẫy, thoạt nhìn có một cảm giác xa lạ trước nay chưa từng có.
“Hợp lại, thành roi Ô Vũ, tách ra, chính là phi tiêu Hắc Linh, Vu Dương dùng lông vũ của mình luyện thành vũ khí.” Thẩm Thiên Huy khẽ nói.
Mà giờ khắc này, Mão Tinh vẫn rất linh hoạt, dùng hai tay và đuôi, đỡ lấy lông vũ, thân thể vẫn không hề bị tổn thương gì.
Vu Dương hơi nhíu mày, tay phải nắm chặt lại, ngón trỏ và ngón giữa có kẹp một nhánh lông vũ, hai mắt nhìn chằm chằm cử động của Mão Tinh, cứ như đang nhắm chừng.
“Đừng!” Thẩm Thiên Huy biết anh định làm gì, không biết lo lắng điều gì, lại kêu to muốn ngăn cản.
Đáng tiếc đã quá muộn, khi anh ta lên tiếng, nhánh lông vũ kia cũng đã được Vu Dương ném ra, xé gió xông về phía Mão Tinh.
Lần này thật sự rất nhanh rất mạnh, Mão Tinh không kịp ngăn cản, cũng không thể né tránh. Lông vũ ghim vào cái đuôi của nó, tốc độ vẫn không giảm, xuyên qua, cho đến khi ghim chặt cái đuôi lên đất mới thôi.
Vu Dương vẫn bình thản đứng đó, từ trên cao nhìn xuống Mão Tinh, quanh thân đều nồng đậm sát khí.
Mão Tinh nằm ngửa mặt lên trời, đầu đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, nhìn Vu Dương, gương mặt vẫn nở nụ cười: “Tốt lắm, tốt lắm, cuối cùng cũng không phải một giá áo hay thùng cơm.”
“Cám ơn đã khen.” Vu Dương cũng rơi xuống đất, từng bước lại gần Mão Tinh.
Thẩm Thiên Huy lại càng không yên tâm, nhưng lại không thể nghĩ ra điều gì không đúng, còn muốn ngăn cản, lại nhìn về phía Mão Tinh không hề động đậy, vẻ mặt vô cùng do dự.
Khoảng cách giữa hai người cũng không xa, đi vài bước, Vu Dương cũng đã tạo ra một quả cầu lửa, cách Mão Tinh chừng một thước thì dừng lại: “Ông của mày rốt cuộc là ai? Trông ra sao?”
“Không biết.” Mão Tinh không hề sợ hãi, trả lời vô cùng dứt khoát.
“Cũng được, là ai cũng không quan trọng.” Vu Dương chợt nhíu mày “Sau khi Cổ Thú chết, hồn phách sẽ lập tức cắn trả chủ nhân, hắn không sống được đâu.”
Khi quả cầu lửa sắp rời khỏi tay Vu Dương, nói thì chậm, chuyện xảy ra lại nhanh, Mão Tinh đột nhiên bật dậy, hai nắm đấm tấn công về phía Vu Dương.
Vu Dương kinh hãi, lùi lại, quả cầu lửa cũng bị chệch hướng.
“Chạy!” Sau trận nổ, đợi khi bùn và khói tan hết, Huyền Kỳ là người đầu tiên kêu lên.
Quả nhiên, chỗ Mão Tinh vốn nằm ban nãy, giờ chỉ còn một đoạn đuôi bị lông vũ ghim chặt, vẫn còn đang không ngừng giãy dụa.
“Thằn lằn đứt đuôi.” Thẩm Thiên Huy nói.
Lúc này, Vu Dương và Mão Tinh lại bay lên trời, đánh nhau trên không trung.
“Sao trông nó chả bị gì vậy?” Huyền Kỳ cảm thấy hơi khó tin.
“Đứt đuôi vốn là một loại thủ đoạn tự vệ của thằn lằn.” Thẩm Thiên Huy vừa nói vừa nhìn cái đuôi trên đất “Hẳn là muốn để Vu Dương thiêu hủy đi thứ này, rồi tìm cơ hội lật ngược tình huống.”
“Sao vậy?” Tôi cảm thấy việc “thằn lằn đứt đuôi” cũng không phải là nguyên nhân chính khiến anh ta bất an.
“Cổ Thú, không đơn giản như vậy.” Thẩm Thiên Huy suy nghĩ một lúc mới nói “Hình như tôi đã quên chuyện gì đó rất quan trọng.
“Có phải là manh mối gì không?” Nghe nói Thẩm Thiên Huy quên điều gì, Huyền Kỳ lập tức dừng ý định muốn đánh thức Tham Lang, cũng không xem cuộc chiến nữa, vội giúp đỡ gợi nhớ.
Thẩm Thiên Huy nghĩ một lúc, ngại ngùng cười: “Không biết nữa. Cậu biết không, con người chính là vậy đó, chỉ biết là có một việc nhưng lại không thể nhớ ra nó là chuyện gì.”
Đúng lúc đó, khóe mắt tôi nhìn thấy có cái gì đó bay lên, tôi xoay qua nhìn, mới phát hiện hóa ra là chiếc lông vũ ban nãy ghim trên đuôi Mão Tinh đang bay lên, tôi ngẩy đầu, hóa ra là Vu Dương định dùng roi Ô Vũ, mà cái đuôi kia thì đã bất động, nằm yên như một nhánh cây khô.
Thẩm Thiên Huy khẽ thở dài: “Mong là do tôi suy nghĩ nhiều.”
Không có đuôi, Mão Tinh không thể bắt chước Vu Dương được nữa, dùng đầu ngón tay vừa tròn vừa lớn của mình làm vũ khí, động tác đơn giản, sức mạnh lại không hề yếu, giờ phút này, khi thấy roi Ô Vũ đang được tạo ra, nó đột nhiên quay đầu thoáng nhìn về phía mặt đất.
Ở dưới này, cái đuôi đang nằm trên đất lập tức có biến hóa.
Thẩm Thiên Huy thấy thế, sắc mặt lập tức biến đổi: “Đúng rồi, là phân thân!”
“Gì?” Trong thời gian ngắn, tôi và Huyền Kỳ đều không phản ứng kịp.
“Phân thân.” Thẩm Thiên Huy nhấn mạnh “Mão Tinh biết phân thân.”
Đúng vậy, chúng tôi không ngờ rằng, vào lần đầu tiên Mão Tinh xuất hiện, nó đã dùng hình thức phân thân.
“Cái đuôi này chính là phân thân.” Nhìn cái đuôi sắp biến thành hình người, lộ ra tay chân, Thẩm Thiên Huy đã khẳng định, lập tức ngẩng đầu kêu lớn: “Vu Dương, cẩn thận phân thân của nó.”
Vu Dương không phản ứng, không biết anh có nghe thấy không, chỉ có Mão Tinh nhìn chúng tôi khẽ mỉm cười.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, phân thân đã biến hóa xong, khác với dáng vẻ kì quái của bản gốc, nó mang dáng vẻ là một thiếu niên thanh tú, nó đứng thẳng người, không vội ra tay, chỉ ngẩng đầu hờ hững nhìn hai kẻ trên trời đang đánh nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.