Cuồng Long Xuất Thế

Chương 270: Cảm ơn đại ca đã cho em cơ hội này!




“Hừ” Diệp Huyền từ trên cao nhìn xuống họ, vẻ mặt chế nhạo: “Một đám người chỉ có vẻ hào nhoáng bên ngoài mà dám ngang ngược, hô mưa gọi gió! Hôm

nay xứng đáng bị dạy dỗ!”

Nói đến đây, Diệp Huyền nhấc chân lên, trong nháy mắt bẻ gấy tay và chân của chúng!

Nhanh chóng và gọn gàng, không thể thương lượng! Chuyện này đương nhiên cũng có oán hận cá nhân của Diệp Huyền trong đó, bởi vì mấy người này gây chuyện đã làm gián đoạn bầu không khí lãng mạn “nụ hôn đầư' của Diệp Huyền và Trương Vấn Thanh!

Vì vậy, khi đối mặt với những tên khốn này, hắn nhất định phải dạy dỗ chúng thật tốt!

“Ap" Hiện trường liên tiếp vang lên những tiếng kêu thảm thiết không ngừng, mười người đồng loạt gấy tay chân, tiếng rên liên hồi, khiến Khổng Thiên sợ tới mặt tái nhợt! Gã không ngờ thân thủ của Diệp Huyền lại đáng sợ như vậy!

“Chạy!”

Mặc dù Khổng Thiên ngang ngược, nhưng gã cũng không ngu, đương nhiên gã biết nếu lúc này không chạy thì không xong!

Chỉ cần hôm nay thoát một kiếp, về sau không lo không có cơ hội báo thù!

Bốp!

Ngay lúc gã chuẩn bị đứng dậy chạy ra ngoài, Diệp Huyền đá con dao cắt dưa trên đất, lập tức trúng bắp chân của Khổng Thiên!

“AI”

Khổng Thiên hét lên thảm thiết, mạch máu ở bắp chân bị con dao cắt đứt, gã ngã xuống đất!

“Chớ nóng vội chạy, vừa rồi chính anh đã nói muốn tôi ăn hết toàn bộ rác trên vỉ nướng, đúng không?”

Diệp Huyền từng bước tiến lại gần Khổng Thiên, giọng nói rét lạnh!

“Mày!"

Khổng Thiên sợ tới mức vẻ mặt như tro tàn, đôi mắt hiện lên vẻ oán hận: “Mày phế bỏ chân tao còn chưa đủ sao? Người anh em, là người thì không thể quá đáng!”

“Ha ha.”

Diệp Huyền cười nói: “Cái tên khốn kiếp như anh nói ra lời này không cảm thấy nực cười sao? Nếu như không phải tôi có bản lĩnh thì bây giờ e rằng đã bị mấy người này đánh chết rồi!”

Sắc mặt Khổng Thiên cứng đờ, gã biết uy hiếp của mình không thể thay đổi quyết định của một cao thủ như Diệp Huyền nữa!

“Không, tao không ăn đống rác rưởi này!”

Gã tuyệt vọng lui về sau, muốn rời xa cái đống rác trên vỉ nướng!

“Ha ha.”

Ánh mắt Diệp Huyền sắc bén: “Cho dù hôm nay thần tiên có đến cũng không thể cứu anh đâu, nhất định phải ăn hết cho tôi! Dương Duy! Bây giờ đến lúc cho cậu trả thù rồi đấy!”

“Cảm ơn đại ca đã cho em cơ hội này!”

Dương Duy lúc này tràn đầy hưng phấn!

“Dương Duy, mày dám động tao thử xem?”

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Khổng Thiên khàn giọng quát lên: “Mày không là cái thá gì trong Tập đoàn Lâm Thị, còn tao là thiếu gia của nhà họ Khổng giàu có! Mày dám làm vậy với tao sao?”

Nhìn dáng vẻ vùng vãy giấy chết của Khổng Thiên, Dương Duy nghiến răng cười dữ tợn:

“Nếu là trước kia, tôi có thể lựa chọn nhãn nhịn! Nhưng bây giờ thì khác, bởi vì tôi có đại ca Diệp Huyền chống lưng!”

Lời vừa dứt!

Dương Duy gắt gao túm lấy đầu Khổng Thiên, ấn trực tiếp lên vỉ nướng, ép gã ăn rác trên đó, ngay cả mặt gã cũng bị lò nướng làm bỏng đỏ.

Khổng Thiên đột nhiên cảm thấy bưồn nôn, bụng quặn thắt, quả thật nghĩ đến cái chết!

Nhưng không ai thông cảm với gã!

Ngay cả Trương Vãn Thanh, người luôn thiện lương, cũng thầm vỗ tay tán thưởng khi nhìn thấy tình huống này!

Bởi vì Diệp Huyền nói không sai, nếu như không phải hắn có thực lực mạnh thì người ngã xuống đất chịu thiệt lúc này có lẽ là người phía họ!

Trương Vãn Thanh và Chu Tiểu Phỉ rất có thể sẽ thật sự bị ép quỳ xuống hầu hạ Khổng Thiên!

Những kẻ ác độc như họ xứng đáng bị dạy một bài học! Đúng lúc này, một nhóm người khác lao vào với tốc độ cực kỳ nhanh! Họ đều là cao thủ của nhà họ Khổng!

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.