Cửu Biện Liên

Chương 11: Tôi là Tần Long




“Lại là người quen của anh à?” Huyền Kỳ hỏi
“Không phải.” Vu Dương liếc cậu một cái “Tôi không có nhiều người quen như thế, chẳng qua là, cô ta là người rất nổi tiếng.”
“Đúng rồi, anh nhắc đến làm tôi cũng nhớ ra rồi.” Thẩm Thiên Huy “A” một tiếng “Có phải là sát thủ đó không?”
Vu Dương im lặng gật đầu.
“Ai? Là ai?” Đối với Huyền Kỳ mà nói, việc khó chịu nhất trên đời này là nói giữa chừng rồi im.
“Là một sát thủ vô cùng lợi hại.” Thẩm Thiên Huy đáp “Là người của Xà tộc, rất tinh thông dùng độc và ngụy trang, nuôi khá nhiều nhện bay Giới Mễ.”
“Rất giỏi ngụy trang? Vậy chín mươi phần trăm là Quế Doanh Doanh kia rồi.” Huyền Kỳ khẳng định.
“Chưa biết được.” Vu Dương vẫn không dám xác định “Không dối gạt gì mọi người, kể từ sau khi trúng độc, các cảm giác của tôi đều trở nên chậm đi rất nhiều, dù là khi ngồi trong tiệm đồ ngọt, tiếp xúc gần với cô ta như thế, tôi cũng không thể phát hiện có gì đáng nghi không.”
Thẩm Thiên Huy suy nghĩ một lúc rồi hỏi tôi: “Tham Lang thì sao? Anh ta có phát hiện gì không?”
Tôi lắc đầu “Anh ta nói nếu chưa đồng hóa xong thì các giác quan đều bị chậm hụt.”
Vu Dương “chậc” một tiếng “Tóm lại, cô ta đã đến, thậm chí còn ở gần đây. Mấy ngày này, mọi người phải đặc biệt cẩn thận.”
“Nếu không để Diệu Diệu đi thử xem?” Thẩm Thiên Huy hỏi, cúi đầu nhìn về phía Diệu Diệu, lại nói “Không phải bảo rằng nếu cô mà núp đi sẽ không ai phát hiện được sao? Đi giám sát Quế Doanh Doanh kia đi, xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, có được không?”
Diệu Diệu nghe vậy kích động trợn tròn mắt, liên tục kêu meo meo rồi dựng thẳng đuôi, xoay người chạy ra ngoài.
“Cô biết cô ta đang ở đâu à?” Huyền Kỳ gọi với theo bóng lưng của cô nàng.
Tốc độ của Diệu Diệu rất nhanh, lúc trở về kêu mấy tiếng “meo meo”, sau đó chỉ một lúc sau thì biến mất.
“Cô ấy có được không vậy? Có bị nguy hiểm không?” Huyền Kỳ xoay đầu nhìn, hình như rất lo lắng.
Vu Dương không nghĩ vậy: “Nếu như cô ấy đã tích cực muốn đi như thế, nhất định là biết có nguy hiểm, huống chi, khả năng ẩn núp của cô ấy có tốt thế nào cũng không thể sánh kịp khả năng chạy trốn của cô ấy đâu.”
Huyền Kỳ nghiêng đầu nghĩ, thấy cũng đúng, một lúc sau mới mơ hồ hỏi: “Nhưng làm sao cô ấy biết Quế Doanh Doanh đang ở đâu?”
Thẩm Thiên Huy ở bên cạnh cười lên, nói: “Cô ấy là trộm mà, tất nhiên có cách.”
Huyền Kỳ cũng cười cười, thoạt nhìn cũng đã yên tâm một chút, vừa định nói chuyện, bên ngoài lại có người gọi cửa.
“Nhất định là Tham Lang.” Cậu vừa nói vừa vội vàng đi mở cửa.
Quả nhiên, không lâu sau, Tham Lang tùy tiện đi vào.
“Đều ở đây à.” Anh ta nhìn chúng tôi một lượt, ngồi xuống ghế salon, thấy cây đèn cầy rơi trên đất thì tiện tay nhặt lên “Sao lại dùng đèn cầy? Ban nãy cúp điện à?”
“Có thứ xuất hiện.” Vu Dương ngồi trở lại trên bệ cửa sổ.
“Cái gì?” Tham Lang căng thẳng, nhìn khắp nơi.
“Nhện bay Giới Mễ.” Thẩm Thiên Huy vừa nói vừa chỉ chỉ cổ mình “Ban nãy bò lên người tôi, may là không bị cắn, nó đã bị chết cháy rồi.”
Tham Lang lúc này mới thở phào, liên tục nói “May quá.”
“Đúng rồi, sao anh lại đến nữa? Mẹ anh đâu?” Huyền Kỳ nhìn đồng hồ treo tường, nhớ là trước đó không lâu Tham Lang đã theo Tần Lan về nhà.
“Ngủ rồi.” Tham Lang bĩu môi nói “Tôi chuồn sang đây.”
“Hay là anh về đi.” Tôi nhìn đồng hồ —- đã hơn mười giờ “Một lúc nữa nếu không thấy anh, dì lại lo.”
Tham Lang tỏ vẻ không sao cả, cầm điều khiển mở TV: “Ngồi một lúc thôi, không sao.”
Thấy động tác này của anh ta, tất cả mọi người đều sửng sốt, Huyền Kỳ khoa trương há hốc mồm: “Anh muốn xem TV? Anh không cần đi….”
Vừa nói cậu vừa chỉ về phía căn phòng mà Tham Lang vẫn thường hay đồng hóa, sững sờ nhìn anh ta.
Mà Tham Lang nhìn về phía bên kia một lúc, không biết tại sao, đột nhiên anh ta hơi khó hiểu, sau đó lại kịp phản ứng: “Ồ, không cần không cần, tạm thời không cần.”
“Không cần?” Vu Dương híp mắt, lại nhíu mày.
Đừng nói là anh, vào lúc này tất cả chúng tôi đều cảm thấy anh có gì đó không đúng.
Tham Lang nhìn chúng tôi, cười hắc hắc: “Xem TV trước đi, một lúc rồi nói.”
Chúng tôi nhìn nhau, không nói tiếp.
Vu Dương thì đứng lên, từ từ ngồi xuống bên cạnh anh ta “Tốt lắm, xem cùng đi.”
“Muốn xem cái gì?” Tham Lang giơ điều khiển từ xa rồi hỏi.
Vu Dương nhàn nhã nói “Để tôi bấm cho”, chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng, đột nhiên hai tay căng chặt, chộp về phía cổ của Tham Lang.
Tham Lang dường như đã sớm có chuẩn bị, đứng bật dậy, nhét điều khiển từ xa vào tay Vu Dương, vẫn cười hì hì như cũ: “Anh muốn bấm đúng không, gấp cái gì, tôi không phải đang định đưa anh ư.”
Vu Dương quẳng điều khiển từ xa qua một bên: “Mày là ai?”
“Tôi là Tần Long đây.” Tham Lang nói rồi lấy thứ đang cầm trong tay quẳng về phía Vu Dương.
Vu Dương vung ta cản lại, sau khi thấy rõ là thứ gì, sắc mặt bỗng dưng biến đổi.
Tôi nghe được một tiếng “crắc” nhỏ, sau đó, một hương thơm nồng tràn ra khắp phòng.
Không ổn, là nước hoa!
Vu Dương vội lui về sau một bước nhưng cũng đã chậm, anh ho khan hai tiếng, ôm lấy ngực, chân mềm nhũn, quỳ một chân lên đất, thở hổn hển, sau đó phun ra một ngụm máu đen nhánh.
Thẩm Thiên Huy thấy thế vội chắn trước mặt Vu Dương, đốt một tờ giấy vàng, quẳng về phía Tham Lang.
Tham Lang không chút hoang mang tránh thoát, lập tức vọt đến trước mặt họ, đánh mạnh vào bụng Thẩm Thiên Huy.
Thẩm Thiên Huy không kịp tránh né, quỳ phịch xuống đất, đau đến co cả người lại, thật lâu sau cũng không thấy nhúc nhích.
Tất cả chỉ xảy ra trong vòng mười mấy giây, tôi và Huyền Kỳ cầm lấy chủy thủ và Phật châu lui mấy bước, Tham Lang xoay người lại, mặt vẫn mỉm cười như cũ.
“Anh rốt cuộc là ai?” Tôi nâng chủy thủ lên ngang người, gằn giọng hỏi.
“Tôi là Tần Long đây.” Tham Lang nhún nhún vai “Có gì sai à?”
“Tần Long đã chết.” Huyền Kỳ ở bên cạnh tôi cũng đã đứng vững.
Tham Lang nhướn mày, hiển nhiên là không ngờ: “Ồ? Chết lúc nào?”
“Ở Tây Sơn, cậu ấy đã chết rồi.” Huyền Kỳ nói “Cô là Quế Doanh Doanh, chính là sát thủ gì đó có đúng không?”
Tham Lang không trả lời, chỉ hơi cúi đầu, lẩm bẩm: “Hóa ra là đã chết, vậy trong thân thể cậu ta là ai? Khó trách sao lại không giống với lúc trước.”
Thấy lực chú ý của anh ta dường như đã bị dời đi, tôi và Huyền Kỳ nhìn nhau một cái, cẩn thận đi về phía cửa.
“Muốn ra ngoài à?” Nhưng khi chúng tôi mới đi được mấy bước đã bị phát hiện.
Sau đó, anh ta sải bước đi đến, giương mọt tay lên, một làn khói xông về phía chúng tôi.
Tôi bị sặc, cảm thấy cả người như chết lặng, cùng Huyền Kỳ ngã ra đất.
Tham Lang dùng chân đá đá lên người chúng tôi, ngồi xổm xuống, lắc lắc bình nước hoa nhỏ trong tay nói: “Chị Thanh Loan, nếu chị không thích dùng chai nước hoa này, em đành tự dùng vậy.”
Thấy chai nước hoa này, tôi có thể xác định người này chính là Quế Doanh Doanh.
Cảm giác chết lặng đã tràn đến miệng và cổ họng, tôi há mồm nhưng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Tham Lang đứng lên, đi đến cạnh Vu Dương, nhẹ nhàng nói: “Không phải mày bảo Cửu Vĩ Hồ có tồn tại à? Đúng, đúng là có, chỉ là hiện giờ tao không biết bọn chúng đang ở đâu, nếu bị tao tìm được, tao tất sẽ lột da xẻo thịt. Còn mày, cảm giác thế nào hả? Không thể nhúc nhích được à? Chỉ cần xịt thêm mấy cái nữa thôi…ha ha, ha ha ha”
Sau khi cười mấy tiếng, cô ta cúi người xuống, nắm lấy cằm Vu Dương, nhìn chăm chú: “Nếu không phải tao luôn không thể quên được mùi hương này, tao quả thật đã không thể nhận ra mày, nhớ năm đó, Vu Dương ở Cửu Vĩ Hồ tộc là tình nhân trong mộng của bao nhiêu thiếu nữ, sao giờ đây, không chỉ thông đồng làm bậy với đám loài người này, còn biến thành dáng vẻ này?”
Tôi biết lúc này không phù hợp nhưng lại không nhịn được mà hiếu kì. Nhớ lúc gặp gỡ, Lưu Hà cũng rất kinh ngạc với dáng vẻ hiện tại của Vu Dương, hơn nữa còn từng nói, Vu Dương là người đàn ông đẹp nhất mà cô ta từng thấy, lúc này kẻ đang biến thành Tham Lang kia lại nói vậy, không lẽ, Vu Dương còn có một…khuôn mặt khác?
Thẩm Thiên Huy lúc này đã hồi phục, thấy Tham Lang đứng gần, có lẽ cảm thấy đây là thời cơ tốt nên lặng lẽ lấy một tờ giấy vàng ra, dán lên người anh ta, tiếc rằng động tác quá chậm, vừa mới động dậy đã bị phát hiện.
Tham Lang không kiên nhẫn “chậc” một cái, buông cằm Vu Dương ra, đồng thời giơ tay, đánh Thẩm Thiên Huy bay thẳng ra ngoài, không thể động đậy.
“Nể mặt gia tộc của mày, tao sẽ không giết mày, đừng không biết đủ muốn khảo nghiệm tính nhẫn nại của tao.” Tham Lang nói.
Sau đó, anh ta đứng thẳng người lên, trong tay không biết từ lúc nào đã cầm một chủy thủ có lưỡi dao mỏng như cánh ve, phát ra ánh sáng xanh, nói với Vu Dương. “Gai Thanh Thương, mày hẳn là biết chứ? Tao muốn dùng nó, cắt từng miếng từng miếng trên người đứa con gái loài người này, mày cứ từ từ thưởng thức đi.”
Anh ta đi về phía tôi hai bước, sau đó nhớ ra điều gì, còn nói: “Yên tâm đi, tao không có hứng thú với thứ trên người cô ta, đợi cô ta chết, mày muốn thì cứ việc lấy.”
“Vì…vì sao…” Vu Dương vẫn duy trì dáng vẻ khi trước, giọng nói khàn khàn, khó khăn hỏi.
“Vì sao gì chứ?” Tham Lang nhất thời không hiểu, nhưng rất nhanh đã kịp hiểu ra “Ồ, mày muốn hỏi vì sao tao lại giết cô ta, có đúng không? Ha ha, thật ra, cô ta và tao không hề có thù oán gì cả, muốn trách, thì trách mày đi.”
Nói rồi, dứt khoát đứng lại nói: “Dù sao bây giờ cũng chẳng ai đến cứu chúng mày, tao cũng không vội mất thêm mấy phút nói cho rõ ràng, để cho bọn mày có chết cũng không tiếc. Cô gái này không hề có liên quan gì đến tao, nhưng bây giờ, cô ta liên quan đến mày, cho nên trực tiếp có liên quan đến tao. Trực tiếp giết mày, quá vô vị rồi, chẳng bằng cho mày trơ mắt nhìn người mà mày dùng cả tính mạng để che chở, từng chút từng chút, bị lăng trì mà chết. Cô ta đau đớn, tao sẽ vui vẻ, mày khổ sở, tao có thể thỏa mối hận, như vậy chẳng phải tốt lắm sao?”
Anh ta nói xong, Vu Dương thì nghiến răng nghiến lợi, còn tôi thì vô cùng bất đắc dĩ, hóa ra, tôi chỉ là một vật hy sinh bị liên lụy mà thôi, cũng chả biết là ân oán tình cừu của mấy trăm năm về trước nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.