Cuồng Long Xuất Thế

Chương 52: Lục Chí Phàm thì tính là cái gì! 




 Nghe thấy câu hỏi của Giang Kim Bưu, Diệp Huyền không nhịn được cười. Hắn làm sao có thể không biết Giang Kim Bưu đang cố ý lấy lòng mình. Đúng vậy, Giang Kim Bưu đưa quyền quyết định khu đất thương mại số hai cho Diệp Huyền. Nhưng bằng cách này, Giang Kim Bưu cũng phá hỏng lời hứa với Lục Chí Phàm! 

 Ai bảo Diệp Huyền là ân nhân cứu mạng của Lưu Công Thiên chứ! 

 Hơn nữa còn là ân nhân lớn của vợ ông! 

 Chỉ là một tên Lục Chí Phàm, ông thất hứa thì sao chứ, còn dám đưa cho vợ ông Tỳ Hưu có tà khí! 

 Lục Chí Phàm thì tính là cái gì! 

 Ông không trả thù thì đã là nể tình lắm rồi! 

 Vương Lệ ngồi bên cạnh cũng chen vào: “Tôi nghe nói Lâm Thanh Nham, tổng giám đốc của tập đoàn Lâm thị không chỉ xinh đẹp mà còn là một nữ giám đốc rất nhiệt tình.” 

 “Cậu thấy sao nếu như để cô ấy phụ trách khu đất thương mại số hai?” 

 Về vấn đề này, Diệp Huyền cười cười: “Thật ra tôi không có hứng thú với những chuyện này chút nào.” 

 “Nhưng ông Lâm rất tốt với tôi, Lâm Thanh Nham lại là cháu gái của ông Lâm, vậy nên giao khu đất thương mại số hai cho Lâm Thanh Nham tiếp quản cũng không tệ.” 

 “Cậu Diệp đã nói không tệ thì hẳn là rất tốt rồi!” 

 Giang Kim Bưu vì để cho Diệp Huyền thấy ông rất coi trọng hắn nên lập tức cho thư ký đi sắp xếp. Sau khi ăn uống no say, Diệp Huyền đưa cho Vương Lệ một lá bùa có linh khí: 

 “Khối ngọc đã bị phá hủy, tôi cũng đã giúp bà xoa bóp khai thông khí huyết.” 

 “Theo lý mà nói thì bệnh tình của bà đã khỏi. Đeo lá bùa này của tôi trên cơ thể thêm hai ngày nữa sẽ giúp trừ đi tâm ma và hỗ trợ ăn ngon ngủ ngon.” 

 Nghe Diệp Huyền nói như vậy, Vương Lệ vội vàng đặt lá bùa vào lòng bàn tay, đột nhiên cảm thấy tinh thần của mình tốt hơn rất nhiều. Dù không uống rượu nhưng mặt bà vẫn hồng hào! 

 “Quá thần kỳ, cảm ơn Diệp thần y!” 

 Giang Kim Bưu thật không dám tin được khi thấy Vương Lệ tốt lên nhiều như vậy chỉ trong một ngày! 

 Diệp Huyền mỉm cười giải thích: “Cái gọi là tướng do tâm sinh, may mắn tự mình tạo ra, trong lòng bà Giang an ổn thì tự nhiên cũng sẽ vui vẻ, tinh thần khí lực cũng sẽ tràn đầy!” 

 Mọi người gật đầu liên tục, càng cảm thấy Diệp Huyền là người rất có năng lực! 

 Bác sĩ Trương và Trương Vãn Thanh càng hài lòng hơn với Diệp Huyền. 

 Để bày tỏ lòng biết ơn, Giang Kim Bưu khăng khăng bảo tài xế lái chiếc Rolls-Royce limousine, ông và Diệp Huyền ngồi ở hàng ghế sau, đưa Diệp Huyền đến Diệu Y Đường. 

 “Diệp Huyền, tối mai tôi muốn sắp xếp một bữa tối tại nhà tôi, mời hai cha con Lâm Thanh Nham của tập đoàn Lâm thị dùng bữa, nhân tiện bàn bạc vấn đề khu đất thương mại số hai.” 

 Nghe vậy, Diệp Huyền mỉm cười: “Ông tự quyết định là được rồi, nhưng đừng nói với Lâm Thanh Nham chuyện này có liên quan gì đến tôi.” 

 Hắn không muốn Lâm Thanh Nham cho rằng hắn đang giúp cô, cho rằng hắn có ý với cô! 

 Sẽ thật tệ nếu Lâm Thanh Nham yêu hắn! 

 Đúng là đôi khi đàn ông quá mức ưu tú cũng sẽ có phiền não! 

 Mặc dù Giang Kim Bưu không biết chuyện giữa Diệp Huyền và Lâm Thanh Nham nhưng cũng không hỏi nhiều: “Được, tôi nhớ rồi!” 

 Trở lại phòng khám, sau khi Giang Kim Bưu rời đi, Trương Vãn Thanh nóng lòng ngồi xuống bên cạnh Diệp Huyền! 

 “Anh Diệp Huyền, không ngờ anh còn biết huyền học!” 

 Diệp Huyền nhìn đôi mắt biết nói của cô, không khỏi nở nụ cười: “Tôi biết chút chút thôi.” 

 “Tôi không tin, anh lợi hại như vậy làm sao chỉ biết chút chút được!” 

 Trương Vãn Thanh mím đôi môi đỏ mọng như thạch: “Đúng rồi, anh Diệp Huyền, anh có thể giúp tôi xem khi nào duyên trời định của tôi sẽ đến được không?” 

 Diệp Huyền thoải mái cười một tiếng, nhẹ nhàng vỗ trán cô: “Khi nào đúng thời điểm thì duyên trời định tự nhiên sẽ đến!” 

 Trương Vãn Thanh không khỏi nở nụ cười. Cô nghĩ thầm, duyên trời định của tôi liệu có phải là anh không, Diệp Huyền! 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.