Cuồng Vũ Khuynh Nhân

Chương 22: Lựa chọn của Vũ Dực




Nửa tháng sau
“Nha đầu, ngươi quyết định kĩ rồi chứ?”
“Dạ.” Hạ Vũ gật đầu. “Dù hắn lựa chọn ra sao, ta cũng cần một câu trả lời thỏa đáng.”
“Vậy cũng được.” Lão gật đầu “Nể tình ngươi gần tháng nay phục vụ ta rất tốt, ta sẽ tiễn ngươi một đoạn.”
Hạ Vũ kì quái. Đông Tuyền lão nhân trở nên tốt bụng như vậy từ khi nào?
“Ngu ngốc.” Lão búng trán Hạ Vũ “Ngươi không nhận ra là đã đột phá ư?”
Hạ Vũ cả kinh, kiểm tra lại. Nàng thực sự đột phá? Gần tháng nay trên đảo, hoàn toàn năng lực bị phong ấn. Tất cả công việc nàng dựa vào sức lực làm việc. Bây giờ lão nhắc nhở mới kiểm tra lại, thực sự là đột phá. Hơn nữa là thập cấp kì giữa. Chuyện này phải giải thích ra sao?
“Khi ngươi rơi vào đây, ngươi đã bị dính vào Ngự Thủy. Phải, chính là nguồn suối áp chế nội lực. Ngươi ở đây, lực lượng tinh thuần hấp thu không ít nhưng lại không thể sử dụng phải không? Tính toán, Ngự Thủy cũng sắp hết công dụng. Tất cả năng lượng tích trữ trong cơ thể có phải hay không giúp ngươi lên cấp?”
“Sao lão biết?” Hạ Vũ tròn mắt
“Ha ha ha, nha đầu ngốc. Người như ngươi tu luyện chính là kì tài trăm năm khó gặp. Có phải người khác không nhận thấy nguyên tố giao động quanh ngươi không? Có phải không ai dò được năng lượng của ngươi không?”
“Đúng vậy.”Nhắc đến đây ngược lại nàng rất bình tĩnh
“Không ngờ… aizzzz” Lão thở dài “Ngươi nha, tiểu nhân nhi như vậy lại có bản hộ pháp thất truyền. Không biết là ai giúp ngươi nữa.”
“Là ý gì?” Phương pháp tiểu Bạch có gì không đúng sao?
“Chuyện kể ra thì rất dài. Nhưng có lẽ lần tới gặp lại chúng ta có cơ hội nói thì sao.” Lão cười “Trừ họ Độc Cô lánh đời gia tộc kia, ta cũng không biết thủ pháp này lại có người ngoài luyện được.”
“Ồ, vậy sao?” Hạ Vũ hứng thú
“Không những vậy, thực sự khi dùng nó, ngươi có thể nắm bắt bất cứ nguyên tố nào mình thích.”
Hạ Vũ nhíu mi. Thật vật sao?
“Ngươi không phải là không biết điều này chứ?” Lão trợn mắt
Hạ Vũ lắc đầu. Đang định lên tiếng thì hỏa lang tiến tới
“Chủ nhân, cửa truyền tống đã mở”
“Chúng ta đi thôi.” Lão thở dài “Ta tiễn ngươi một đoạn”
Nhìn những xoáy nước kia, Hạ Vũ lại có chút luyến tiếc. Sống ở đây cũng gần tháng, cũng có chút quen thuộc. Chỗ này tốt lắm. Về sau có thể, nên tìm nơi thế này ở tiêu dao qua ngày không tệ.
“Đi đi.”
“Đông Tuyền lão nhân, Hạ Vũ đi.”
Nhìn bóng dáng nho nhỏ rối rắm nhảy vào xoáy nước, lão nghĩ ngợi một chút. Hỏa lang tinh ý nhìn theo xoáy nước dần khép lại rồi nhìn lão.
“Chủ nhân muốn đi?”
“Đứa nhỏ ngốc.” Lão phì cười “Ta làm sao có thể đi?”
“Chỉ cần chủ nhân muốn, phong ấn này có là gì?” Hỏa lang không cho là đúng, phì phì thở.
“Có lẽ nhân ngư tộc cũng giải quyết xong rồi.” Lão tự nhủ “Nó nói gì?”
“Nàng ta hoài thai rồi. Có lẽ cũng đã xông vào điện rồi.”
“Aizzz, cuộc sống giới trẻ, chúng ta cũng không tham gia vào được.”
“Vương, người nói vậy thật không đúng.” Hỏa lang nói “Dù gì trong máu ngươi một nửa chính là nhân ngư tộc. Vương hoàn toàn có khả năng trở lại tranh vị”
“Nhiều năm như vậy, ngươi còn oán hận ta mang ngươi đi sao?” Lão bật cười “Không lẽ vẫn nhớ đến Thủy lang?” Giọng nói đầy trêu ghẹo
“Hừ, đừng nhắc tới nàng ta.” Hỏa lang tức giận thở phì phì quay đi
Lão nhìn bóng Hỏa lang. Hơn ngàn năm tuổi còn giận dỗi như trẻ con. Thật là khó chiều. Tịch dương dần trôi, lão cũng không nghĩ ngợi mà trở về nhà. Lại phải tự mình nấu ăn rồi. Thật hoài niệm cơm đứa nhỏ kia nấu.
***
Hạ Vũ một đường theo dòng nước xuống. Bình thường nhân ngư tộc náo nhiệt, nay lai yên ắng. Hạ Vũ rơi vào tống trận truyền thẳng xuống thủy cung. Thật không biết may mắn hay xui xẻo.
Nàng nhìn căn phòng xa hoa này, thật không nghĩ mình vào tận tẩm cung của nữ hoàng. Mắt thấy nữ nhân nằm trên giường kia, tâm trạng Hạ Vũ lại rối rắm.
Sở dĩ biết nàng ta là nữ vương bởi ấn kí giữa trán nàng, giọt nước đỏ như máu – biểu tượng chủ nhân biển cả. Nói vậy là căn bản hoàng cung nhân ngư tộc vẫn chưa định đoạt. Mắt thấy người trên giường nhịp thở đều đều không có dấu hiệu muốn tỉnh, nàng rón rén lại gần.
Đó là khuôn mặt cỡ nào tinh xảo. Đường nét như được đẽo gọt tỉ mỉ. Mái tóc xanh ôm trọn khuôn mặt, mềm mại, mượt mà như dòng nước. Đôi môi anh đào khẽ mở, mị hoặc chúng sinh. Quả không hổ danh là nhân ngư tộc. Thực xinh đẹp.
Đang ngắm, lại nghe tiếng người tiến vào. Hạ Vũ cẩn thận trốn vào tủ. Đi vào có bốn nam nhân xinh đẹp, mỗi người một vẻ nhưng đều có một vết bớt hình hoa giữa trán – biểu tượng nam nhân của nữ vương.
“Đại ca, đừng tức giận.” Một nam nhân hơn 30 mở miệng. Hắn có đôi mắt màu trà rất cuốn hút
“Hừ, lão tử mới không thèm tức giận con bé đấy” Kẻ được gọi đại ca chính là nam nhân đã tấn công Hạ Vũ hôm đó “Lão nhị, ngươi nói xem tiếp theo nên làm gì.”
“Tiếp đón cẩn thận thôi.” Người gọi lão nhị khẽ cười. Ánh mắt hoa dào khẽ cong lên cực gian xảo “Không phải 2 tuần nữa mới sinh sao? Ta thực muốn xem nó giữ thế nào cái bụng đấy.”
“Chỉ là nam nhân kia thật không biết tốt xấu” lão đại khinh thường “Thực mất mặt nam nhân chúng ta.”
Nghe đến đây tim Hạ Vũ bộp chộp. Vậy là Vũ Dực hắn lựa chọn như vậy sao?
“Theo ta thấy tốt nhất nên tìm ra cách đưa nam nhân kia đi.” Một nam nhân vẻ ngoài lạnh băng lên tiếng. Hắn là người duy nhất dùng khăn che lại ấn kí trên trán.
“Lão tứ, ngươi có chủ ý gì?”
“Nữ nhân ngư thể chất rất dễ hoài thai. Nếu không phải nàng bị hạ dược, chưa chắc đã sinh được con bé.”
“Hừ, nói dễ nghe. Dù gì nó cũng là con ngươi.” Lão đại khinh thường
“Lão tứ nói đúng. Cần giải quyết hết nam nhân bên cạnh nàng.” Lão nhị lên tiếng
“Khụ khụ khụ…”
Trên giường lúc này lại có tiếng ho. Tim Hạ Vũ đập mạnh. Nữ vương tỉnh?
“Tứ lang…” giọng nói yếu ớt, mỏng manh vang lên
Nam tử lạnh băng hơi cứng ngắc. Hắn khẽ xoay người. Tâm tình lão đại không tốt lắm. Hắn hừ một tiếng rồi bỏ ra ngoài.
“Ta đây.” Nam nhân ứng tiếng rồi đi đến bên giường
Dường như nàng ta mệt nhọc đến không động nổi người. Chỉ khẽ đưa tay lên lại vô lực hạ xuống. Nam nhân đi đến gần, nâng nàng lên. Động tác cứng nhắc, nhưng hết sức nhẹ nhàng.
“Như nhi thế nào rồi?”
“Con bé khỏe.” Hắn dương lên tia cười yếu ớt “Nó vừa đến thăm nàng, nhưng sợ nàng thức dậy, vừa dời đi.”
“Khụ khụ khụ….” Nàng ho một tràng dài. “Thân thể này thực không biết trụ được đến khi con bé có nữ nhi không…”
“không sao, rồi nàng sẽ tốt thôi”
Tiếng nói nhỏ dần, xen kẽ tiếng ho. Hạ Vũ khó hiểu nhíu mày. Nếu nàng không nhầm, nữ vương nhân ngư bị lừa dối không biết chuyện gì. Mà nàng ta lại tin tưởng tuyệt đối vị tứ lang này. Con gái nàng chính là con đẻ của vị này. Xem ra, hoàng thất ở đâu cũng rắc rối như nhau. Thân tình, thâm tình trong cung cấm thật xa xỉ.
Tiếng hô hấp dần đều. Lại có tiếng bước chân đi vào. Nam nhân xưng là lão nhị khẽ mỉm cười nhìn trên giường.
“Ngươi không nên có phân tình cảm này.”
“Ta hiểu. Nhưng nói thế nào, nàng cũng là nương tử của ta, mẫu thân con gái ta. Như thế nào có thể nói tình cảm mấy trăm năm nay là giả dối.”
“Hừ, hoàng thất vĩnh viễn là nơi lạnh lẽo nhất. Làm gì có cái gọi là tình thân. Năm đó, nếu không phải cố nữ vương hạ lệnh, ngươi nghĩ nàng chỉ có một đứa con thôi sao? Năm đó, đáng lí ra nhân ngư tộc đã đổi chủ rồi.”
Bọn họ vừa nói vừa đi ra. Hạ Vũ thở phào. Thật may mắn không bị phát hiện. Thật may mắn vì xung quanh nàng không có nguyên tố dao động. Nếu bị phát hiện, bằng vào thực lực của nàng đúng là khó sống nổi.
Hạ Vũ liếc nhìn nữ vương đang ngủ say sưa, sâu kín thở dài rồi lắc mình ra khỏi phòng. Nàng muốn đi tìm hắn.
Hạ Vũ không biết đường, lại không thể tùy tiện tóm một người hỏi đường. Nhân ngư ở dưới nước hoạt động như con người, ai có pháp lực cao thì biến hóa thành chân nên nàng có thể tránh câu hỏi đuôi nàng đâu. Sau khi đi nửa vòng cung mà không bắt gặp bất cứ ai, nàng bắt đầu bực mình.
Làm thế nào để tìm Vũ Dực?
Tai nghe tiếng động, cảm nhận có người đến, Hạ Vũ rất nhanh lẩn sau cột trụ trốn đi. Có rất nhiều tiếng quạt nước, tiếng hô. Một nam nhân có chân lại bị một lũ có đuôi đuổi theo, đây là sao? Hạ Vũ bất động quan sát cho đến khi nam nhân đó chạy tới gần.
Là hắn?
Hạ Vũ nhíu mi, thừa dịp những nhân ngư kia chưa đuổi đến, kéo hắn lại bịt miệng không cho lên tiếng. Mắt thấy nhân ngư tức giận quay xung quanh, Hạ Vũ nhanh chân lẻn vào một căn phòng còn khép hờ.
“Là ngươi?”
“Tại sao ngươi ở đây? Ngươi có thấy người đi cùng ta không?” Hạ Vũ nhíu mi hỏi
Đây chính là người đi cùng nàng trên chuyến tàu.
Tề Mạc ngẩn ra, nhìn thấy Hạ Vũ hắn có không dám tin, vui vẻ pha lẫn xấu hổ. Tại sao cùng nhảy vào chỗ đó mà hắn không gặp nàng, lại gặp người kia? Nam nhân kia cũng thật là, tại sao lại có thể làm như vậy chứ?
“Cẩn thận, họ vẫn chưa đi xa đâu.”
Sau khi xác định kĩ lại lần nữa mọi người đã bỏ đi, Tề Mạc mới kể lại cho Hạ Vũ nghe chuyện hắn nhìn thấy Vũ Dực. Nhưng hắn cũng không nói rõ ràng lắm. Chuyến này hắn đến là đi cùng nhóm người công chúa, nhưng lại bị truy đuổi vì nghĩ là nam nhân của công chúa kia.
Hạ Vũ xác định hắn không có giỡn, trái tim bất giác rơi bịch. Nói như vậy là Vũ Dực chọn ở lại?
“Không phải đâu.” Tề Mạc lắc đầu
“Ngươi có ý gì?”
“Ta đã gặp đại ca ngươi. Ba chúng ta đã có giao dịch. Nàng ta muốn có thai, hắn muốn chính là Nước Mắt Nhân Ngư, còn ta muốn tìm hiểu tại sao ta không thể lên cấp. Mặc dù điều này rất trái lương tâm nhưng cái thai là giả. Ta cho nàng ta dùng thuốc để giả có thai.”
“Cái gì?” Hạ Vũ tròn mắt
“Thuốc là của ta. Nàng ta đồng ý giao dịch. Hiện trạng giống hệt như có thai, đến ngự y kiểm tra cũng nói là mạch hỉ.”
“Được rồi, nói vậy hắn bây giờ cũng bị đuổi giết?”
“Có lẽ vậy. Nhưng là năng lực của hắn sau khi ở cạnh công chúa tăng rất nhanh, đã đạt bát cấp rồi. Nàng ta cũng không giải quyết được vấn đề của ta.” Hắn chán nản nói.
“Giúp ta liên lạc với Vũ Dực. Ta có cách giúp ngươi.”
“Thật?” Hắn ngạc nhiên.
“Phải, ta đã từng bị giống ngươi.”
Hắn trầm ngâm chút rồi gật đầu. Có lẽ sư phụ đúng, nàng có thể giúp hắn.
“Mỗi tối 2 người họ sẽ ở chung để che dấu tai mắt. Tẩm cung công chúa canh khá nghiêm ngặt. Ngươi trước đi theo ta đi.”
Hai người lén lén lút lút thò ra. Tề Mạc cũng là bị đuổi đến, chạy loạn một vòng mới nhớ đường đi. Dưới nước, ngày đêm giống như trên cạn. Ban đêm nước biển đặc biệt lạnh và tối. Hạ Vũ cao chưa đến ngực hắn, đi bên cạnh như bé con. Tề Mạc nói thế nào cũng đã ngoài 20 rồi, nhìn hắn dẫn Hạ Vũ đi như bảo mẫu trông trẻ, thực nực cười.
Đến tẩm cung, không một bóng người trông coi. Lại nghe có tiếng thở dốc đầy kích tình, mặt Hạ Vũ đỏ ửng. Không ngờ lại gặp chuyện này. Hai người này, không phải nói giả vờ sao? Hạ Vũ có hơi tức giận.
“Ai?”
“Ta đã về.”
Cửa phòng mở ra. Vẫn còn nghe rõ tiếng rên phóng túng bên trong. Vũ Dực lại bình thản đi ra. Mới có 1 tháng, hắn trông như trưởng thành ra vậy. Khi nhìn thấy Hạ Vũ, hắn thoáng sửng sốt. Khuôn mặt lại nhanh chóng đỏ lên, xấu hổ cúi gằm xuống.
“Vũ… Ta… Không phải như ngươi nghĩ…”
“Hừ, đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, ngươi lại để mĩ nhân cô quạnh như vậy sao?” Hạ Vũ hừ mũi, giọng chua chua nói
Thật tốt, không phải hắn. Mặc dù biết lựa chọn như vậy thực tốt cho hắn, nhưng là nàng cũng sẽ không tự nhiên, có chút khó chịu. Một người ở cạnh mình thời gian dài như vậy, cho dù không có tình cũng có nghĩa. Huống chi, Vũ Dực do một tay nàng dẫn dắt, nay lại bị nữ tử xa lạ cướp mất thật không quen.
“Nhanh lên, vào đây.”
Hóa ra trong phòng còn có một tầng kết giới. Thảo nào những người kia không trực tiếp xông vào được. Ở trên giường, cách một tầng sa mỏng có thể thấy thân thể nữ nhân lung linh cùng trận chiến kịch liệt trên đó. Hạ Vũ đỏ mặt, lại bị Vũ Dực bịt tai xoay đi,
“Không nên nhìn. Ra gian ngoài chúng ta nói chuyện.”
Tai Hạ Vũ đỏ rực. Làm người 2 kiếp, nàng đã bao giờ động đến cái này đâu. Ngẫm lại hai mấy năm cuộc đời lại chưa biết đến luyến ái, cũng chưa xem “heo” chạy bao giờ, thật mất mặt. Vũ Dực cũng đỏ mặt. Tề Mạc dường như không bị kích bởi âm thanh này. Hắn hoàn toàn bình thường.
“Vũ, sau khi xong chuyện này, nàng ta hứa trao Nước Mắt Nhân Ngư cho ta rồi.” Hắn cười “Như vậy liền giao cho ngươi dùng.”
“Ngươi hứa gì với nàng? Bảo vật như vậy muốn lấy là được sao?” Ánh mắt Hạ Vũ không tin, chỉ tiếc rèn sắt không thành nhìn Vũ Dực.
Vũ Dực há hốc mồm, ảo não. Hắn biết chứ. Điều kiện hắn đã từ chối. Nhưng nàng ta hứa đưa vật là thật. Chỉ là Nước Mắt Nhân Ngư là bảo vật trong quốc khố. Nó có linh tính, tự mình chọn chủ. Nàng ta hứa cho hắn cơ hội vào, chỉ là lấy được không còn dựa vào bản lĩnh.
Mới có một tháng nhìn hắn gầy đi, nhưng Hạ Vũ lại mập mạp nõn nà hơn hẳn. Đôi mắt xanh biếc, long lanh như nước, linh động như nai đánh sâu vào tâm trí hắn. Những ngày sống trong giày vò đấy, khi hắn không trụ nổi dụ hoặc thì hình ảnh nàng hiện lên trong đầu. Hắn giật mình sợ hãi. Hắn có ý tưởng không đúng đắn với nàng. Nàng là chủ nhân của hắn. Nàng vẫn còn là đứa trẻ. Nhưng hắn lại không phủ nhận được rằng lúc đó hắn nghĩ đến nàng. Mơ mơ màng màng như vậy, đến khi nhận ra, hắn đã bắn ra rồi. Hắn xấu hổ. Hắn không dám đối mặt với Hạ Vũ. Hắn đã làm điều có lỗi với nàng.
Hắn không kiềm lòng được khi nhớ đến nàng. Nhớ từng động tác, giọng điệu. Tiếng rên rỉ vờn quanh trong gian phòng khiến hắn ảo tưởng đó là nàng. Hắn muốn phỉ nhổ chính mình. Phỉ nhổ bản thân xấu xa đê tiện. Vũ thanh cao như bông hoa tuyết liên. Kiêu ngạo, thanh tao, độc nhất vô nhị. Hắn là cái gì mà dám mơ tưởng đến nàng?
Cũng có lúc hắn nghĩ sẽ làm vua của biển cả. Như vậy nàng hẳn sẽ có thêm cánh tay đắc lực là nhân ngư tộc. Nhưng hắn luyến tiếc. Hắn đã không xứng với nàng, ngay cả cơ hội nhìn nàng mỗi ngày cũng bị tước đoạt thật thống khổ. Tâm hồn hắn dãy dụa trong đống luân lí đạo đức tự hắn gây ra. Hắn biết, Vũ sẽ không ép buộc hắn. Vũ sẽ không hi sinh hắn vì mục đích lấy được tộc nhân ngư. Nếu vậy hãy cứ để hắn tiếp tục ích kỉ bên nàng đi. Sẽ có ngày hắn vì nàng gây dựng một thế lực lớn mạnh. Hắn không cần dựa vào nữ nhân nào để đạt mục đích cả. Khẳng định nàng cũng mong thế. Từ lúc đó, hắn đã âm thầm hạ quyết tâm.
Có lẽ rất lâu sau đó, hắn sẽ hoài niệm về khoảng thời gian này. Nhìn đội quân tinh nhuệ gọi mình là chủ tử, hắn mỉm cười. Giúp cho nàng, mãi mãi đứng sau nàng ủng hộ vô điều kiện. Chỉ cần nhìn nàng vui là đủ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.