Cửu Biện Liên

Chương 10: Đào khuyển




Sau lưng lại là một tiếng gầm thét, càng vang dội hơn ban nãy, lại càng dài hơn, trong đó rõ ràng có mang theo sự tức giận, khiến da đầu người ta không khỏi tê dại.
Tham Lang ngậm giao châu, trong con đường nhỏ hẹp mà anh ta lại cứ như đang đi trên đất bằng, chạy nhanh vô cùng, chỉ vài giây sau đã thấy cửa động đằng trước.
Một luồng gió lạnh thổi qua sau lưng, mùi tanh hôi lại càng đậm, khiến tôi suýt buồn nôn, tôi không nhịn được quay đầu ra sau nhìn một cái, chỉ thấy trong bóng tôi, mơ hồ có một động vật khổng lồ, mặc dù nhìn không rõ toàn thân nó nhưng tôi có thể nhìn thấy hai luồng ánh sáng như ma trơi kia, chính là hai mắt của nó, chỉ cách tôi chừng hai bàn tay, đang kề sát lại.
“Gràoo” một tiếng, con vật nhảy về trước một chút, mở to cái miệng cắn mạnh đến.
Tham Lang dường như rất rõ ràng sau lưng đang xảy ra chuyện gì, bỗng dưng chạy nhanh hơn, hai cái răng nhọn hoắc màu trắng cách mông tôi chỉ chừng mấy centimét, sau đó khoảng cách lại bị kéo dài, ngay cả như thế, toàn thân tôi vẫn ứa mồ hôi lạnh, không tự chủ dán sát vào người Tham Lang.
Nếu vừa rồi bị cạp trúng, e là nửa cái mông cũng chẳng còn.
(=)))))) thấy chị vừa tội vừa buồn cười =))))) )
Tham Lang thấy cửa động, chạy càng nhanh, sau đó chạy thẳng ra ngoài.
“Ông cố cẩn thận!” Tôi kêu thành tiếng rồi mới phát hiện, không biết ông cố đã đi đâu, bên ngoài trống rỗng, không có một ai.
Tham Lang để tôi xuống, nhanh chóng cất giao châu: “Đừng lo quá. Ông ơi, lui về sau đi.”
Vừa dứt lời, con vật trong động kia mang theo một thân đầy bụi và mùi tanh hôi, ầm ầm đi ra khỏi động, nó hung ác trợn mắt nhìn chúng tôi, người khẽ cúi thấp, chuẩn bị tấn công.
Dưới ánh trăng, tôi rốt cuộc nhìn thấy toàn bộ diện mạo của nó, mà sau khi nhìn rồi lại càng cảm thấy không thể tin được.
Đây là một con chó vô cùng lớn, cỡ một con ngựa, hai lỗ tai đứng thẳng, mắt lóe ra ánh sáng xanh, miệng há ra, hơi thở tràn đẩy mùi hôi thối, lưỡi đỏ lòm rất dài, không ngừng nhỏ nước bọt, bốn chân to khỏe, răng sắc bén, lông trên người không rõ là là màu xanh lá hay xanh biển, tóm lại là màu xanh.
“Quả nhiên là nó.” Nghe giọng nói của Tham Lang, hẳn là anh ta đã biết,
“Đây là gì? Chó à?” Tôi hỏi.
Tham Lang gật gật đầu: “Đào Khuyển, là một loài thú dữ. Tên kia rốt cuộc là ai, ngay cả con này mà cũng nuôi.”
“Rất khó đối phó à?” Tôi hỏi.
“Cũng tạm.” Tham Lang cởi áo của mình rồi đưa cho tôi “Chỉ là, răng của nó có độc, sau khi bị cắn sẽ không nhúc nhích được, đây chính là điểm phiền toái.
Chẳng lẽ, đây chính là “con chó khổng lồ” mà quỷ không đầu kia đã cho Huyền Kỳ thấy?
Đang suy nghĩ, thân thể đồ sộ của Đào Khuyển đã nhào về phía Tham Lang.
“Đừng khinh thường, coi chừng ông cố của cô đi.” Tham Lang quay đầu lại dặn dò một câu, sau đó bước nhanh lên, tung một đấm vào thẳng mặt Đào Khuyển.
Đào Khuyển thấy không làm được gì, vội lùi lại, đấu sức với Tham Lang.
Kì lạ thật, sao anh ta lại bảo tôi coi chừng ông cố? Tôi không hiểu nổi, muốn hỏi, lại cảm thấy không phải lúc, hơn nữa bây giờ, tôi cũng không còn tâm trí suy nghĩ xem ông cố rốt cuộc đang ở đâu. Tham Lang và Đào Khuyển nhìn nhau, từ từ đi thành một vòng, trên người anh ta dần trở nên cứng rắn, thân giáp dần hiện lên, che đầy người.
Cứ vòng vo như thế chừng mười vòng, Đào Khuyển rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, gầm nhẹ một tiếng nhào tới, Tham Lang cũng muốn nhanh giải quyết nó, cho nên cũng không tránh né, mà dùng hai tay quất mạnh.
Đào Khuyển lúc này đã đếm trước mặt Tham Lang, theo tình thế trước mắt, nó vốn không thể tránh được, nhưng ngay khi chúng tôi cho rằng đã trúng mục tiêu, Đào Khuyển lại như bốc hơi, biến mất.
Tham Lang chụp hụt, bởi vì dùng quá nhiều sức mạnh, suýt nữa ngã xuống đất.
“Chuyện gì?” Anh ta ảo não nhìn xung quanh “Đâu rồi?”
Cùng lúc đó, tôi chợt cảm thấy có sự áp bách truyền đến từ đằng sau, gió thổi bay cả đầu tóc tôi, tôi không kịp suy nghĩ, theo bản năng ngồi xổm xuống rồi lăn qua một bên. Ngay lập tức, nơi tôi vừa đứng ban nãy đã bị móng vuốt khổng lồ của Đào Khuyển đánh thành một cái hố sâu, mà ngay sau khi nó ra chiêu xong, lại lập tức không thấy bóng dáng.
“Quá khoa trương rồi.” Tham Lang vội kéo tôi đến bên cạnh, vẻ mặt khó tin “Nó còn biết Di Hình nữa!”
“Cái gì cơ?” Tôi đứng vững cạnh anh ta, muốn biết vì sao anh ta lại kinh ngạc đến thế.
“Là một loại pháp thuật, là thứ di động xuyên không gian mà Huyền Kỳ cứ hay nhắc đến đấy.” Tham Lang khẩn trương đề phòng “Xem như mày có pháp thuật đi nữa thì cũng chỉ là một con chó không có đầu óc, bình thường chỉ biết ăn, tu luyện không ra gì mà lại có thể vận dụng đến trình độ này, mày có thể xem như là Thần Khuyển rồi!”
“Vừa nãy vì sao nó không dùng?” Tôi nhớ đến khi nãy gặp phải Đào Khuyển.
Tham Lang khụt khịt mũi “Trong động có cấm chế, không thể dùng pháp thuật.”
Vừa dứt lời, mắt chợt sáng ngời, xông về một phía, thân hình vừa động, nơi đó lập tức phát ra tiếng gầm thét, Đào Khuyển bị đánh hiện hình, hai bên lại bắt đầu đấu nhau. Bất quá lần này, tôi dường như bị biến thành mục tiêu chủ yếu, Đào Khuyển nhìn chằm chằm tôi, hết lần này đến lần khác muốn tiến lên nhưng đều bị Tham Lang khống chế trong phạm vi hai thước, hơn nữa, chính anh ta cũng không dám rời đi quá xa.
Đối với Tham Lang, muốn đối phó với một con vật như thế là rất dư dả, nhưng cứ mỗi lần sắp đánh trúng Đào Khuyển, nó lập tức biến mất không thấy đâu rồi lại xuất hiện ở một chỗ khác,khiến Tham Lang vô cùng tức giận, lại không có cách nào, thân thủ cũng dần chậm lại, cũng may anh ta có thân giáp cứng rắn, nếu là người thường, e là đã sớm bị xé thành thịt vụn.
Đánh được một lúc, dù là người đứng xem như tôi đây cũng cảm thấy như thế không phải là cách hay, chứ đừng nói đến Tham Lang vốn không hề có tính nhẫn nại.
“Thật phiền, lại đi đâu rồi hả?” Sau khi nó lại biến mất, Tham Lang dựng thẳng mũi, nghiến răng nghiến lợi đứng tại chỗ, mà Đào Khuyển lại không lập tức xuất hiện như ban nãy, chỉ núp ở một góc, tùy thời tấn công.
“Không ngửi được à?” Tôi hỏi.
“Hướng gió không đúng, lại thổi mùi thối trong động của Hề Nang đến, khiến tôi không ngửi được mùi của nó, thật gian xảo.” Tham Lang chuyển đầu, nhìn vào rừng trúc.
Bỗng nhiên, sau lưng Tham Lang chợt xuất hiện một đôi mắt màu xanh, tôi không kịp kêu một tiếng “cẩn thận”, Đào Khuyển đã tung người, há mồm nhắm ngay ót Tham Lang.
Đó là nơi không có thân giáp. Tôi sợ đến mức ngừng thở.
Tham Lang phản ứng rất nhanh xoay người lại, nhưng lại không dùng móng vuốt chém ra mà chỉ giơ cánh tay lên đỡ.
Đào Khuyển còn muốn né tránh nhưng đã không còn kịp, một tiếng động nhỏ vang lên, Tham Lang dùng tay đè lại đầu nó, đè chặt Đào Khuyển xuống đất.
Đào Khuyển vô cùng khỏe, liều mạng muốn lật người, Tham Lang suýt nữa áp chế không được, dùng hết sức lực, anh ta cũng không còn sức để làm những chuyện khác, một người một chó quay tới quay lui, nhưng không cách nào hoàn toàn chế ngự được đối phương, răng nó dính chặt vào trong thân giáp của Tham Lang, không lấy ra được, nhất thời, nó chỉ có thể cố hết sức giãy dụa.
Tôi bỗng nhiên nghĩ đến, trong răng Đào Khuyển có độc, theo tình hình trước mắt, e rằng Tham Lang sắp không thể nhúc nhích được, nhất định phải nghĩ ra cách.
Nháy mắt, vô số ý nghĩ vụt qua trong đầu tôi, phải nhanh, nhất định phải nhanh lên.
Trong tầm mắt chợt xuất hiện một cái đuôi to như cái cán chổi cảu nó, không ngừng quét tới quét lui trên đất, tôi chợt hiểu ra, không nghĩ ngợi gì nữa, vội cầm chủy thủ xông tới.
“Đè nó lại!” Tôi quát to, sau đó đâm mạnh chủy thủ xuống.
Chủy thủ bằng gỗ đào không có lưỡi dao, một đâm này lại đâm đến chỉ còn phần chuôi lộ ra ngoài, cứ như đâm vào đậu hủ.
Đồng thời, một tiếng rống vang trời, đuôi của Đào Khuyển bị cố định trên đất, nó đau đớn sức mạnh càng ghê gớm, vài lần giãy dụa đã lật Tham Lang xuống ưới.
Ban đầu tôi còn hơi lo lắng, sợ chủy thủ sẽ khiến Đào Khuyển càng khó đối phó, nhìn một lúc lại phát hiện dù nó giãy dụa thế nào, chủy thủ cũng không hề nhúc nhích, cứ như đã cố định chặt nó trên đất.
Đào Khuyển vẫn giãy dụa, vừa kêu gào vừa lật người nhưng lại phát hiện hành động của mình bị quản chế, yên lặng suy nghĩ một lúc, lại bắt đầu cắn cắn cái đuôi của mình.
Tham Lang nhanh chóng đứng dậy, ra tay, cào một phát vào lưng nó, động tác vô cùng nhanh gọn liền mạch.
Bị cắt đứt cột sống, Đào Khuyển tê liệt ngã ra đất, tiếng kêu gào dần thành tiếng nức nỏ, máu bên khóe miệng cũng ngày càng nhiều, tản ra mùi hôi thối, mấy phút sau, nó dần yên tĩnh lại, thân thể thỉnh thoảng co rúm một chút, lúc hấp hối, hai mắt nó vẫn trợn to nhìn chằm chằm chúng tôi.
Tham Lang cau chặt mày, bị mùi hôi thối kia làm sặc đến ho khan, đi lên cho nó thêm hai phát cào, lúc này nó mới hoàn toàn không động đậy được nữa, đôi mắt kia vẫn không hề nhắm lại, cứ như nó vẫn đang trừng mắt nhìn chúng tôi.
“Ôi trời ạ.” Tham Lang thở phào, ngồi phịch xuống đất “Khỏe quá đi, mệt chết tôi.”
“Anh thấy sao rồi.” Tôi quan tâm tình trạng của anh ta hơn.
“Tay đã tê rần rồi.” Anh ta tỏ vẻ không sao cả nhưng lại khiến tôi kinh hãi “Toàn thân sẽ tê dại nhanh thôi.”
Sau đó, lại bắt đầu oán trách: “Aizz, lần này e rằng không xong đâu, tôi nói cô này, pháp thuật thì không biết, cũng chả biết đánh nhau, Di Thiên châu không phải có linh tính ư, sao ban nãy cô không mở to mắt ra cho nó xông về phía cô luôn đi?”
Tôi bị nói đến không phản bác được, đột nhiên nhớ đến một chuyện liền hỏi: “Đúng rồi, ông cố đâu?”
“Không cần lo cho ông ấy!” Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến, Tham Lang càng tức “Ông cố gì đó của cô, nói không chừng chính là người nuôi con chó này.”
“Không thể nào!” Tôi theo bản năng thốt ra.
Tham Lang liếc nhìn tôi, hơi bất đắc dĩ, rút chủy thủ ra: “Ông cố của cô tôi chưa từng thấy, nhưng trên người ông ấy có mùi của con chó này, tôi sẽ không ngửi lầm. Cất đi, chú ý một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.