Cuồng Vũ Khuynh Nhân

Chương 15: Nói chuyện




Cuối tháng 2, công tác chuẩn bị coi như hoàn thành. Hạ Vũ ít ra ngoài hơn mà ở nhà viết công thức bánh và nước. Quán trà của nhà nàng tên Vô Ưu. Cái này là do cả nhà quyết rồi chọn ra. Hiện nay, công tác PR phải nhờ đến mấy nam nhân trong nhà rồi.
Hạ Vũ muốn áp dụng thẻ hội viên và chương trình khuyến mãi. Chẳng qua cái này phải đợi quán có danh tiếng đã. Tháng đầu tiên đích thân nàng quản đồ uống, sau đó truyền cho mấy người làm. Đầu bếp cũng thuê 2 người rồi. Họ cảm thấy rất hứng thú với đồ uống và bánh kem của nàng. Chẳng qua, nếu muốn học nghề phải kí khế ước bán mình, không thì nàng không truyền nghề không công để người ta chạy mất nha.
Đầu tháng 3 đã chọn ra ngày khai trương. Càng gần ngày thì càng bận. Giới thiệu cửa hàng Hạ Tinh nhận tuyên truyền. Hắn quen biết Chu Đường Ngọc, mà Chu Đường Ngọc lại là vị quen thuộc với kinh thành, rất nhanh đồng ý đi giới thiệu cùng hắn. Trong 1 lần tình cờ gặp lại chủ của hội đấu giá, nàng cũng vui vẻ mời hắn đến. Doãn Chi nhiệt tình đáp ứng, vị lão nhân mặt trắng râu dài kia cũng vui vẻ hứa nhất định sẽ đến.
Kể từ hôm đó đến giờ nàng cũng chưa để ý đến người mình đã mua. Gặp Doãn Chi mới nhớ thì ra mình đã từng tốn 1 viên Xích Phá Liên để mua hắn về. Hạ Vũ bảo Diệp Linh gọi hắn đến thư phòng. Diệp Linh lĩnh mệnh đi.
Khi người đến, Hạ Vũ vẫn đang mải tính toán sổ sách, chỉ bảo Diệp Linh mang trà lên và cho hắn ngồi đấy. Tiếp tục tính tính toán toán, đến khi cũng hòm hòm mới đứng dậy vươn vai.
“Để ngươi đợi lâu rồi. Đã quen với người chưa?” Hạ Vũ cười
Nàng là muốn thử sự kiên nhẫn của hắn. Nhìn kĩ, có lẽ hắn khoảng 12, nhưng không cao bằng Hạ Nguyệt. Khuôn mặt thon nhỏ. Các vết thương được xoa dược đã đóng vẩy. Để ý kĩ đôi mắt đỏ của hắn chuyển thành màu nâu. Hạ Vũ ngạc nhiên không thôi. Tóc đen mắt nâu? Rõ ràng hôm đó đôi mắt hắn màu đỏ. Đôi mắt bây giờ trầm tĩnh và cực tĩnh lặng khiến người ta thấy áp lực. Hắn không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm Hạ Vũ.
“Tại sao?”
Giọng nói khàn khàn như rất lâu chưa mở miệng. Hắn không muốn mở miệng. Trước đây, là sợ đau đớn thống khổ sẽ kêu thành tiếng. Sau, chỉ cần hắn mở miệng, kẻ kia sẽ vui vẻ mà tiếp tục dày vò hắn đến chết thôi. Hắn muốn chạy trốn, nhưng bất lực. Cũng từ đó hắn ngộ ra chỉ có trở nên mạnh mẽ, hắn mới có tự do.
Nhưng làm thế bào để trở nên mạnh mẽ?
Hắn không biết. Năm đó hắn mới 7 tuổi. Hắn chỉ biết trốn tránh, và chạy. Nhưng chạy được thì sao? Vẫn bị bắt đó thôi. Nhưng mà chỉ cần không bị người kia bắt lại, đi đâu chẳng giống nhau?
Hắn tỉnh dậy đã thấy mình ở kinh thành Thiên Nhai đế quốc. Hắn khủng hoảng, hắn sợ hãi. Nhưng càng như vậy thì hắn càng phải sống. Hắn không muốn chết. Hắn muốn tự do. Nhưng tự do chỉ thuộc về kẻ mạnh, mà hắn lại không phải.
Trước đó hắn nếm đủ đau khổ. Bị buôn bán qua nhiều tay. Sau đó, hắn ở đây.
Gia đình này họ Hạ. Khi đến đây, hắn chưa từng bị bắt làm việc, chỉ phải tĩnh dưỡng. Các vết thương sắp lành, nhưng hắn chưa từng thấy người đã mua hắn. Đó là 1 nữ hài kém tuổi hắn. Nàng có đôi mắt màu xanh biếc xinh đẹp và mái tóc đen, nhưng dung nhan lại cực kì bình thường. Nhưng hắn cảm thấy nàng không hẳn là như thế. Hơn 1 tháng sau đó, hắn mới gặp lại nàng. Câu đầu tiên nàng hỏi lại là hỏi hắn đã quen chưa.
Vì sao?
Hắn chưa từng hưởng đãi ngộ như thế.
Một khắc kia, khi nhìn thấy ánh mắt giả bộ hung dữ của nàng cùng lời đe dọa kia, hắn lại thấy tin tưởng. Một cách vô điều kiện. Hắn không phản kháng, để mặc người ta xếp như 1 món đồ. Như vậy là sao? Lần này gặp lại, lại cảm thấy nàng thực thân thiết, trong sáng như viên ngọc vậy. Nụ cười làm hắn ê ẩm cả lòng.
“Ngươi tên gì?”
Tên? Hắn tên gì? Hắn cũng chẳng còn nhớ nổi. Là tiện nô? Là con của tiện nhân? Là kẻ đê tiện? Không, đó không phải là tên của hắn. Hắn, chẳng có gì cả. Ngay cả 1 cái tên thuộc về mình.
“Vậy ta đặt tên cho ngươi nhé.” Hạ Vũ cười nhưng trong lòng thầm nổi gân xanh
Ai nói cho nàng biết, ánh mắt phức tạp kia là gì?
Trẻ nhỏ, không nên phòng bị như vậy với nàng chứ! Nàng mới lười quản hắn. Nhưng thực sự bây giờ nàng rất neo người. Nếu vậy, thử tin hắn 1 lần thử xem.
“Ta muốn tự do.” Hắn khàn khàn mở miệng “Nhưng chỉ có trở nên mạnh mẽ, ta mới có tự do riêng mình.” Hắn liếc nhìn Hạ Vũ, ánh mắt kiên định. “Giúp ta. Ta sẽ làm bất cứ việc gì vì ngươi.”
Hạ Vũ yên lặng nhìn chằm chằm hắn.
Hạ Vũ không phải là người tốt bụng. Nàng thực ra rất ích kỉ. Chỉ là những thứ nàng ích kỉ, vì nàng biết nó chắc chắn trong tay mình. Hạ Vũ cũng không hiền lành thiện lương hay thánh mẫu cứu tế cả thế giới. Thế giới trước đây của nàng, tất cả mọi người quay lưng với nàng, vậy tại sao nàng phải đối tốt với người ta. Mà ở đây, 1 nơi cường giả vi tôn, ngươi mạnh, ngươi có quyền, lại càng không có chỗ cho thương hại hay gì cả. Ngươi muốn, còn phải xem ngươi có bản lĩnh không đã.
“Ngươi lấy cái gì làm điều kiện với ta?” Hạ Vũ thôi cười, lạnh nhạt nói. “Mạng ngươi, chính là ta mua về. Như vậy ngươi làm gì có tư cách để đặt điều kiện!”
Trong nháy mắt, cả người hắn cứng đờ, lại như không thể tin được. Bàn tay nắm thành quyền, áp chế sự run rẩy.
“Chúng ta đều biết đây chính là thế giới cường giả vi tôn. Chỉ khi ngươi mạnh mẽ mới có thể đứng trên tất cả. Ta cho ngươi cơ hội. Ngươi có thể tự do, nhưng dưới đôi cánh của ta. Ta đồng ý giúp ngươi, nhưng đương nhiên không phải không công. Ngươi có thể suy nghĩ. Ở bên ta, ngươi có tự do mà ngươi muốn, và trở nên mạnh mẽ. Nếu ngươi muốn rời đi, ngươi đi đi, và tự tìm cái ngươi gọi là tự do. Ở bên ta, chỉ có duy nhất 1 yêu cầu là trung thành. Nếu đã là người của ta, dĩ nhiên tất cả mối thù của ngươi, ta sẽ giúp đỡ.”
“Không cần trả lời ngay. Ta cho ngươi 3 ngày. Vài ngày nữa cửa hàng khai trương rồi. Khi ta trở về, nếu ngươi không đồng ý, có thể dời đi trước đó. Còn nếu đồng ý, hãy chuẩn bị bàn ăn chờ ta trở về. Ta chờ câu trả lời của ngươi.”
“Ngươi về đi.”
Hạ Vũ ngồi xuống, nhu nhu trán. Trẻ con quá thâm trầm thật không tốt. Vướng vào cái dạng gì chứ đừng nên thâm cừu đại hận. Hạ Vũ giúp người không bao giờ là không công. Chỉ cho hắn rõ lợi hại trong đó cho hắn tự suy xét. Hắn muốn tự do, nàng đồng ý. Chỉ cần hắn vẫn làm việc dưới tay nàng, tự do có là gì. Cũng giống như làm việc ở công ty. Trừ giờ làm chính, ngươi muốn đi đâu ai thèm quản. Đúng giờ tới làm, hết việc thì về. Nàng chỉ cần thế thôi.
Muốn mua chuộc nhân tâm cũng là việc làm quá khó khăn. Hiện tại nàng chẳng hiểu gì về hắn. Đánh cược như vậy thực quá mạo hiểm rồi. Nhưng thôi, quản làm chi. Sổ sách của nàng a, tiếp tục làm thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.