Tử Phong yên lặng nhìn Lâm Tử Hàm, đôi mắt nàng thâm quầng, trũng sâu xuống, ánh mắt không còn linh động như xưa, ẩn trong đó là từng tia ảm đạm như mây đen trên bầu trời đêm không có chút ánh sáng, gương mặt nàng gầy gò, gò má hốc hác, sắc mặt tái nhợt như người bệnh liệt giường.
Lâm Tử Hàm vẫn đẹp, đẹp tới mức khiến bất kì ai nhìn vào cũng cảm thấy kinh diễm, nhưng nàng lúc này lại tiều tụy yếu ớt giống như ngọn nến trước gió, chỉ một luồng không khí thổi mạnh qua là ngọn lửa nhỏ bé này sẽ phụt tắt.
Trông thấy từng sợi tóc bạc trắng xen lẫn giữa những sợi tóc đen trên đầu nàng, Tử Phong chợt cảm thấy có chút đau lòng, hắn không hề hận nàng, kể cả cái tâm lí đề phòng của chính mình năm xưa hắn cũng đã bỏ đi từ lâu.
Lâm Tử Hàm từ đầu tới cuối chỉ là một con cờ, hoàn toàn không hề hay biết những thứ dơ bẩn ẩn giấu đằng sau, nàng chưa từng và cũng sẽ không bao giờ có ý muốn hại hắn, điều này Tử Phong có thể khẳng định.
Đều là cùng một dạng người thân bất do kỷ, vận mệnh của bản thân không nắm được trong tay, Tử Phong sao có thể hận Lâm Tử Hàm, hơn nữa nàng vốn chẳng mang theo ác ý gì đối với chính mình, hắn có thể để sự thịnh nộ của mình hóa thành ngọn lửa thiêu rụi Lâm gia, nhưng lại không thể chạm vào nàng, đó là ranh giới cuối cùng của hắn.
Thêm một điều nữa đó là nhìn vào trạng thái hiện tại của Lâm Tử Hàm, Tử Phong vốn dĩ hiểu con người của nàng, sao có thể không đoán ra được nguyên nhân, dù một tên “vô nhân tính” như hắn thì trước tình cảnh này cũng phải động lòng.
Lâm Tử Hàm và Lâm Nguyệt Đồng đều đang ngơ ngác, đột nhiên xung quanh cả hai liền bị bóng tối bủa vây, cả hai hoàn toàn mất đi tri giác của bản thân, không thể nhìn, không thể nghe, không thể ngửi, đến cả vị giác cũng biến mất, cũng không thể cử động.
Thay đổi đột ngột khiến Lâm Tử Hàm bối rối, nhưng trong lòng lại cảm thấy nuối tiếc nhiều hơn, nàng thật sự không muốn rời mắt khỏi Tử Phong một chút nào cả.
Cơ mà không khiến nàng phải đợi lâu, thân ảnh của Tử Phong liền xuất hiện trước mặt nàng, gần đến độ nàng có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ trên cơ thể hắn, đồng thời tri giác của nàng đã khôi phục lại, tuy xung quanh vẫn chỉ một màu đen tăm tối, nhưng ít nhất nàng có thể cảm nhận được đại địa dưới chân mình.
Cơn kích động đã qua, hoàn cảnh tối đen tĩnh mịch như hiện tại lại khiến Lâm Tử Hàm dễ dàng bình ổn tâm tình của mình hơn, nàng ngước lên nhìn nam nhân mà mình không thể nào quên được, ánh mắt thảng thốt giống như đang lâm vào trong hồi ức xa xôi.
“Giáo quan…..” Tử Phong nhẹ giọng nói.
Tiếng nói của Tử Phong khiến Lâm Tử Hàm sực tỉnh, nàng run giọng nói ngắt quãng
“Chàng….chàng vừa….gọi…..ta là gì…?”
“Giáo quan!” Tử Phong lặp lại, giọng nói không hề che giấu sự mềm mại ôn nhu của mình.
Nghe thấy xưng hô quen thuộc tưởng chừng như sẽ không bao giờ được nghe thấy một lần nào nữa, Lâm Tử Hàm đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt không tự chủ được mà chảy ra khỏi khóe mắt, nàng lao tới ôm ghì lấy Tử Phong, hai cánh tay siết chặt lại như muốn dung nhập cả cơ thể mình vào trong người hắn, cứ như vậy nàng úp mặt vào lồ ng ngực hắn mà khóc rống lên, tiếng khóc tê tâm liệt phế khiến người khác não lòng, tưởng chừng như nàng muốn phát ti3t bao nhiêu đau khổ dằn vặt đã trải qua trong tiếng khóc này.
Tử Phong ôm lấy Lâm Tử Hàm, hắn có thể cảm nhận được cơ thể gầy yếu của nàng run rẩy từng đợt, hắn bất tri bất giác thở dài một tiếng, trong lòng không thấy vui vì gặp lại nàng, ngược lại cảm thấy nặng nề, những năm qua đâu phải chỉ mỗi mình hắn trải qua thống khổ đày đọa, những người xung quanh hắn cũng đồng dạng như vậy, biết được điều này hắn sao có thể cao hứng nổi.
Lâm Tử Hàm khóc rất lâu, rất thê lương, rất đau đớn, nước mắt của nàng khiến vạt áo ở ngực Tử Phong ướt đẫm như vừa bị giội nước, hắn cũng không nói gì cả, chỉ yên lặng vỗ về nàng, hắn biết rằng thứ nàng cần nhất lúc này chính là phát ti3t cảm xúc, nói gì cũng là vô dụng.
Dường như đã bình phục lại tâm tình, Lâm Tử Hàm ngừng khóc, nhưng không hề có dấu hiệu muốn buông tay ra, cứ như vậy mà úp mặt vào trong ngực Tử Phong chẳng muốn động đậy.
“Thấy ổn hơn chưa?” Tử Phong vuốt vuốt mấy sợi tóc bạc trên đầu Lâm Tử Hàm, miệng khẽ nói.
“Chuyện gì đang xảy ra? Nơi này là……” Lâm Tử Hàm ngẩng mặt lên nhìn Tử Phong, gương mặt tuy vẫn có chút gầy gò nhưng vẻ tái nhợt đã biến mất, thay vào đó là một chút ửng hồng diễm lệ cùng với nước mắt chưa khô tựa như lê hoa đái vũ, xinh đẹp thê mỹ tới mức khiến người khác não lòng, chỉ là ánh mắt của nàng lúc này tràn ngập thần quang chói lọi, tình ý nồng đậm như muốn hóa thành thực chất.
“Chuyện gì đang xảy ra ư? Cũng chẳng có gì nhiều, ta đã diệt Lăng Hư Cung, hiện tại là đến lượt Lâm gia của nàng phải trả giá.” Tử Phong trả lời thẳng, không hề có ý định giấu diếm.
Lâm Tử Hàm sững người ra một chút, sau đó sắc mặt của nàng lại quay trở lại một màu tái xám, nàng hơn ai hết hiểu rõ tính tình của Tử Phong, thậm chí ở một vài phương diện còn minh bạch hơn cả chính bản thân hắn, nàng biết vô cùng rõ ràng rằng thù hận đến mức độ như thế này, một khi Tử Phong bắt đầu trả thù, kết cục của Lâm gia của nàng sẽ ra sao, đừng nói là diệt tộc đơn thuần, nếu sau ngày hôm nay mà tổ địa Lâm gia còn một con kiến còn sống thì nàng trực tiếp đem tên viết ngược.
“Chàng……” Lâm Tử Hàm nghẹn lời.
“Ta muốn nàng lựa chọn!” Vẫn chất giọng nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng câu nói này của Tử Phong mang theo uy nghiêm không gì có thể sánh bằng, đồng thời cũng lạnh giá vô cảm tựa như băng nguyên vạn năm.
Tử Phong không giải thích nhiều, hắn cũng không cho rằng mình phải giải thích cái gì, nếu trên đời này có ai đó đủ năng lực lí giải hắn giống như đang đọc một cuốn sách, vậy thì chỉ có một mình Lâm Tử Hàm, nàng sẽ hiểu được ẩn ý của hắn.
Xác thực Lâm Tử Hàm không cần phải suy nghĩ nhiều cũng hiểu Tử Phong đang muốn nói gì, không phải là lựa chọn cầu xin tha mạng hay không, bởi vì nàng biết rằng hắn sẽ không bao giờ động đến mình.
Thứ Tử Phong muốn nàng lựa chọn, đó là số phận của Lâm gia, diệt vong hay giữ lại một hơi tàn, tất cả là dựa vào lựa chọn của nàng.
Nếu là người khác có lẽ sẽ cho rằng Tử Phong chỉ đang đùa giỡn, không hề có điều gì đảm bảo hắn sẽ làm theo lựa chọn của Lâm Tử Hàm, bởi vì thù hận giữa hắn và Lâm gia chính là một sống một chết, không lí do gì có thể được coi là chính đáng để làm như vậy cả.
Chỉ là Lâm Tử Hàm biết Tử Phong không đùa, hắn là một con người quyết đoán, ý kiến của kẻ khác không đáng nửa xu trong mắt hắn, nhưng một khi hắn đã cho nàng cơ hội như vậy, bất kể nàng làm ra lựa chọn gì, thậm chí cầu xin Tử Phong bỏ qua cho Lâm gia, hắn chắc chắn sẽ dừng tay lại.
Minh bạch điểm này, Lâm Tử Hàm rất cảm động, đồng thời cũng cảm thấy khó xử.
Cảm động là vì Tử Phong vì nàng mà cam chịu nhượng bộ, đưa cho nàng cơ hội để bảo toàn Lâm gia.
Nhưng nàng cũng có chỗ khó xử, một bên là gia tộc đã chăm sóc, nuôi lớn bản thân kiếp này, dù không có tình cảm thực chất cũng có ơn dưỡng dục, một bên là người nàng yêu hai kiếp, bất kể nàng chọn đứng về bên nào thì cũng đều không ổn cả.
Thực chất vẫn có một lựa chọn ổn thỏa hơn, đó là nàng cầu xin Tử Phong giữ lại cho Lâm gia một hơi tàn, không động thủ tàn sát hết thảy, gia tộc vẫn còn lại chút hương hỏa mà Tử Phong lại phát ti3t được một phần thù hận.
Nhưng Lâm Tử Hàm biết rõ đây mới là lựa chọn tồi tệ nhất, Tử Phong đã không ra tay thì thôi, một khi thực sự khiến hắn phải giết người, hắn tuyệt đối sẽ không để lại một thứ gì hết, diệt cỏ phải diệt tận gốc, đó vẫn luôn là phương châm của hắn.
Lâm Tử Hàm nếu đưa ra lựa chọn đó, không những khiến Tử Phong không thỏa mãn, mà Lâm gia vẫn gần như là diệt tộc, mà Lâm gia tồn tại bao năm nay, sao có thể không có kẻ thù, thiếu đi cường giả của gia tộc bảo vệ, những tộc nhân sống sót còn lại cũng sẽ không có kết cục tốt lành gì.
Tử Phong không thúc giục, hắn cũng biết rằng cưỡng ép Lâm Tử Hàm phải đưa ra lựa chọn là tàn nhẫn ra sao, nhưng hắn có lí do để làm vậy.
Lâm Tử Hàm là người duy nhất biết được thân phận xuyên việt giả của hắn, hơn nữa lại có khúc mắc tình cảm với hắn cả hai kiếp, hắn cũng đồng thời có tình cảm vô cùng phức tạp đối với nàng.
Kiếp trước nếu không có nàng thì cũng sẽ không có hắn, đơn giản như vậy, nói rằng nàng chính là ân nhân cứu mạng của Tử Phong cũng không có sai.
Kiếp này Lâm Tử Hàm là người đưa hắn vào Lăng Hư Cung, tuy cái tông môn này là nguyên nhân dẫn đến thảm kịch kia, nhưng hắn không thể không thừa nhận mình có được nhiều ích lợi lớn khi gia nhập tông môn này.
Đối với Lâm Tử Hàm, hắn kính trọng, biết ơn nàng, hắn cũng có tình cảm nam nữ với nàng, nhưng vì nhiều lí do mà ở giữa vẫn luôn tồn tại một lằn ranh vô hình ngăn cách cả hai với nhau.
Cơ mà trên thực tế, cái lằn ranh đó chỉ đơn giản là do Tử Phong hắn đặt ra, chứ bản thân Lâm Tử Hàm, phương tâm của nàng đã từ lâu gắn chặt lên người hắn không thể tách rời được rồi, chính hắn, đúng hơn là sự chần chờ thiếu quyết đoán của hắn mới là nguyên nhân khiến cả hai không đến được với nhau.
Chỉ là giờ đã khác xưa, một khi mất đi mới biết quý trọng, Tử Phong không có nhiều suy nghĩ lung tung như lúc trước nữa, hắn chỉ muốn hỏi bản thân một câu: “Ngươi có muốn Lâm Tử Hàm hay không?”.
Câu trả lời hiển nhiên là một chữ “Có”, cơ mà vẫn kèm theo một chữ “nhưng” nho nhỏ đằng sau, hắn chính là muốn thông qua sự lựa chọn của Lâm Tử Hàm mà khẳng định ý kiến của bản thân.
Hắn và Lâm gia có mối thù bất cộng đái thiên, đó là sự thật không thể thay đổi, nếu Lâm Tử Hàm muốn cầu tình cho Lâm gia, Tử Phong sẽ tàn sát toàn bộ cao tầng của gia tộc này, chỉ để lại một chút hơi tàn lay lắt, sau đó nhất đao đoạn tuyệt với nàng, từ nay về sau hai người không còn chút quan hệ nào nữa, giang hồ lưu lãng, gặp lại cũng chỉ là người dưng.
Còn nếu Lâm Tử Hàm lựa chọn hắn, Tử Phong thề sẽ dùng phần đời còn lại của mình để yêu thương, sủng ái, chăm sóc và bảo vệ nàng, tuyệt đối không bao giờ từ bỏ.
“Tử Phong……” trong lúc Tử Phong đang nghĩ ngợi lung tung, giọng nói khẽ khàng của Lâm Tử Hàm vang lên khiến hắn sực tỉnh.
“Ta đã đến thế giới này được bao lâu rồi?” Lâm Tử Hàm cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói.
“Hơn một trăm năm.” Tử Phong trả lời ngay lập tức, chuyện này không phải là bí mật gì, Lâm Tử Hàm đã từng kể với hắn rằng nàng xuyên việt tới Huyền Linh đại lục trước hắn đến cả trăm năm.
“Chàng có nghĩ rằng……trăm năm đã đủ để quên đi một vài thứ hay không?”
“Không thể!! Có những thứ dù trải qua ngàn năm, hay là hàng vạn năm cũng không thể phai nhạt trong tâm trí được.” Hơi thở của Tử Phong trở nên nặng nề, hắn trầm giọng trả lời, gân xanh nổi đầy lên hai bàn tay đang nắm chặt.
“Ta vẫn nhớ cái ngày đó, cái ngày mà chàng nói với ta một câu nói khiến ta không bao giờ quên…..” ánh mắt Lâm Tử Hàm trở nên mông lung giống như rơi vào trong hồi ức xa xăm không biết là từ năm tháng nào.
“Trong căn phòng nhỏ, dưới ánh đèn neon trắng tinh, chúng ta vừa mới trở về sau khi giúp đỡ bạn của nàng là Shauna, ta nằm trên giường, ngỏ lời cầu hôn với nàng.” Tử Phong tiếp lời gần như ngay lập tức, ánh mắt của hắn cũng xuất hiện một tia ôn nhu mềm mại, giọng nói trở nên từ tính trầm thấp hơn rất nhiều.
“Chàng quả nhiên vẫn còn nhớ…….vậy chàng còn nhớ mình đã nói gì với ta ngay sau đó không?” Lâm Tử Hàm đưa tay vén tóc mai của mình lên, sau đó không hề đợi Tử Phong trả lời, nàng tiếp tục nói.
“Chàng nói rằng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng đó và trở về, chàng sẽ cưới ta làm thê tử.
Nhiệm vụ đó đã hoàn thành khi chàng chết, và chàng cũng đã trở về, bởi vì chẳng phải hiện tại chàng đang đứng trước mặt ta hay sao?”
Nghe đến đây, ánh mắt Tử Phong đột nhiên biến đổi, hắn dường như đã nhận ra sự lựa chọn của nàng.
“Chàng đã hoàn thành lời hứa của mình, còn ta, ta trăm lần ngàn lần vạn lần nguyện ý làm thê tử của chàng, mãi mãi là như vậy……Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, Lâm Tử Hàm….không, Dương Tử Hàm ta chính là thê tử của chàng, mặc kệ chàng có là con người, hay là ma vật họa loạn nhân gian……thiếp vẫn sẽ đời đời kiếp kiếp đi theo chàng!!” Lâm Tử Hàm nở một nụ cười tươi rói tựa như thái dương tỏa nắng, cảm tưởng như không gian tối tăm xung quanh đột nhiên sáng lên quang mang rực rỡ vô ngần, giọng nói của nàng phiêu miểu nhẹ nhàng như cơn gió thoảng qua, nhưng ẩn chứa trong đó là tín niệm kiên định đến sơn cùng thủy tận cũng không thay đổi.