Cuồng Long Xuất Thế

Chương 167: Tôi là bất khả chiến bại




"Nếu người mà cha con Lục Chí Phàm chế giễu là tôi, vậy thì thôi, nhưng người mà bọn họ sỉ nhục trước. mặt mọi người lại là cô, vậy thì nhất định phải xin lỗi!"

Nghe Diệp Huyền nói như vậy, trong lòng Lâm Thanh Nham khẽ động!

Một dòng nước ấm chảy qua tim!

Vừa rồi hắn khăng khăng muốn chống lại đến cùng, hóa ra là giúp cô giữ thể diện sao? Lâm Thanh Nham nhìn dung mạo tuấn mỹ của Diệp Huyền, không khỏi rơi nước mắt. Chẳng phải trước đó tên khốn kiếp này rất có ý kiến với cô sao? Tại sao hôm nay lại đột nhiên có thái độ hoàn toàn khác?

Diệp Huyền cười nói: "Chị Hoa, chuyện là do tôi làm, tôi nên tự mình chịu trách nhiệm, để Lâm Thanh Nham đi trước đi."

"Ha ha." 

Ánh mắt chị Hoa đầy khinh thường, cười lạnh nói: "Không nghĩ tới cậu còn có khí khái đàn ông như vậy. Được, Lâm Thanh Nham có thể đi, tránh cho chút nữa cô ta nhìn thấy dáng vẻ toàn thân bị thương của cậu!"

"Diệp Huyền...

Lâm Thanh Nham lo lắng Diệp Huyền sẽ bị thương nên kéo chặt góc áo của Diệp Huyền không chịu buông ral

"Đừng lo lắng."

Diệp Huyền kiêu ngạo cười một tiếng, để hai nữ phục vụ mang Lâm Thanh Nham rời đi trước!

Rầm!

Sau đó, cửa nhà hàng lập tức đóng chặt, ngay cả cửa sổ cũng đóng lại!

"Đánh cho tôi!"

Chị Hoa đã sớm tức giận trong lòng, lập tức hạ lệnh, muốn hung hăng đánh Diệp Huyền một trận!

"Ra tay!" Người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn lập tức hành động, hai mươi vệ sĩ cao lớn cũng cầm lấy vũ khí và lao về phía trước như ong vỡ tổ!

"Đánh tới mức tàn phế cho tôi!"  

Người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn và nhóm vệ sĩ xông tới như sói như hổi!

Chị Hoa đã có thể đoán được kết quả bi thảm máu me khắp người của Diệp Huyền!

Đây là cậu tự gieo gió gặt bão! Bị đánh chết cũng là đáng đời! "Ha ha."

Không ngờ Diệp Huyền lại không hề né tránh mà chỉ nhếch môi, thản nhiên ném tàn thuốc đi!

Xoet!

Một tia lửa yếu ớt lướt qua, đám người cảm thấy một lưồng nhiệt lao thẳng về phía mình, chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị đánh bay ra ngoài!

Bịch bịch...

Đám vệ sĩ ngổn ngang lộn xộn ngã xuống cách đó hơn mười mét, đập nát tất cả bàn ghế ngay tại chỗ, đủ loại rượu và món ngon nổi tiếng bị đổ trên mặt đất, bừa bộn không chịu nổi!

"Khụ khụ!" Sau khi người đàn ông trung niên ngã xuống đất thì phun ra một ngụm máu, ôm lấy lồ ng ngực đang đau đớn dữ dội, sắc mặt đỏ bừng:  

"Là cương khí ngự thể, lấy khí giết địch! Thực lực của hắn đã đạt tới cảnh giới Nguyên Vũ!"

Sắc mặt chị Hoa lập tức trâm xuống!

Cô ta vẫn còn nhớ rõ chỗ dựa của mình đã từng nói, trong thế giới võ đạo có bốn đẳng cấp!

Từ thấp tới cao theo thứ tự là Võ đạo, Chân Vũ, Nguyên Vũ, Cổ võ!

Mà ở cảnh giới Nguyên Vũ lại chia thành Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Khi tu vi đạt tới viên mãn là có thể phóng thích chân khí, âm thầm giết người!

Là cao thủ có thực lực siêu nhiên!

"Không nghĩ tới tuổi còn trẻ như vậy, thực lực lại có thể đạt đến cảnh giới Nguyên Vũ...

Lúc này, dù là người đàn ông trung niên hay là chị Hoa, tìm họ đều đập rộn lên!

"Ông nói tôi ở cảnh giới Nguyên Vũ?"

Sau khi Diệp Huyền nghe xong lời này thì cười thầm trong lòng: "Thế nhưng tôi là tu tiên giả, cái gì mà Chân Vũ, Nguyên Vũ, Cổ võ, ở trước mặt tôi đều không đáng. nhắc tới!"

"Thậm chí, tôi còn không buồn nhớ kỹ mấy cái phân chia đẳng cấp này."

"Bởi vì thực lực của tôi không bị giới hạn bởi đẳng cấp!"

"Tôi là bất khả chiến bại!" Hắn liếc nhìn phòng ăn đã trở nên lộn xộn, im lặng cười một tiếng, nói: "Môi trường cao cấp như vậy, cần gì phải làm mọi thứ lộn xộn đến thế này."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.