Cửu Biện Liên

Chương 12: Chúng ta không thể ra ngoài




Thẩm Thiên Huy cười cười: “Không sai, rất nhanh thôi chúng ta sẽ gặp lại hắn, nhưng anh phải vô cùng cẩn thận, đừng để bị trúng kế.”
“Không đâu, tôi là ai chứ, sao có thể được?” Tham Lang khá là tự tin.
“Vậy móng tay và lưỡi của anh sao mà bị thương vậy?” Huyền Kỳ chế nhạo “Vết thương còn chưa lành mà, quên mau vậy sao.”
“Là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi.” Tham Lang ngại ngùng gãi gãi đầu “Sáng nay, cái con cá chạch Quỷ Ẩn kia lại nghênh ngang chạy đến trường học tìm tôi, tôi đang cáu, nên mới trực tiếp đánh nhau với cô ta.”
“Hai người đánh nhau ở trường học à?” Huyền Kỳ vô cùng kinh ngạc.
Tham Lang nghe vậy sửng sốt “Ặc… tôi không chú ý là đang ở đâu.”
“Không thể nào là trường học được, nếu không, các học sinh đã sớm chạy tán loạn rồi.” Thẩm Thiên Huy nói “Quỷ Ẩn nhất định là đã vừa đánh vừa lui, dẫn dụ anh tới một nơi yên tĩnh.”
“Chắc là vậy…” Tham Lang nghiêng đầu nhớ lại “Dù sao tôi chỉ thấy cô ta toàn trốn trốn tránh tránh, đúng là không có khí phách gì cả.”
“Dù không khí phách thì anh cũng bị người ta nắm trong tay còn gì.” Huyền Kỳ quả nhiên không tha.
Tham Lang hung hăng trừng mắt nhìn cậu: “Cậu biết gì chứ, đúng là ăn nói bừa bãi, tôi sao có thể bại bởi cô ta chứ.”
“Vậy anh bị ai bắt, Đại Hình Quan à?” Huyền Kỳ hỏi.
“Vậy cũng không phải.” Tham Lang gãi đầu “Lúc ấy, tôi đang chạy, suýt bắt kịp rồi, ai ngờ giữa đường lại xuất hiện thêm một con cá chạch khác, ai mà ngờ được chứ. Cậu biết đó, cao thủ tỷ thí, thắng bại chỉ trong gang tấc thôi.”
“Ồ, cho nên anh đã thua trong khoảnh khắc đó.” Huyền Kỳ gật đầu.
“Chính xác.” Tham Lang vỗ đùi “Sau đó tôi mới biết, thì ra thứ mà tôi đuổi theo lúc đầu chính là do con thằn lằn kia giả mạo thành, còn con cá chạch xuất hiện sau đó mới là thật. Con thằn lằn kia thừa dịp tôi không để ý, ném ám khí đánh lén, bị tôi bắt được, sau đó con cá chạch kia lại quăng thuốc bột ra, mọi người xem đi, đúng là hèn hạ mà.”
“Sau đó thì sao? Bọn chúng dẫn anh đến nhà cô giáo Hồ?” Huyền Kỳ suy đoán tiếp.
Tham Lang “ừm” một tiếng: “Khi đó con hồ ly kia vẫn chưa về, chúng liền núp ở sau cửa, nín thở, đợi cô ta vừa vào nhà thì bắt lấy.”
“Cô giáo Hồ không phải rất lợi hại à?” Huyền Kỳ cảm thấy Lưu Hà không có mạnh như cậu tưởng tượng.
“Cậu biết cái gì.” Tham Lang khó có lúc nói giúp cho Lưu Hà “Bọn chúng có hai người, lại không hề yếu, còn tấn công đột ngột như vậy, cho dù không đánh lén được, chúng còn có thể lấy tôi làm con tin, trong tình huống như thế, dù là Vu Dương cũng phải tốn nhiều sức.”
“Vậy, sau đó thì sao?” Huyền Kỳ bĩu môi, nóng lòng muốn biết phần sau.
Tham Lang lườm cậu, xòe năm ngón tay ra quơ quơ: “Sau đó nữa? Cậu không phải hỏi thừa rồi à? Sau đó thì giống như các người đã biết ấy.”
“Cho nên nó muốn báo thù chuyện anh cắt lưỡi nó…” Dưới cái nhìn chằm chằm của Tham Lang, giọng Huyền Kỳ càng lúc càng nhỏ.
“Vu Dương giết nó là quá tốt với nó rồi.” Tham Lang nghiến răng nghiến lợi, mười ngón tay nắm chặt nghe răng rắc “Còn có con cá chạch kia nữa, thù này nhất định phải báo, tôi muốn chặt cô ta thành mấy khúc, nghiền xương thành tro!”
Tham Lang quả thật rất giận, cả người đều lộ ra sát ý, khiến ba người chúng tôi đều sửng sốt, Huyền Kỳ còn không tự chủ lui một bước, tôi lại vô thức nhớ đến cơn giận của Vu Dương, vô cùng căng thẳng, vội đến gần muốn xem tình trạng của anh ta.
“Sao vậy?” Một lúc sau, Tham Lang cúi đầu nhìn cánh tay tôi đang túm chặt lấy tay phải của anh ta, vẻ mặt từ dữ tợn chuyển thành hoang mang.
“Anh…” Tên này trở mặt cũng quá nhanh rồi.
“Hả? Sao vậy?” Tham Lang càng khó hiểu.
“Anh… anh ban nãy…” Tôi thấy anh ta cũng không có gì khác lạ “Anh không sao chứ?”
“Tôi có thể bị gì chứ?” Anh ta hỏi ngược lại “Rất ổn mà, ngoài việc hơi đói bụng ra, lưỡi cũng không đau, móng tay đã mọc ra.”
“Nhưng vừa rồi anh…”Tôi cố gắng tìm từ miêu tả thích hợp “Vô cùng… vô cùng… đáng sợ.”
“Đáng sợ?” Tham Lang đảo mắt, sau đó hiểu ra “Ý cô là cái này?”
Nói rồi, anh ta cắn chặt răng, sát ý lại lộ ra ngoài.
Tôi giật mình, theo bản năng rút tay về, Thẩm Thiên Huy cũng đã phát hiện ra, vội kéo tôi đến bên cạnh mình.
Mà nhìn lại Tham Lang, anh ta đã bình thường trở lại, cười hì hì nhìn chúng tôi: “Sợ cái gì, đây là khí thế mà Thần Thú nên có, chưa kể, tôi cũng không nhằm vào các người, bây giờ không có cỏ tiên Tiêu Dao, tôi cũng không giống như Vu Dương vậy đâu, thả lỏng, thả lỏng đi.”
Chúng tôi nhìn nhau, không biết nói gì cho phải.
Thẩm Thiên Huy thầm thở phào nhẹ nhõm: “Đúng rồi, anh không cần về nhà xem thử à?”
Tham Lang ngẩng đầu nhìn đồng hồ, sắc mặt lập tức thay đổi: “Ối, tất nhiên, tất nhiên phải về rồi. Không biết có phải đã qua ngày hôm sau rồi không, nếu quả thật ở trong kết giới của con hồ ly kia một đêm… aizz. Không đâu không đâu, tôi đi đây.”
Vừa nói không ngừng nghỉ, anh ta vừa ra khỏi nhà, sau khi cửa đóng lại thì giọng nói của anh ta cũng biến mất hẳn.
“Là hôm sau rồi à?” Huyền Kỳ vừa nghe Tham Lang nhắc, cũng bắt đầu lo lắng.
Thẩm Thiên Huy nhìn laptop của mình: “Không phải. Xem ra, bọn chúng đã khiến thời gian trong kết giới của Lưu Hà chậm lại.”
“Vậy thì tốt rồi.” Huyền Kỳ ngáp lớn “Ngủ đây, mệt quá. Tên Đại Hình Quan kia không chừng mai sẽ lại tới, tinh thần không ổn định thì không ổn đâu.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Thẩm Thiên Huy lại trở nên nặng nề.
Huyền Kỳ nhìn anh ta như thế, đột nhiên ý thức được tình trạng hiện tại, cũng hơi buồn bực: “Vu Dương cũng thật là, sớm không đi, muộn không đi, ngay lúc mấu chốt lại mất tích. Thẩm Thiên Huy, anh cũng không biết anh ta đi đâu ư?”
Thẩm Thiên Huy lắc đầu.
Huyền Kỳ thở dài: “Là vì anh ta khiến Thanh Loan thành như thế nên mới bứt rứt bỏ đi? Không đúng, anh ta không phải người như vậy. Hay là, anh ta phát hiện ra Đại Hình Quan nên đuổi theo rồi?”
Thẩm Thiên Huy nghĩ một lúc: “Cũng khó nói, nghe lại cả quá trình ban nãy, lúc Đại Hình Quan đi cách lúc Vu Dương tỉnh táo lại quá lâu, chắc khó mà lưu lại dấu vết để có thể truy tìm.”
Dừng một chút, anh ta lại nói: “Có vẻ Lưu Hà biết nguyên nhân vì sao anh ấy đi…”
“Tôi đi tìm cô ấy hỏi một chút.” Cơn buồn ngủ của Huyền Kỳ đều tiêu tan, quần áo cũng chẳng thèm thay, vội chạy ra ngoài.
“Không phải ban nãy em đã hỏi rồi à?” Tôi kéo cậu lại.
Huyền Kỳ vừa định vươn tay mở cửa liền dừng lại, quay đầu ngượng ngùng nói: “Ồ, phải ha. Vậy bây giờ làm sao đây?”
Thẩm Thiên Huy thở dài: “Trước hết cứ để Tham Lang và Lưu Hà ngăn cản thôi, cũng không còn cách nào khác. Tôi nghĩ, Vu Dương sẽ nhanh trở lại thôi.”
“Đúng vậy.” Tôi cười cười “Chị còn đang giữ bảo vật anh ấy cần mà, không phải sao?”
Nói rồi, tôi cầm ly nước của mình uống cạn, cũng không đợi được đến hai tiếng đồng hồ sau để đi tắm, tôi trực tiếp trở về phòng.
Tại sao ngay lúc mấu chốt Vu Dương lại biến mất? Thật sự giống như Huyền Kỳ nói ư? Rốt cuộc Lưu Hà có biết lí do vì sao không? Ai biết được.
Theo các dấu hiệu cho thấy, Đại Hình Quan quả thật vô cùng có khả năng sẽ xuất hiện vào ngày mai. Trước đây, tôi cũng đã tưởng tượng nhiều lần rằng hắn ta sẽ xuất hiện thế nào, thực lực của hắn ta ra sao, và Vu Dương sẽ có một trận đấu kinh thiên động địa thế nào, tất cả sự tưởng tượng này khiến tôi khó mà bình tĩnh, vừa sợ, lại vừa mong đợi. Nhưng vào lúc này đây, khi đáp án sắp được công bố, tôi lại quá bình tĩnh, ngay cả việc Vu Dương có thể một đi không trở lại, tôi cũng cảm thấy không sao cả.
Vết thương không đau, cả người đầy mồ hôi đã được hong khô trong phòng có máy điều hòa. Tôi nhắm mắt lại, đầu choáng váng… thật mệt mỏi, Đại Hình Quan muốn tới thì cứ để hắn tới đi, sống hay chết, cứ mặc cho số phận.
Khi tôi ngủ, trời đã đen kịt, mà khi tỉnh lại, đã là buổi trưa của ngày hôm sau.
Tôi bật dậy, phản ứng đầu tiên là… Nguy rồi, trễ giờ rồi.
Tôi vội chạy ra khỏi phòng, thấy Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy đang ngồi trong phòng khách, không khí hơi lạ thường.
“Sao vậy?” Tôi hỏi.
“Thanh Loan, chúng ta không thể ra ngoài được.”Huyền Kỳ nói không đầu không đuôi.
Tôi nhìn Thẩm Thiên Huy: “Là sao?”
“Chúng ta không thể ra ngoài được.” Không ngờ Thẩm Thiên Huy lại nói một câu giống hệt “Cô đi xem thử đi.”
Trong lòng tôi có dự cảm bất thường, nhưng vẫn ôm chút hy vọng, vội mở cửa phòng ra. Trong sân dường như chẳng có gì lạ cả.
Quay đầu, tôi liếc nhìn hai người trong phòng khách, vẻ mặt hai người họ cũng không tỏ vẻ vui mừng, tôi thấp thỏm bước ra ngoài, định kéo cánh cổng lớn bên ngoài.
Lần này, tôi sợ ngây người, bởi vì bên ngoài không phải đường phố, mà là cảnh tượng khiến tôi quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
“Thấy chưa.” Huyền Kỳ không biết từ lúc nào đã đi đến sau lưng tôi “Chị bước về phía trước thử đi.”
Tôi bước lên, sau đó chợt hoa mắt, Huyền Kỳ lại mặt đối mặt với tôi rồi.
Không sai, bên ngoài cửa, đúng là sân nhà tôi, tôi bước ra một bước, cũng không khác gì đi lại vào bên trong nhà.
Tôi quay đầu lại, ở đó cứ như đang đặt một tấm gương, chỉ không phản chiếu hình ảnh của tôi và Huyền Kỳ thôi.
Tôi không tin, nhấc chân muốn thử lại, lại bị Thẩm Thiên Huy ngăn cản.
“Tôi đã thử rất nhiều lần rồi, đừng phí sức nữa.” Anh ta nói “Nhất định là không gian đã bị Đại Hình Quan bóp méo, để cho cửa vào và cửa ra bị gộp chung lại, khiến chúng ta không thể thoát ra được.”
“Vậy Tham Lang và Lưu Hà có thể đi vào không?” Đại Hình Quan đúng là không đợi nổi nữa, hành động còn nhanh hơn chúng tôi tưởng.
“Không rõ nữa.” Nhìn vẻ mặt của Thẩm Thiên Huy, tình hình dường như không quá khách quan “Lưu Hà vốn có thể vào đây dễ dàng, lúc này có thể vẫn không biết rằng nhà chúng ta không thể vào được . Tham Lang thì có lẽ không thể vào được, nhưng mà, một khi anh ta phát hiện có điều gì không đúng, nhất định sẽ báo cho Lưu Hà.”
“Lưu Hà chịu đến giúp à?” Huyền Kỳ lầm bầm “Nhưng hôm qua hung dữ thế cơ mà…”
Thẩm Thiên Huy cũng không lo lắng “Ở đây, ngoài Di Thiên châu còn có Cửu Biện Huyết Liên mà.”
“Vào thôi.” Tôi đóng cổng lớn lại, xoay người vào nhà.
“Chị không sợ à?” Huyền Kỳ đi đằng sau hỏi.
“Sợ có ích gì?” Tôi hỏi ngược lại “Nên tới thì sẽ tới thôi.”
“Không chừng chị sẽ bị…” Chữ kia, Huyền Kỳ rốt cuộc vẫn không nói ra.
Tôi cười cười với cậu: “Chị thật sự không biết mình sẽ ra sao, nơi này chỉ còn ba người chúng ta, Vu Dương không có ở đây, chúng ta cũng không thể ra ngoài, cho dù có thể ra ngoài, muốn trốn thì liệu có thoát được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.