Cửu Biện Liên

Chương 11: Ai chết trong tay ai?




Vu Dương hoàn toàn không để ý đến vết thương của mình, thậm chí còn chẳng nhìn một lần, cũng không nói gì, roi cứ như rồng tiến ra biển, bay thẳng về phía cổ Quỷ Ẩn.
Quỷ Ẩn vẫn duy trì tư thế nâng gai Thanh Thương chắn trước mặt, vừa lui về sau, vừa hóa ra một tấm chắn để chống đỡ.
Vốn nghĩ rằng lần này có thể ngăn cản được sự tấn công của Vu Dương, không ngờ, roi Ô Vũ không hề bị ngăn cản bởi tấm chắn, mà quất xuyên qua.
Sắc mặt Quỷ Ẩn khẽ biến đổi, nhưng phản ứng vẫn rất nhanh, lập tức thay đổi vị trí của gai Thanh Thương, vươn tay nghênh đón, roi Ô Vũ không đánh trúng mục tiêu, cũng không bị đánh rơi ra, mà quấn chặt trên gai Thanh Thương, lại vì sức kéo của cả hai bên mà căng ra thẳng tắp.
Tay Quỷ Ẩn khẽ run lên, một luồng sáng xanh men theo roi phóng về phía Vu Dương.
Vu Dương dĩ nhiên cũng không chịu yếu thế, lập tức dùng ánh sáng vàng kim để đối phó, hai luồng ánh sáng chạm vào nhau, sức mạnh dường như ngang nhau, không ai hơn ai.
Cuộc chiến cứ giằng co như thế quả thật là rất bất lợi với Quỷ Ẩn, cô ta phát hiện mình không chiếm được ưu thế, dùng một cánh tay khác cào lên đuôi, bóc ra một mảng vảy, phóng về phía Vu Dương như tiên nữ rắc hoa.
Vu Dương đã có chuẩn bị từ sớm, không dám lơ là, ngay khi Quỷ Ẩn ra tay, một quả Ảm Hỏa đã xuất hiện, hai bên va vào nhau trên không trung, không hề xuất hiện cảnh tượng kinh thiên động địa gì, chỉ nghe mấy tiếng “xèo xèo”, sau đó là một mùi khét gay mũi.
Tất cả động tác chỉ xảy ra trong vòng mười mấy giây, nhưng chậm hơn ban nãy nhiều, hơn nữa, quanh thân cả hai người đều phát ra ánh sáng, nếu không, chúng tôi quả thật không thể nhìn thấy rõ như thế.
“Có độc!” Mùi cháy khét càng lúc càng đậm, Lưu Hà cố hết sức lực kêu lên.
Mọi người nghe vậy giật mình, vội vàng bịt mũi lại.
Mão Tinh đang tập trung nhìn trận đấu, nghe thấy tiếng kêu của Lưu Hà chỉ hơi bừng tỉnh, không hề tỏ vẻ bất an hay tức giận, chỉ liếc cô một cái, rồi lại ngẩng đầu lên.
“Rốt cuộc nó lợi hại đến mức nào mà ngay cả độc của Quỷ Ẩn cũng không sợ?” Huyền Kỳ khá kinh ngạc.
“Thằn lằn là một trong năm loại độc nổi tiếng, huống chi, Cổ Thú vốn được nuôi dưỡng trong một quá trình vô cùng tàn nhẫn, số độc mà nó đã thử qua chắc chắn là không thể đếm xuể.” Thẩm Thiên Huy lại không hề cảm thấy kì quái.
Mão Tinh nghe thấy chúng tôi nói với nhau, xoay đầu lại cười cười: “Đúng vậy đó, tôi không sợ độc, các người cũng không cần sợ, bởi vì kết giới kia rất mạnh, chỉ là với loài người các người thì phải cẩn thận một chút, đừng để bất cứ bộ phận nào lọt ra ngoài, nếu không sẽ bị thối rữa, chết rất khó coi đó.”
Huyền Kỳ sợ hết hồn, không khỏi lùi vào trong kết giới thêm một chút, tôi thì hơi lo lắng, không biết độc ban nãy có ảnh hưởng đến Vu Dương hay không.
Sau đó lại nhìn lên cao, không biết tại sao, vẻ mặt Vu Dương trở nên không kiên nhẫn như vậy.
Ngay từ lúc Tham Lang và Quỷ Ẩn đấu nhau, Thẩm Thiên Huy cũng đã nói, những người làm nghề sát thủ có tố chất tâm lý rất tốt. Tôi nghĩ, nhìn thấy Tham Lang và Lưu Hà bị bắt giữ hành hạ, Vu Dương không thể nào không có cảm giác gì cả, chắc chắn là rất muốn cứu họ thật sớm, hơn nữa lúc này anh lại bị thương tay phải, lại đối mắt với Quỷ Ẩn không hề lo lắng, tất nhiên là càng sốt ruột hơn.
Giờ phút này, không chỉ tôi và Huyền Kỳ, Lưu Hà cũng đang vô cùng căng thẳng, ngay cả người bình tĩnh như Thẩm Thiên Huy, lúc này vẻ mặt cũng trở nên nặng nề, không tự chủ nắm thật chặt tay.
Vu Dương ở giữa không trung cuối cùng cũng không còn đủ nhẫn nại nữa, một cánh tay khác lập tức hóa ra nửa vòng tròn, chập vào trên roi, lập tức, Ảm Hỏa xông về phía trước như một đoàn xe, lấn át cả ánh sáng vàng lẫn xanh, gào thét xông về phía Quỷ Ẩn.
Quỷ Ẩn lại không hề bối rối, cổ tay vung ra, gai Thanh Thương đã được phóng ra, sau đó cô ta lại vỗ cánh, một cơn gió mạnh thổi tới, mưa rơi càng mạnh, mưa bụi liên miên chuyển thành mưa lớn như hạt đậu, đánh lên người khiến chúng tôi hơi đau.
Roi Ô Vũ như một dây điện cao thế, run giật mãnh liệt, Ảm Hỏa lập tức xẹt qua, cứ như một sợi cáp treo, bay thẳng vào không trung, hoàn toàn mất khống chế.
Động tác vỗ cánh của Quỷ Ẩn càng mạnh, hạt mưa rơi liên hồi khiến chúng tôi không thể mở mắt, phải ngồi xổm xuống.
Ngay sau đó, một tiếng ầm vang thật lớn, khiến tai tôi như ong lên, không thể nghe thấy gì, tôi miễn cưỡng ngẩng đầu, trong không khí tràn đầy bụi đất, trên mặt đất còn có một hố thật to, tôi mới nhận ra, Ảm Hỏa bị cơn gió của Quỷ Ẩn tạo ra đã trực tiếp bay về phía chúng tôi, rơi vào mặt đất cách kết giới hơn một thước.
Chúng tôi không nhìn thấy rõ, nên chỉ cảm thấy hơi sợ, nhưng Lưu Hà tận mắt nhìn thấy cả quá trình thì sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.
“Diệu Diệu đã chết như thế nào, mày quên rồi à?” Quỷ Ẩn lè lưỡi, nụ cười vô cùng dữ tợn.
Vu Dương nhìn chúng tôi, cắn chặt răng, không nói lời nào.
“Tôi đã từng nghe qua một câu chuyện kể của loài người các người.” Mão Tinh cười hì hì “Một kẻ bán binh khí, nói rằng thanh mâu của mình là ghê gớm nhất, cái gì cũng có thể đâm thủng, còn nói lá chắn của mình cũng là kiên cố nhất, cái gì cũng có thể cản được, thế là có kẻ liền hỏi, nếu dùng mâu của mi đâm vào lá chắn của mi thì kết quả sẽ ra sao?”
Dừng một chút, nó lại nói: “Mọi người nói xem, nếu Ảm Hỏa đánh vào kết giới thì kết quả sẽ ra sao?”
Không ai biết đáp án của câu hỏi này, chỉ có Huyền Kỳ lầm bầm: “Xem như mi lợi hại, xem như mi lợi hại, còn biết hỏi câu hỏi tu từ cơ đấy.”
Tôi nghĩ, sức mạnh của Vu Dương lần này không hề bị kiềm nén, nên kết giới cũng không yếu ớt đến mức đó.
Hai người trong không trung chỉ dừng lại một lát lại bắt đầu đánh tiếp, gió dần ngừng, mưa lại không hề tạnh, chỉ khôi phục lại thành mưa bụi như cũ.
“Không ổn không ổn.” Thẩm Thiên Huy đang tập trung xem cuộc chiến bống dưng lẩm bẩm.
“Sao vậy?” Tốc độ trận đánh lại tăng nhanh, tôi đã không còn thấy rõ nữa.
“Vu Dương hình như trở nên hơi do dự.” Thẩm Thiên Huy nhíu mày.
Lòng tôi hơi trầm xuống, chẳng lẽ vì Quỷ Ẩn nhắc đến Diệu Diệu nên Vu Dương có điều cố kỵ ư?
Thẩm Thiên Huy không nói lời nào, vẻ mặt càng lúc càng khó coi.
Tôi nín thở tập trung, trợn to hai mắt, cố gắng muốn theo kịp động tác của hai người họ.
Chỉ một lúc sau, cổ Huyền Kỳ thật sự mệt mỏi, liền cúi đầu, lắc qua lắc lại, lơ đãng nhìn sang, cậu hết hồn: “Thanh Loan, sao trên mặt chị lại có máu? Bị thương à?”
Tôi ngẩn người, lại không cảm thấy mình đau hay không khỏe ở đâu, lại thấy trên mặt Huyền Kỳ cũng có vết máu, từ từ lan ra trong nước mưa.
“Trên mặt em cũng có kìa.” Tôi chỉ chỉ mặt cậu.
“Thật sao?” Cậu vươn tay sờ sờ, sờ sờ ngón tay, vừa ngửi ngửi: “Hình như đúng là máu thật.”
Thẩm Thiên Huy lập tức chú ý, nắm tay Huyền Kỳ nhìn kĩ, một giọt máu khác đột nhiên rơi xuống, rơi trên cổ tay cậu.
Tôi và Huyền Kỳ đều theo bản năng nhìn lên, Thẩm Thiên Huy lập tức hiểu ra: “Là máu của Vu Dương.”
“Quả thật là bị thương không nhẹ.” Huyền Kỳ chậc chậc hai tiếng “Còn bao lâu nữa?”
“Khoảng bốn năm phút nữa.” Thẩm Thiên Huy cũng không chắc.
“Lúc nào là lúc hồi quang phản chiếu?” Huyền Kỳ lại hỏi.
Thẩm Thiên Huy suy nghĩ một chút “Có thể là lúc còn khoảng một hai phút, tôi cũng không rõ nữa.”
“Nói như vậy là sắp đến rồi.” Huyền Kỳ gật đầu.
Đúng vậy, sắp rồi, cách khoảng thời gian phân thắng bại chỉ còn lại mấy phút.
Khi chúng tôi nói chuyện, Vu Dương và Quỷ Ẩn đã đánh được mấy lượt. Khi hai người dừng lại, dáng vẻ Quỷ Ẩn đã hơi thay đổi, trở nên dữ tợn vô cùng, tóc ngắn bay tứ tung dựng đứng cả lên, hai mắt đỏ như máu, mắt nheo lại chỉ còn một đường thẳng.
“Vu Dương à, tuyệt đối không nên khinh thường, ba kẻ bên dưới đều là loài người, lần này, không ai có thể cản cho bọn chúng một kích trí mạng nữa đâu.” Giọng nói của Quỷ Ẩn trầm thấp, khiến người nghe không thoải mái.
Nghe vậy, Vu Dương sửng sốt, theo bản năng cúi đầu nhìn chúng tôi.
Quỷ Ẩn thấy thế, vẻ mặt thoáng vẻ vui mừng, trước khi mọi người kịp phản ứng đã biến mất, ngay sau đó xuất hiện trước mặt Vu Dương.
Vu Dương quá sợ hãi, lập tức giơ roi Ô Vũ lên, đồng thời lui về sau mới không đến mức bị gai Thanh Thương đâm xuyên qua ngực, nhưng do tiếp xúc quá gần, mu bàn tay vẫn bị đâm một cái, anh hơi run lên, roi nắm trong tay rơi xuống mặt đất giữa Mão Tinh và chúng tôi.
“Ối!” Huyền Kỳ không nhịn được kêu lên.
Tôi càng căng thẳng đến đổ mồ hôi, cảm thấy hít thở cũng trở nên khó khăn.
Quỷ Ẩn thấy mình đánh trúng, dĩ nhiên không từ bỏ ý đồ, càng ép sát, ra tay vừa nhanh vừa mạnh khiến Vu Dương liên tiếp lui về sau, chỉ có thể chống đỡ mà không thể đánh trả.
“Lại bị thương rồi, làm sao đây? Làm sao bây giờ?” Huyền Kỳ vội đến mức xoay vòng vòng.
“Đừng ầm ĩ, yên tĩnh chút đi!” Mão Tinh bỗng mở miệng, dáng vẻ không được vui.
Tôi không khỏi liếc về phía nó, thấy nó ngửa đầu, mày nhíu chặt, miệng lẩm bẩm, không biết phát hiện ra điều gì.
Mà lúc này, Quỷ Ẩn có lẽ cảm thấy đã đến thời cơ, bỗng dưng dùng tay, bắt đầu tập trung lực, muốn ra một chiêu quyết định. Vu Dương một tay che vết thương, thỉnh thoảng lại nhìn xuống, tựa như đang do dự.
Vu Dương, đừng lo cho chúng tôi, giết Quỷ Ẩn!
Giữa không trung, chỉ trong vài giây, quanh thân Quỷ Ẩn phát ra ánh sáng chói mắt, phạm vi cũng không nhỏ hơn “mặt trời” ban nãy, chỉ là ánh sáng ấy lại màu xanh, quỷ khí lan tràn, hoàn toàn không giống “mặt trời” vừa sáng ngời vừa ấm áp.
Vu Dương cắn răng, cuối cùng quyết định, vươn cánh tay trái không bị thương ra, một đốm Ảm Hỏa lập tức xuất hiện trên bàn tay.
Nhưng dường như đã muộn, Quỷ Ẩn chắn gai Thanh Thương ở trước mặt, hóa thành một quả cầu ánh sáng, như đạn pháo phóng thẳng về phía trước.
Trong đầu tôi lập tức trống rỗng, bên tai vang vọng tiếng kêu kinh hãi của Huyền Kỳ.
Khi khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, sắc mặt Mão Tinh càng lúc càng khó coi, tiếng lẩm bẩm cũng càng lúc càng lớn.
“Đừng đi qua, đừng đi qua!” Tôi rốt cuộc nghe rõ nó đang nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.