Cuồng Long Xuất Thế

Chương 61: Chúng ta bị mẹ hiểu lầm rồi!




 “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!” 

 Khóe miệng Diệp Huyền nhếch lên, lộ ra một nụ cười xấu xa, hiển nhiên rất hưởng thụ việc này, một đôi bàn tay to lớn di chuyển lên xuống, đặt ở trên eo và đùi của Lâm Thanh Nham! 

 Sảng khoái! 

 Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, hóa ra là mẹ Lâm Lý Gia Tuệ nghe thấy tiếng hét của Lâm Thanh Nham, còn tưởng rằng con mình bị ngã nên vội vàng lên xem chuyện gì xảy ra! 

 Cho nên cảnh tượng hai người ôm nhau đã bị Lý Gia Tuệ nhìn thấy rõ ràng! 

 “Mẹ…” 

 Lúc này Lâm Thanh Nham mới nhận ra mình thất thố, vội vàng buông Diệp Huyền ra! 

 “Thật xin lỗi!” 

 Lý Gia Tuệ sững sờ một lát, sau đó vội vàng mỉm cười: “Quấy rầy rồi, hai đứa cứ tiếp tục, cố lên.” 

 “Không phải!” 

 Lâm Thanh Nh@m muốn giải thích nhưng Lý Gia Tuệ đã đóng cửa lại, trước khi rời đi còn giơ ngón tay cái lên với Diệp Huyền! 

 “Làm sao bây giờ!” Lâm Thanh Nham đỏ bừng mặt, nhịn không được dậm chân: 

 “Chúng ta bị mẹ hiểu lầm rồi! Đều tại anh!” 

 “Hả...” 

 Diệp Huyền dở khóc dở cười: “Người đẹp, cô không thể ỷ mình đẹp rồi ngang ngược thế được, rõ ràng là cô nhào lên trước! Nhưng không thể không nói, cảm giác không tồi nha!” 

 Lâm Thanh Nham cũng nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, mặt càng thêm đỏ bừng xấu hổ: “Anh còn nói! Quay lại ghế sô pha nhanh đi, đồ bi3n thái!” 

 Không biết tại sao, tim Lâm Thanh Nham đập rất nhanh, lúc tỉnh táo ôm lấy Diệp Huyền, cảm thấy cơ bắp vừa phải của hắn, ôm rất thoải mái… 

 “Hầy, người bị hại là tôi, người bị mắng cũng là tôi luôn à?” 

 Diệp Huyền cười cười, nhưng cũng không tức giận, quay trở lại ghế sô pha của mình: 

 “Tôi đã nói rồi, tôi là ngôi sao may mắn của nhà họ Lâm! Cô phải đối xử tốt với tôi một chút đi.” 

 Mặc dù Lâm Thanh Nham không trả lời hắn, nhưng cô không khỏi suy nghĩ lại những gì đã xảy ra trong những ngày này. Đúng như lời Diệp Huyền đã nói, có hắn ở đây, những phiền toái mà nhà họ Lâm gặp phải đều được giải quyết một cách đầy bất ngờ! 

 Tuần trước cô bị người của Bàng Hổ Cường bắt cóc, nhưng Diệp Huyền có mặt, cô đã trốn thoát thành công! 

 Cùng ngày hôm đó, Bàng Hổ Cường chết, tập đoàn Thiên Di cũng bận rộn giải quyết chuyện với Bàng Hổ Cường, bận tối mặt tối mày! 

 Vì chuyện này mà nhà họ Lưu đã chuyển giao dự án Tân Dân Sinh vốn định giao cho tập đoàn Thiên Di cho nhà họ Lâm! 

 Lần thứ hai, cô hẹn gặp Lý Hùng Phi của bộ phận kiểm tra chất lượng và bị đánh thuốc. Cũng chính là Diệp Huyền đã nhắc nhở trước nên cô mới cảnh giác, mang theo bốn vệ sĩ đi cùng mới tránh được tai nạn! 

 Sau đó, Diệp Huyền ra mặt giúp cô trong cuộc họp, đánh Lục Kiên, giúp cô giữ được tôn nghiêm! 

 Những chuyện xảy ra gần đây đúng là đã được giải quyết một cách kỳ diệu nhờ có sự tồn tại của Diệp Huyền! 

 “Nhìn lại như vậy, Diệp Huyền này thật sự là may mắn lớn của cô và nhà họ Lâm…” 

 Lâm Thanh Nham càng nghĩ càng cảm thấy khó tin! 

 Thật sự chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên sao? 

 Hay là Diệp Huyền đã âm thầm đứng phía sau hỗ trợ cho cô và nhà họ Lâm? Nhưng anh ta chỉ là một kẻ nhà quê, có thể có bối cảnh và năng lực gì chứ? 

 “Nếu nhà họ Lâm thật sự có được khu đất số hai, mình sẽ thừa nhận anh ta đúng là ngôi sao may mắn của nhà họ Lâm! Về sau sẽ đối xử tốt hơn với anh ta.” 

 Lâm Thanh Nham nằm trên giường suy nghĩ lung tung, cái nhìn của cô đối với Diệp Huyền cũng bắt đầu thay đổi! 

 Dù sao thì chữ “duyên” này cũng luôn bí ẩn và huyền diệu đến vậy! 

 Tuy nhiên, Diệp Huyền không quan tâm Lâm Thanh Nham đang nghĩ cái gì, hắn vừa nằm xuống liền nằm ngáy o o! 

 Sáng hôm sau. 

 Vì Giang Kim Bưu đã chủ động gọi điện hẹn trao đổi chuyện về khu đất số hai nên tâm trạng của người cả nhà Lâm Thanh Nham rất tốt. Đặc biệt là ông nội Lâm, ông đã nghe Lý Gia Tuệ nói từ sớm về việc tối qua nhìn thấy Lâm Thanh Nham và Diệp Huyền ôm nhau. 

 “Hai đứa ăn nhiều một chút, bồi bổ một chút nha.” 

 Lời nói của ông Lâm suýt chút nữa đã làm Lâm Thanh Nham bị nghẹn, cô vội vàng ăn xong bữa sáng rồi bỏ chạy. 

 Trên đường đi, tâm trạng của cô rất tốt. 

 Thứ nhất là vì liên quan tới khu đất số hai, thứ hai dường như là vì… có chút mập mờ với Diệp Huyền. 

 “Lâm tổng!” 

 Thư ký không nhịn được hỏi cô: “Hôm nay cô đều mỉm cười, cô đang yêu sao?” 

 “Ai rảnh mà yêu đương gì! Là có chuyện tốt, cuối cùng tôi cũng được nữ thần may mắn ưu ái rồi!” 

 Lâm Thanh Nham cười đến đỏ bừng mặt: “Nhưng mà tạm thời giữ bí mật, mọi người cũng vất vả rồi, chờ tôi thưởng cho mọi người!” 

 “Thưởng?” Thư ký không khỏi hưng phấn! 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.