Cuồng Yêu Chính Là Bệnh, Phải Trị

Chương 13: Ai Làm Bẩn Người Đó Tự Dọn






Edit: Nana
Beta: Phong Nguyệt
- -----------------------------
"Loảng xoảng.
"
Cuối cùng cái bàn vẫn không chịu nổi sức ép của tiểu ma đầu, sụp đổ trên mặt đất, Lư Nguyệt Tình sợ tới run người.
Một lát sau, cô bé bình tĩnh ngồi lại vào bàn, giống như người vừa mới nổi điên không phải là cô.
Sau đó là một khoảng im lặng, Cố Cảnh Dương gật đầu với dì Vương bình tĩnh nói: "Làm phiền dì Vương quét dọn chỗ này một chút.
"
"Vâng, vâng vâng.
" Nghe thấy tiếng nói, dì Vương vừa giật mình tỉnh lại từ trong mộng, vội vàng đứng lên.
"Chờ một chút.
"
Không đợi dì Vương đứng lên, tất cả mọi người lại nghe giọng nói non nớt vang lên lần nữa, người nghe hơi căng thẳng theo bản năng, từng người dựng thẳng lưng, giống như những học sinh trong giờ học bị giáo viên nhìn chằm chằm qua cửa sổ.
Tiêu Tiêu nhảy xuống từ trên ghế, cúi người lấy tờ giấy trên mặt đất, thong thả lau từng ngón tay một.
Cố Cảnh Dương và Lư Nguyệt Tình nhìn, một cơn gió lạnh thổi đến từ phía sau lưng, cảm giác không giống như con gái đang lau tay, mà giống như đang rút xương ra lau, lau sạch sẽ từng cái một.
Tiêu Tiêu cẩn thận lau xong, tùy tiện ném giấy vào thùng rác, nâng cằm nhỏ nói với mẹ: "Ai làm bẩn, người đó tự dọn.
"
Cô bé hơi ngừng lại, quay sang cha: "Ai đổ thêm dầu vào lửa, người đó giúp đỡ.
"
Lư Nguyệt Tình từng chính mắt chứng kiến cha ruột tay không đánh gãy chân tên lưu manh, đối mặt với lời của con gái, hư hư thực thực cảm thấy như yêu cầu 2.
0 của cha cô, không nói lời nào đứng dậy, chạy lon ton đến nhà kho lấy dụng cụ.
Tổng giám đốc Cố, người nặng cả tấn cảm thấy hơi mất mặt, cố gắng vùng vẫy: "Không! ! "
Răng rắc!
Tiêu Tiêu tùy tiện cầm chân bàn bẻ gãy, khóe miệng giật giật, cười lạnh hỏi: "Ba muốn nói gì?"
"!!!"
"Không! ! " Cố Cảnh Dương khó khăn nuốt nước miếng, thấy vợ mình cầm đồ dọn dẹp đi đến, cảm thấy như được ân xá, lập tức giành lấy: "Không nói gì cả, ba làm.

"
Tổng giám đốc Cố: Cái này không có vấn đề gì, chủ yếu là ông thích cảm giác dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ.
Tiêu Tiêu rất hài lòng với hành động thức thời của ba, gọi mẹ vừa bị lấy mất đồ nghề và những người khác trở lại phòng khách gọi cơm ngoài.
Dì Vương cố ý đi cuối cùng, trong lúc Tiêu Tiêu đang cầm điện thoại nhìn đắn đo thì lặng lẽ đến chỗ Cố Cảnh Dương, nhận lấy đồ nghề trong tay ông, nhỏ giọng nói: "Ông chủ, cứ để tôi dọn ở đây là được rồi.
"
Dì Vương là người giúp việc được đào tạo chuyên nghiệp, nên không thể đứng một bên nhìn chủ làm việc được.
"Dì Vương, dì đến xem thử cháu nên gọi món gì cho em trai ăn thì được.
"
"! ! " Dì Vương trở tay nhét lại đồ nghề vào tay Cố Cảnh Dương, quay đầu đi thẳng đến phòng khách.
Dì Vương: Trừ khi chủ gia đình gọi.
"! ! " Cố Cảnh Dương nhìn hai lớn ba nhỏ trên sofa, lại nhìn đống đồ trong tay.
Nhà này sắp thay đổi rồi!
Mãi cho đến bữa ăn, sau khi Tiêu Tiêu ăn xong, Cố Cảnh Dương mới miễn cưỡng dọn xong đống bừa bãi trên sàn, chỉ còn lại một chiếc bàn bằng đá cẩm thạch vỡ, nằm lẻ loi trong góc tường, đợi ngày mai sẽ nói trợ lý tìm người dọn đi.
Ban đêm
Cố Danh Đình tắm rửa sạch sẽ ngồi ở mép giường, dì Vương cũng vừa mới đi khỏi, ánh trăng tràn vào căn phòng qua cửa sổ sát đất, chiếu lên người cậu, làm gương mặt của cậu bé càng thêm u buồn và trầm lặng.
Rất lâu sau đó, Cố Danh Đình nắm chặt tay, đứng lên.
Cậu nghĩ kỹ rồi, cậu nên nói chuyện với ba mình, có lẽ chỉ khi cậu bé ở bên cạnh ông bà thì mọi người mới được vui vẻ.
Cố Danh Đình vặn tay nắm cửa bước ra ngoài, ngọn đèn vàng ấm áp treo trên hành lang dài xua tan đi nỗi sợ hãi mà màn đêm đem đến.
Cậu bé bước lên tầng ba theo cách bố trí các căn phòng mà dì Vương đã nói trong lúc dọn dẹp, muốn nhìn thử xem ba có còn ở phòng sách không.
Bước lên tầng ba, vừa ngẩng đầu lên thì thấy một bóng dáng lén lút đứng trước cửa phòng.
Trí nhớ và thị lực của Cố Danh Đình rất tốt, nhanh chóng nhận ra đây là em gái của cậu, người đã đập vỡ bàn chỉ với một cú đấm.
Trong bữa ăn, đối phương còn đưa cho cậu chiếc đùi gà duy nhất của mình, tuy rằng còn nghi ngờ cô bé chưa rửa tay, nhưng bạn nhỏ Cố Danh Đình có thói quen sạch sẽ cũng không từ chối.
Còn lý do xuất phát từ phép lịch sự hay xuất phát từ sợ hãi thì cậu cũng không biết.
Lúc này Cố Danh Đình đứng ở đầu cầu thang, lặng lẽ nhìn bóng dáng nhỏ bé vểnh mông lên ngó dáo dác ở cửa phòng sách, do dự một lúc, cuối cùng cậu vẫn đi tới.

"Em đang làm gì đấy?"
Tiêu Tiêu hoảng sợ, nhón chân nhỏ vươn tay túm lấy cổ anh trai, mặc kệ đối phương giãy giụa, đưa một tay lên miệng, nhỏ giọng nói: "Chắc đây lần đầu tiên anh nghe trộm người lớn nói chuyện, nhìn em mà học hỏi, đừng lên tiếng.
"
Cố Danh Đình: "! ! "
Ai muốn nghe trộm người lớn nói chuyện chứ!
Đột nhiên bị một chậu nước bẩn hắt vào người khiến Cố Danh Đình không kịp đề phòng, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ cậu làm hành động bất lịch sự như vậy, khuôn mặt cậu đỏ bừng.
Chẳng qua đứa em gái nhỏ hơn ba tuổi dùng cánh tay dài nhỏ nhắn như kìm sắt, kẹp cổ cậu làm cậu không thể động đậy, chỉ có thể đi theo cô bé làm hành vi đáng xấu hổ này.
Cố Danh Đình bỏ cuộc, cùng em gái dựa vào cửa như sống không còn gì luyến tiếc, loáng thoáng nghe thấy tiếng cãi vã bên trong.
Trong phòng sách, Cố Cảnh Dương đang xử lý tài liệu, ông mới vừa về Bắc Kinh tiếp nhận Cố thị, có rất nhiều việc, ngày nào cũng bận rộn đến khuya.
Lư Nguyệt Tình ngồi trên sô pha nhìn ông, bầu không khí im lặng căng thẳng giữa hai người.
Cuối cùng Lư Nguyệt Tình không nhịn được, cố gắng bình tĩnh nói: "Anh đưa Danh Đình về, vì sao lại không nói trước với em.
"
Động tác của Cố Cảnh Dương cũng không ngừng, giọng nói lạnh lùng bình tĩnh: "Anh nghĩ vừa nãy nói ở dưới tầng rồi.
"
"Lý do là gì?" Lư Nguyệt Tình không nhịn được cao giọng hỏi: "Anh vội vàng như vậy sao? Đến mức không có thời gian chờ em về rồi cùng bàn bạc sao?"
"Em nhỏ giọng một chút.
" Cố Cảnh Dương nhíu mày.
Cha Cố không muốn giải thích, cũng không thể giải thích, bởi vì chuyện này vốn dĩ là do ông cố ý làm vậy.
Ngày đó cha Cố muốn dẫn con cái đến gặp ông bà, bị Tiêu Tiêu từ chối, Lư Nguyệt Tình cũng không lên tiếng phản đối, trong lòng Cố Cảnh Dương ít nhiều có chút không thoải mái.
Có lẽ chính cha Cố cũng không nhận ra, ông được Lư Nguyệt Tình theo đuổi nhiều năm như vậy, sớm đã bị chiều hư.
Ông đã quen với việc đối phương toàn tâm toàn ý nghe lời.
Ngoại trừ thân phận là mẹ của mấy đứa trẻ, việc tự tiện mang con về mà không báo trước là sự trừng phạt của Cố Cảnh Dương dành cho bà.
Cha Cố dùng cách này để thể hiện sự không hài lòng với Lư Nguyệt Tình.

Cố Cảnh Dương là người luôn bình tĩnh và biết kiềm chế, sẽ không bao giờ thừa nhận mình làm ra chuyện ấu trĩ như vậy.
Lư Nguyệt Tình nhìn dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra của ông, lần đầu tiên cảm thấy trong lòng thật sự mệt mỏi, bà trượt khỏi ghế sô pha, che mặt lẩm bẩm nói: "Cố Cảnh Dương, rốt cuộc anh nghĩ gì về tôi?"
Cố Cảnh Dương nhìn dáng vẻ này của cô, trong lòng rối như tơ vò, ông buông bút trong tay, nhắm mắt lại hỏi: "Gần đây rốt cuộc em bị làm sao vậy?"
"Chỉ là một đứa trẻ, chẳng phải em chăm sóc Danh Tiêu và Danh Sâm rất tốt sao.
"
"Sao có thể giống nhau được.
" Lư Nguyệt Tình bỗng nhiên nói.
Mẹ Cố không có thái độ thù địch với Cố Danh Đình, bà không để ý việc Cố Danh Đình trở về, mà là việc Cố Cảnh Dương quyết định nhưng không hỏi ý kiến bà, bà để ý việc Cố Cảnh Dương không tôn trọng bà.
Nhưng Cố Cảnh Dương lại hiểu lầm, sắc mặt lạnh lùng nhìn Lư Nguyệt Tình, một lúc sau cười lạnh: "Lư Nguyệt Tình, trước khi kết hôn với anh, em có biết rằng anh đã kết hôn và có con không?"
"! ! "
Lạnh lùng, ánh mắt đó như muốn bắn xuyên qua cơ thể Lư Nguyệt Tình, cảm giác lạnh thấu xương.
Đôi mắt như bị phủ một tầng sương, khiến người nhìn vào không thể thấy rõ.
Lư Nguyệt Tình khẽ cười, vẫn còn may, ít nhất để bà không nhìn ra trong mắt đối phương có chứa sự khinh miệt hay không.
Đột nhiên bà không nói gì nữa, Lư Nguyệt Tình đứng lên đi ra ngoài.
Cố Danh Đình ngoài cửa da đầu tê rần, đứng tại chỗ, cậu chưa bao giờ làm chuyện "xấu" như vậy, lỡ bị phát hiện thì phải làm sao bây giờ.
Theo bản năng ép người vào lòng em gái như một con đà điểu tám tuổi nhỏ bé.
Ngược lại, Tiêu Tiêu là người có nhiều kinh nghiệm, thậm chí cô bé còn nhàn nhã nghĩ ra mười bộ "Cách phản hồi khi nghe lén và bị bắt" ở trong đầu, chọn đi chọn lại trong số đó, xem cái nào phù hợp với mẹ già đang đau lòng vì cặn bã.
Nhưng không ngờ chuẩn bị bắt tay hành động, thì người lại không xuất hiện.
Mặc kệ vì lý do gì, trong lòng Tiêu Tiêu đều vui vẻ, vội vàng che miệng anh trai lại, rồi nhanh chóng nhẹ nhàng kéo người chạy xuống dưới lầu.
"Cố Cảnh Dương.
" Trong phòng sách, Lư Nguyệt Tình đặt một tay lên tay nắm cửa, trong giọng nói có chút tự giễu: "Lúc trước là anh cầu hôn em.
"
Nói xong, mẹ Cố mở cửa bước ra không quay đầu lại.
Cố Cảnh Dương trong phòng hóa đá ngồi yên tại chỗ, sau đó ông hất tung đống văn kiện trên bàn, bối rối tựa lưng vào ghế ngồi.
Ba Cố sẽ không bao giờ quên, khi nhìn thấy Lư Nguyệt Tình và chồng cũ sóng vai đứng bên nhau trong bữa tiệc năm ấy, sự ghen tuông đâm thẳng vào trái tim ông.
Cho nên sau khi bà ly hôn, ông đến trước mặt bà dùng cái cớ đê tiện, cần một người chăm sóc gia đình khiến bà ở bên cạnh ông.
Ông đã đánh cược thắng, đúng là Lư Nguyệt Tình yêu ông.
Nhưng vì sao bọn họ lại trở nên như thế này?


Niềm vui và nỗi buồn của người lớn không giống trẻ con.
Dù sao sau khi Tiêu Tiêu nghe xong thì trở về phòng, trong lòng rất vui vẻ.
Tiêu Tiêu ngồi trên sô pha lười biếng chép miệng, cảm thấy chưa đủ.
Phiên bản thực tế của bộ phim máu chó《 cám dỗ của ba mẹ 》thú vị là vậy, nhưng không biết đến bao giờ cô bé mới gặp được nam nữ phụ.
Nghĩ vậy, Tiêu Tiêu quay đầu, tò mò nhìn về phía Cố Danh Đình: "Này anh trai, mẹ anh rất đẹp sao? Đã tái hôn chưa?"
Cố Danh Đình: "! ! "
Cậu nhìn trên mặt em gái ghi rõ "Nhanh lên đi, em muốn ăn dưa", sắc mặt phức tạp, nửa ngày mới rụt rè gật đầu: "Đã tái hôn ở Lê Quốc năm ngoái.
"
"Ồ.
" Tiêu Tiêu tiếc nuối quay đầu lại.
Đáng tiếc, bộ phim máu chó mà không có nữ phụ độc ác thì không có linh hồn.
Suy nghĩ một hồi lâu, cô bé quẳng mọi thứ ra sau đầu, nhảy xuống sô pha, thò tay vào khe hở sô pha lấy ra hai viên kẹo que, cô bé cầm viên kẹo, nhíu mày nhìn kỹ trong chốc lát, đưa một viên trong đó đến trước mặt anh trai, cười tủm tỉm hỏi:
"Anh trai, anh muốn vị dâu tây hay vị cam?"
"! ! " Cố Danh Đình vốn dĩ không muốn, nhưng nhìn viên kẹo cam ở trước mặt, không khỏi chua xót nói: "Anh muốn ăn vị dâu tây.
"
"Được.
" Tiêu Tiêu mi mắt cong cong, nhét viên kẹo vị dâu tây ở tay khác vào trong tay cậu.
Cố Danh Đình cầm viên kẹo, mặt đỏ bừng bừng.
Cậu không ngờ em gái lại chiều theo ý cậu như vậy, trong lòng cảm thấy xấu hổ, cậu nắm viên kẹo rồi đưa lại cho cô, nói nhỏ: "Em, em ăn đi, anh không ăn.
"
"Thôi mà, ăn đi, ăn đi, đừng khách sáo.
" Tiêu Tiêu lấy lại kẹo bóc vỏ ra, rồi nhét vào miệng anh trai, nghiêng đầu hỏi: "Ăn ngon không.
"
Cố Danh Đình cảm giác được vị dâu tây ngọt ngào thơm nồng trong miệng, ngậm miệng ngượng ngùng gật đầu: "Ừ, ngon lắm.
"
"Đúng không, đúng không.
" Tiêu Tiêu cười ha ha: "Em cũng cảm thấy ăn rất ngon, đáng tiếc ngày hôm qua mới liếm một chút đã rơi xuống đất, định đem đi vứt mà lại quên mất, ha ha ha.
"
Tác giả có điều muốn nói: Tiêu Tiêu: Hahaha, định tính kế tui à?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.