Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 528: Bóng Đêm Kinh Hoàng






Còn nhớ hiệu quả tăng phúc của kỹ năng Bá Vương Bóng Đêm được kích hoạt bất kể đó là bóng tối tự nhiên hay là do con người tạo ra hay không? Điểm mấu chốt nằm ở mấy chữ “bóng tối do con người tạo ra”, có thể tạo ra ánh sáng đối với người bình thường là chuyện vô cùng dễ dàng, chỉ cần một chút lửa thôi là được, đối với võ giả lại càng là chuyện bình thường giống như ăn cơm uống nước, không nói đến việc đốt lửa, chỉ tính riêng vũ kỹ thôi cũng đã có thể tạo ra đủ loại quang mang chói loà, nhưng mà tạo ra bóng tối ư, chuyện này có chút hoang đường.
Điều kiện để Bá Vương Bóng Đêm thực sự phát huy tác dụng đó chính là bóng tối, nhưng mà không phải lúc nào cũng có bóng tối tự nhiên để cho kỹ năng này sử dụng, cơ mà điều đó cũng chẳng là vấn đề gì đó lớn lao, nếu không thể lợi dụng bóng tối tự nhiên, vậy thì chính mình tạo ra bóng tối là được.
Năng lực khác của Bá Vương Bóng Đêm chính là tự mình cắn nuốt ánh sáng xung quanh, biến môi trường trở thành màn đêm vĩnh cửu, chính xác mà nói thì chỉ cần Tử Phong muốn, bất kỳ lúc nào cũng có thể biến chiến trường trở thành một mảnh đêm đen giơ bàn tay lên không thấy được năm ngón.
Trong nháy mắt kể từ khi Tử Phong kích hoạt Bá Vương Bóng Đêm, không gian xung quanh lấy hắn làm trung tâm trở nên tăm tối dị thường, bóng tối lan toả bao phủ một phạm vi hàng ngàn mét, mặt trời ở trên không trung toả sáng mãnh liệt nhưng trong khoảng không gian này hoàn toàn không có một chút ánh sáng nào, so với bầu trời ban đêm còn muốn tối tăm hơn.
Cái bóng dưới chân Tử Phong giống như trở thành một sinh vật sống không ngừng bành trướng, hoá thành những cái bóng men theo mặt đất mà dùng một tốc độ kinh khủng phóng ra tứ phương tám hướng, chỉ trong chớp mắt liền tiếp cận những Thánh cấp cường giả hộ vệ cho Mạnh Kinh Hà.
Những Thánh cấp cường giả này chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bỗng nhiên cả người bị khoá cứng lại không thể động đậy, vội vàng phóng xuất thần thức của mình ra để thăm dò.
Không sử dụng thần thức thì thôi, đến khi nhận ra khung cảnh xung quanh thì tất cả đều không hẹn mà cùng kinh hô, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện vô số xúc tu cứng rắn giống như những sợi xích từ bên dưới mặt đất xông lên trói chặt cả người mình lại.
Những xúc tu này cứ như vậy mà trống rỗng xuất hiện, đếm cả một chút dao động không gian cũng không có, thậm chí mặt đất bên dưới cũng không bị phá hư, chứng tỏ bọn chúng không phải là từ bên dưới lòng đất phóng lên, quỷ dị đến mức không nói lên thành lời.

Thánh cấp dù sao vẫn là Thánh cấp, bọn họ chỉ bất ngờ trong khoảnh khắc nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại, ngay lập tức nhận ra bản thân mình đang gặp đại địch, ai nấy đều không chút giữ lại, Lĩnh Vực tuỳ thời chuẩn bị bung ra.
Chỉ là bọn họ phản ứng rất nhanh, nhưng những xúc tu đó còn nhanh hơn nữa, chỉ trong một khoảng thời gian chưa đến một phần ngàn của một tích tắc, những xúc tu này bành trướng to lớn, lúc trước chỉ to cỡ cái dây thừng thì nay chẳng khác gì rễ cây cổ thụ, trực tiếp cuốn lấy cơ thể bọn họ rồi vặn xoắn lại.
Lực lượng cường đại vô song ép lại khiếp cơ thể cứng rắn như tinh thiết thiên truy bách luyện của bọn họ không ngờ lại không thể chống đỡ được, cơ bắp bị ép chặt đến mức bị xé rách, xương cốt trong người dưới áp lực khủng khiếp xuất hiện từng đạo vết nứt, các khớp xương bị vặn xoắn lại sau đó vỡ vụn.
Hàng loạt tiếng kêu ú ớ như người bị kẻ khác bóp cổ bịt miệng vang lên, những Thánh Giai cường giả này đến cả Lĩnh Vực còn chưa kịp sử dụng đã bị những xúc tu kia bó chặt, nghiền nát, xoắn thành từng mảnh huyết nhục văng khắp nơi, máu tươi phụt lên không trung thành vòi, tiếng xương thịt đứt gãy vang lên răng rắc rợn người.
Những xúc tu quỷ dị này không dừng lại tại đó, sau khi bóp nát cơ thể của đám hộ vệ xấu số liền tiếp tục ép xuống, đem máu thịt xương cốt vốn đã nát bét bên trong nén lại thành một cái bánh thịt nhuyễn đến không thể nhuyễn hơn được nữa, máu tươi tung toé phụt ra bên ngoài qua những kẽ hở của đám xúc tu, nhìn trông không khác gì một cái máy nghiền thịt đang hoạt động hết công suất.
Vẫn nói Thánh cấp cường giả nếu không dính phải công kích kèm theo pháp tắc chi lực hoặc là công kích trí mạng thì có thể lợi dụng nội lĩnh vực để chữa lành mọi loại thương thế.
Nhưng mà cái thể loại cả cơ thể trực tiếp bị nghiền thành một đám thịt băm nát nhừ đến mức nếu đem đám thịt này làm nhân bánh bao thì có thể bỏ qua luôn cái công đoạn băm thịt thì đến mười cái nội lĩnh vực cũng phải chịu thua, làm gì còn lại cái gì mà khôi phục nữa.
Sáu vị Thánh cấp cường giả, đặt ở bất kỳ tông môn nào thậm chí cả Lăng Hư Cung cũng đều là những tồn tại cao cao tại thượng không ngờ đến cả nửa phần phản kháng cũng không làm được, cứ như vậy bị hàng chục xúc tu tóm lấy rồi bóp chết, hơn nữa lại là một cái chết đẫm máu thê thảm không toàn thây, thật sự là một chuyện khiến người khác phải sợ hãi.
Đám xúc tu màu đen đang toả ra hắc khí đó giống như một sinh vật sống thực thụ, sau khi giết chết sáu tên Thánh cấp cường giả, cứ như vậy mà cuộn lại thành một hình tròn bao bọc lấy đám thịt nát ở bên trong, phát ra những thanh âm giống như dã thú đang nhai thịt, chỉ trong chốc lát liền nới lỏng ra rồi chui xuống bóng tối trên mặt đất, không hề để lại thứ gì ngoại trừ một bãi máu tươi còn lẫn chút thịt vụn loang lổ.
Mấy tên hộ vệ đứng ngay sau lưng Mạnh Kinh Hà cũng không thoát khỏi số phận đã được định sẵn, năng lực phản ứng của bọn chúng vẫn kém hơn nhiều so với Thánh cấp cường giả, bọn chúng chỉ cảm thấy hai mắt bỗng bị bóng tối bao phủ, sau đó thì những cái bóng dưới chân chúng đồng loạt trở nên sống động, lần này không phải là những xúc tu mà trực tiếp huyễn hoá thành một cái miệng rộng đen ngòm đầy răng nhọn lởm chởm, mỗi chiếc răng phải to bằng cẳng tay của người trưởng thành trông vô cùng sắc bén.
“Rắc….rắc….rộp….rộp….nhóp nhép…!!”
Cái miệng rộng kia vươn lên giống như thượng cổ hung thú săn mồi, từ phía trên lao xuống, mở ra một cái sau đó trực tiếp một ngụm nuốt hết cả bốn tên hộ vệ kia vào bên trong, hàm răng bén nhọn không ngừng chuyển động giống như đang nhai nuốt, tiếng máu thịt trộn lẫn với xương cốt bị bẻ gãy rồi nghiền nát vô cùng kinh khủng, máu tươi nhễu ra từ bên trong kẽ răng chảy thành từng dòng lênh láng khắp mặt đất.
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, chỉ trong một khoảng thời gian hai lần chớp mắt liên tiếp, Tử Phong đã trực tiếp điều khiển bóng tối xung quanh hạ sát toàn bộ những hộ vệ đi theo Mạnh Kinh Hà, tai nghe thấy từng tiếng rau ráu vang lên mà mặt hắn không đổi sắc, đến cả một chút quan tâm cũng không có, chỉ còn lại đúng một mình Mạnh Kinh Hà là còn sống.
Vô cùng xảo diệu đó là mặc dù bị bóng tối bủa vây, nhưng Mạnh Kinh Hà lại vì một lí do gì đó mà vẫn giữ được các giác quan của mình hoạt động như bình thường, hắn ta lúc này đang hoảng sợ nhìn con quái vật đen ngóm sau lưng của mình đang chậm rãi cử động khớp hàm của mình, không ngừng nhai đi nhai lại mấy tên hộ vệ thành một đám thịt nát, đôi lúc hắn còn có thể nhìn thấy những gương mặt đầy máu bị cắn nát nham nhở mỗi khi hai hàm răng kia mở ra rồi đóng vào.
Sắc mặt Mạnh Kinh Hà trắng bệch không chút huyết sắc, hắn lâm vào trạng thái sợ hãi cực độ mà ngồi bệt xuống đất, trong bụng đột nhiên trở nên cồn cào khó tả, hắn cứ như vậy mà quay đầu sang một bên nôn thốc nôn tháo, đũng quần của hắn đã ướt nhẹp một mảnh, mùi xú uế bốc lên nồng nặc, điển hình là bị doạ sợ đến vãi hết cả ra quần.
Tử Phong phất tay một cái, một luồng khí trực tiếp phóng qua đánh ngất Mạnh Kinh Hà, bóng tối xung quanh bao bọc lấy vị hoàn khố công tử kia thành một cái bọc rồi trực tiếp tiêu thất.
Bóng tối chỉ xuất hiện trong khoảng thời gian ngắn ngủi nửa phút rồi biến mất, đám dân thường xung quanh cảm nhận ánh sáng đã trở lại không khỏi ngẩn ngơ một trận, cơ mà ngay sau đó một tiếng hét kinh hãi vang lên khiến tất cả sực tỉnh khỏi cơn mê.
Chỉ thấy bạch y nam tử lúc này đã biến mất ở giữa phố, cả Mạnh gia công tử Mạnh Kinh Hà cũng không thấy đâu nữa, chỉ để lại dưới đất một mớ hỗn hợp màu đỏ lòm của thịt vụn và y phục bị nghiền nát, mùi máu tanh bốc lên vô cùng gay mũi.
Mọi chuyện xảy ra ở khu vực phía đông kinh thành dường như không ảnh hưởng gì đến khu vực phía tây cả, bởi vì lúc này ở khu vực phía tây, thân ảnh bạch y bồng bềnh kia lại xuất hiện như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vẫn thu hút sự chú ý của mọi người nhưng tuyệt nhiên không ai có phản ứng gì gọi là quá khích cả.

Nhiếp Tiểu Thiến lúc trước một mực úp mặt vào trong ngực Tử Phong, hai mắt nhắm tịt lại vì sợ hãi nên hồn nhiên không biết chuyện kinh khủng gì vừa mới xảy ra, nàng lúc này đúng chuẩn tiểu nha đầu không tim không phổi, vừa mới mấy phút trước còn đang sợ hãi nay đã khôi phục lại sự hứng thú của mình, tiếp tục cùng Tử Phong dạo phố.
Tử Phong vừa đi vừa âm thầm để ý xung quanh, kinh thành đúng là rộng rãi nhưng đáng lẽ ra đến bây giờ tin tức những chuyện hắn làm ở đông thành cũng phải lan tới tận đây rồi chứ, nhưng xem ra những người ở đây vẫn không hề hay biết chuyện gì cả.
Hắn ngay lập tức hiểu được đây có lẽ là tác phẩm của Mạnh gia, thiếu chú Mạnh Kinh Hà đột nhiên mất tích, tin động trời như thế này hẳn là bọn chúng sẽ ém nhẹm lại, không để cho các gia tộc khác biết, nói như vậy thì năng lực kiểm soát thông tin của Mạnh gia cũng không phải dạng vừa.
Thần thức của Tử Phong nhạy cảm bắt được hàng chục ánh mắt như có như không đang quan sát mình, những ánh mắt này khác hẳn với những người dân thường nhìn hắn bởi vì hiếu kỳ, những người này chắc chắn đang giám thị nhất cử nhất động của hắn, phải đến tám chín phần bọn họ là người của Mạnh gia.
“Phản ứng cũng nhanh lắm, nhưng mà vẫn chưa trực tiếp cho người truy sát có lẽ do sợ ném chuột vỡ đồ, Mạnh gia cũng không đơn giản đâu.” Tử Phong âm thầm tự nhủ.
Dạng công tử của siêu cấp thế gia, nhất là có thân phận quan trọng như Mạnh Kinh Hà đương nhiên sẽ sở hữu mấy thứ như là Sinh Mệnh Ngọc Bài, Mạnh gia hẳn là biết được Mạnh Kinh Hà lúc này vẫn còn sống nên mới án binh bất động như vậy, chứ nếu Mạnh Kinh Hà thật sự đã chết thì đừng nói đây là kinh thành, có ở giữa hoàng cung bọn hắn cũng dám cho người đuổi giết Tử Phong lắm.
Chuyện này đương nhiên Tử Phong đã tính đến, cho nên mặc dù vô cùng chướng mắt với Mạnh Kinh Hà nhưng hắn không trực tiếp giết chết tên hoàn khố đó, chủ yếu hắn làm như vậy là để thử thái độ của Mạnh gia.
Vốn dĩ trực tiếp bắt cóc Mạnh Kinh Hà trước mặt đám hộ vệ kia chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng hắn cố tình tán sát hết toàn bộ đám hộ vệ mục đích chính là để lộ một chút thực lực của mình.
Đặt bản thân vào vị thế của Mạnh gia, kẻ địch có thể vô thanh vô tức dễ dàng giết chết cả Thánh Hoàng cường giả, chứng tỏ thực lực người này sâu không lường được, phái nhân thủ bình thường ra thì chẳng khác nào đưa dê tới miệng cọp, chỉ có thể sử dụng những cường giả cao tầng của gia tộc mới đảm bảo được tính an toàn.
Đó cũng chính là thứ mà Tử Phong muốn, hắn đang chờ, chờ xem Mạnh gia sẽ đưa ra kẻ mạnh đến mức nào để xử lí việc này, từ đó có thể đại khái nắm được sức mạnh của gia tộc này, nếu người được phái ra của Mạnh gia chưa đạt đến tiêu chuẩn khiến Tử Phong vừa ý thì hắn cũng không ngại đổ thêm dầu vào lửa, ra tay thêm lần nữa.
Thực ra hắn cũng không cho rằng mình phải làm đến tận mức này, tin rằng Triệu Thanh Thanh cũng có thể cho hắn thông tin tình báo có giá trị về thực lực của hai nhà Mạnh-Lý, nhưng mà có cơ hội ngay trước mắt mà không tận dụng thì có chút phí phạm, Tử Phong vẫn thích tự mình hành động hơn.
Chỉ là khiến Tử Phong phải bực mình đó là cố tình đi qua đi lại đến mười mấy vòng khắp kinh thành nhưng Mạnh gia vẫn không thực sự hành động, số lượng người theo dõi hành tung của hắn đúng là có tăng lên đến hàng chục người, nhưng cũng chỉ toàn là mấy con chó con mèo Tôn cấp, loáng thoáng có vài ba tên cấp Thánh Giả, chừng này căn bản còn không động chạm tới được trung tầng Mạnh gia chứ đừng nói là cao tầng.
Nhìn sắc trời đã không còn sớm nữa, lúc này đã đến chiều muộn, Tử Phong nhún vai một cái sau đó nói với Nhiếp Tiểu Thiến
“Tiểu Thiến, cũng muộn rồi, chúng ta trở về nghỉ ngơi ăn tối đã nhé, lúc khác ta lại cho muội ra ngoài chơi sau.”
Nhiếp Tiểu Thiến rong chơi cả ngày cũng đã có chút mệt mỏi, nàng gật đầu đồng ý ngay tức khắc.
Tử Phong không nói gì mà chỉ đột nhiên rẽ vào trong một con hẻm khiến đám mật thám theo đuôi kia hoảng hồn vội vàng đuổi theo, chỉ là ngay khi bọn chúng tiếp cận tới con hẻm đó, một luồng kiếm khí bén nhọn từ bên trong phóng ra ngoài, trực tiếp chém đoạn hơn chục tên mật thám, còn bạch y nam tử kia đã không cánh mà bay, trực tiếp biến mất không để lại chút dấu vết gì.
Tử Phong ung dung đưa Nhiếp Tiểu Thiến về hoàng cung, hắn thực sự không gấp, Mạnh gia chẳng thể đi đâu được, hắn quyết định biến mất vài ngày chọc tức tên gia chủ Mạnh Thiên Quân kia một trận cho vui, gì chứ cái thể loại phụ thân dạy dỗ ra cái tên hoàn khố như Mạnh Kinh Hà tuyệt đối không phải là dạng người tốt lành gì, tuỳ tiện cho lão ta lo lắng đến mức mất ăn mất ngủ cũng được.
Cánh cửa căn phòng lúc trước của Triệu Thanh Thanh ở khu vực của tổ chức Thiên Tru đột nhiên bị mở ra, Triệu Thanh Thanh có phần vội vã bước vào bên trong rồi đóng chặt cửa lại, nhìn thấy Tử Phong đang ngồi điềm nhiên chậm rãi uống trà, trong phòng không thắp nến khiến không gian trở nên tối tăm mờ ảo.
“Nguyệt tiền bối……ài, gấp chết ta rồi, giờ này mà ngài còn thảnh thơi ở đây uống trà à?” Triệu Thanh Thanh đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống, cất cao giọng nói.
“Suỵt, nói khẽ thôi, nha đầu kia đang ngủ.” Tử Phong mỉm cười đưa một ngón tay lên miệng, nhẹ nhàng ra dấu.

Nhiếp Tiểu Thiến vẫn còn chưa hồi phục khỏi tác dụng phụ của truyền tống trận, lúc trước hưng phấn nên quên đi mệt mỏi, ở bên ngoài cả ngày đã rút hết chút sức lực cuối cùng của nàng, vừa về đến đây liền lăn ra ngủ say như chết.
Nhìn tiểu nha đầu kia vô tư ngủ khò khò, chốc chốc còn nói mớ, quần áo trên người mất trật tự, đôi chỗ còn để lộ ra da thịt non mịn trắng nõn, Triệu Thanh Thanh không khỏi dở khóc dở cười.
Không chút phòng bị nằm ngủ trước mặt một nam nhân quen biết chưa được bao lâu, nàng cũng không biết phải nói Nhiếp Tiểu Thiến ngây thơ hay là ngu ngốc nữa, cũng may là Nguyệt tiền bối tuy không chắc có phải là người tốt hay không nhưng hiển nhiên không phải là loại sắc quỷ, phải người khác đã trực tiếp làm thịt tiểu cô nương đáng yêu kia rồi.
“Bỏ Tiểu Thiến qua một bên, tình hình trở nên nghiêm trọng rồi đây.
Ngày hôm nay thiếu chủ Mạnh Kinh Hà của Mạnh gia bị một thần bí nhân bắt cóc, hộ vệ Thánh Giai đi theo bảo vệ cũng vô thanh vô tức bị giết chết, lúc này trên dưới Mạnh gia đang loạn thành một bầy, gia chủ Mạnh Thiên Quân biết chuyện nổi trận lôi đình đưa ra mệnh lệnh truy sát đối với kẻ bắt cóc.
Nghe nói người này có thân hình cao lớn, đeo mặt nạ che đi diện mục, y phục toàn thân trắng muốt, trên đầu là một mái tóc bạc, còn dẫn theo một tiểu cô nương khả ái…..”
Triệu Thanh Thanh tay cầm một tờ giấy, miệng đọc liến thoắng, chỉ là giọng nói của nàng ban đầu còn rõ ràng rành mạch, càng về sau càng nhỏ dần, sau đó là im bặt, nàng bỏ tờ giấy xuống bàn, dùng một ánh mắt cổ quái nhìn Tử Phong, miệng nói
“Cái này….không phải chính ngài là người bắt cóc Mạnh Kinh Hà đấy chứ?”
“Tự nhìn đi thì sẽ rõ.” Tử Phong điềm nhiên bưng chén trà lên làm một ngụm, sau đó hất đầu về một phía nói.
Triệu Thanh Thanh theo hướng chỉ liền quay đầu nhìn về phía góc nhà, chỉ thấy ở đó là một mảng tăm tối không có ánh sáng, lúc này bóng tối xung quanh đó như bị thứ gì đó điều khiển trực tiếp rút đi như sóng biển vỗ vào bờ rồi quay trở lại, ở đó chính là thân ảnh của Mạnh Kinh Hà, lúc này đang bị hàng loạt dây xích màu đen toả ra hắc khí cuồn cuộn trói gô lại như cái bánh trưng, đến cả miệng cũng bị bịt kín, đưa mắt nhìn kỹ lại thì những sợi dây xích đó không ngờ lại không phải là một vật thể thực thụ, mà hư hư thực thực dường như không tồn tại.
Nghĩ lại năng lực điều khiển bóng tối của Nguyệt tiền bối, Triệu Thanh Thanh không kìm được mà rùng mình một cái, như thế này cũng quá quỷ dị đi.
Cơ mà chuyện đó để sau hẵng nói, lúc này có vấn đề khác cấp thiết phải giải quyết
“Sao tiền bối lại bắt Mạnh Kinh Hà vậy?” Triệu Thanh Thanh ra vẻ khó hiểu hỏi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.