Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 303: Tước đoạt




Tử Phong sở hữu rất nhiều kĩ năng cùng năng lực khác nhau, thậm chí đôi lúc hắn còn cảm thấy số lượng kĩ năng nhiều như thế này thì làm sao mà có thể nhớ hết được. Nhưng rất may là trời sinh cho hắn một trí nhớ vô cùng tốt, căn bản nhìn một lần thì sẽ không bao giờ quên, hơn nữa sự xuất hiện của “Toàn Trí” khiến đầu óc của hắn bất kì lúc nào cũng có thể bảo trì tỉnh táo, đương nhiên mấy lúc bị đập bất tỉnh thì không tính rồi.
Ở trong Cổ Mộ, sau khi hắn mạo hiểm làm thịt Lăng Thi Thi cùng Lịch Xuyên thì được Chúa Tể Hư Không tặng cho một hộp quà bí ẩn, sau khi mở ra thì hắn nhận được rất nhiều thứ, trong đó có năng lực “Tước Đoạt” này.
“Tước đoạt” (kĩ năng chủ động): Có thể sử dụng để tước đoạt một năng lực đặc thù nào đó của đối phương đem cho mình sử dụng, thời gian sử dụng là một canh giờ, một ngày tối đa dùng hai lần, không thể sử dụng lên cùng một mục tiêu trong vòng 24h kể từ khi tước đoạt.”
Kĩ năng này không phải là một kĩ năng công kích trực tiếp, mà thiên về đa dụng nhiều hơn, điều quan trọng đối với kĩ năng này đó chính là đối tượng sử dụng ra sao, nếu như có thể tước đoạt một năng lực mạnh mẽ thì kĩ năng này cũng sẽ trở nên mạnh mẽ và ngược lại. Bản thân Tử Phong không phải là một người cứng nhắc khi nói đến chiến đấu, ngược lại hắn vô cùng linh hoạt trong phong cách chiến đấu, chỉ cần phù hợp với tình huống, bảo hắn thay đổi phong cách chiến đấu thế nào cũng được, kĩ năng này vô cùng phù hợp với hắn.
Nhưng nói là phù hợp, trên thực tế là Tử Phong cũng chưa sử dụng nó một lần nào cả, không phải là vì nó không tốt, mà bởi vì đối thủ của hắn, người thì trực tiếp bị hắn miểu sát, người thì chẳng có năng lực gì đáng để hắn sử dụng kĩ năng này cả, chẳng thà sử dụng các chiêu số của bản thân còn hơn, vậy nên mới nói kĩ năng này phải lựa chọn đúng lúc để sử dụng, nếu dùng đúng cách có thể lật ngược thế cờ trong nháy mắt.
Tử Phong vừa dứt lời xong, hắn bỗng thấy xuất hiện hư ảnh mấy sợi xích màu đỏ to bằng cổ tay không biết xuất hiện từ đâu phóng tới chỗ nữ nhân thần bí, sau đó những sợi xích trực tiếp đâm xuyên vào cơ thể nàng, quấn lấy thứ gì đó sau đó vô cùng mạnh mẽ kéo ngược ra ngoài.
Vật thể bị kéo ra ngoài là một thứ có hình dáng tương tự với nữ nhân kia nhưng chỉ nhỏ bằng một nửa, hơn nữa bộ dáng mờ ảo giống như là linh hồn vậy, sau khi bị lôi ra ngoài thì liên tục giãy dụa, cất lên tiếng thét chói tai. Lạ một điều đó là dù tiếng hét thất thanh vô cùng khó nghe, nhưng mà nữ tử kia lại chẳng có phản ứng gì cả, dương như là nàng căn bản không có nhìn thấy xiềng xích cũng như là vật thể bị lôi từ trong cơ thể mình ra.
Vật thể mờ ảo đó bất kể giãy giụa ra sao hay làm bất kì hành động gì cũng vô ích, những sợi xích kia càng ngày càng quấn chặt lấy nó, sau đó thì vô cùng bạo lực kéo lê nó về chỗ Tử Phong, trực tiếp đem nó nhét vào trong thể nội hắn.
Tử Phong chỉ cảm thấy có một vật gì đó tiến vào trong cơ thể mình, sau đó đầu óc hắn oanh lên một tiếng thật lớn khi một lượng thông tin khổng lồ bùng nổ trong đầu hắn, nhưng trong nháy mắt hắn liền khôi phục sự tỉnh táo, “Toàn Trí” lại một lần nữa phát huy tác dụng.
“Tuyệt vời!!” Tử Phong bất chợt ngửa mặt lên trời cười ha hả, tâm tình lúc này của hắn vô cùng sảng khoái, không vui vẻ sao được, bởi vì trên thanh kĩ năng của hắn xuất hiện thêm một biểu tượng nữa.
Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, toàn bộ mọi thứ chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt, nữ tử thần bí chỉ thấy Tử Phong bay lên không trung, sau đó khuôn mặt nàng đột nhiên biến sắc, bởi vì theo một ngón tay chỉ lên của hắn ta, lĩnh vực của nầng bỗng nhiên bị rút gọn đi mất gần một nửa, hơn nữa lực lượng của lĩnh vực cũng yếu đi trông thấy, nàng còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy giọng nói lạnh lẽo của Tử Phong vang lên.
“Lĩnh vực – Hắc Ám Tù Lung!!”
Không gian xung quanh Tử Phong vặn vẹo, sau đó kéo dài lan rộng ra đến bao trùm cả lĩnh vực của nữ tử thần bí, cũng một màn năng lượng màu đen giống lính vực của nàng, nhưng không ngờ khi đem độ tinh thuần của hai lĩnh vực ra so sánh thì lĩnh vực của nàng lại kém đối phương đến một bậc, chẳng trách lĩnh vực của mình lại bị yếu đi, bị một lĩnh vực khác áp chế thì đương nhiên phải yếu đi rồi.
Ngoại trừ Thế Giới là một dạng lĩnh vực siêu cấp đặc thù ra, Tử Phong đây là lần đầu tiên thật sự sử dụng một cái lĩnh vực chân chính, cảm giác trong tay của mình nắm giữ cả thiên địa, bản thân trở thành một tồn tại bất hủ cùng với lĩnh vực khiến hắn nhận được cảm ngộ vô cùng sâu sắc.
“Tước Đoạt” đoạt lấy lĩnh vực của nữ tử thần bí, nói đúng hơn thì phải là sao chép sau đó biến thành kĩ năng để cho Tử Phong sử dụng, vậy nên dù cho Tử Phong còn chưa đủ trình chạm tới tầng thứ lĩnh vực chưa biết nhưng hắn vẫn có thể sử dụng không chút khó khăn. Nhưng lĩnh vực thì vẫn là lĩnh vực, khi sử dụng thì cảm ngộ đó đối với quá trình tu luyện của Tử Phong phải nói là một bước lên trời, giống như là thay vì hắn phải tự mò mẫm xây dựng nền móng cho mình thì giờ đã có người xây hộ hắn rồi vậy.
Còn về lí do mà lĩnh vực của hắn bộc phát ra lại có thể đè ép cả lĩnh vực của nữ tử thần bí kia ư? Cái này thì có quỷ mới biết, Tử Phong hắn không có nghĩ nhiều như vậy, bởi vì hiện tại hắn đang kinh hãi phát hiện ra tinh khí thần cùng linh lực của mình đang tiêu hao với một tốc độ khủng khiếp, dù không thể nào bằng được “Thế Giới” nhưng với tốc độ này, hắn cũng chỉ duy trì lĩnh vực được vài ba giây mà thôi, trừ khi hắn có thể chỉ trong một hai chiêu phá tan lĩnh vực của nữ nhân kia sau đó miểu sát nàng, bằng không thì hỏng bét.
Cơ mà hắn có thể làm được như vậy không? Khẳng định là không thể, phải biết rằng tuy lĩnh vực của nữ tử kia bị ép đến suy yếu, nhưng bản thân nàng vẫn là Thánh cấp cường giả, hơn nữa cả người vẫn gần như trong trạng thái toàn thịnh, không như Tử Phong lúc này giống như ngọn đèn trước gió, nàng nếu muốn cũng có thể tiếp tục dây dưa với Tử Phong cả canh giờ nữa, muốn trong một hai chiêu giải quyết nàng là chuyện không thể nào.
Nhưng mà đó là ý đồ khi Tử Phong sử dụng “Tước Đoạt” ư? Đương nhiên là không phải rồi, Tử Phong tuy không hiểu biết thực sự sâu rộng đối với việc tu luyện, nhưng hắn cũng hiểu được bất kì một loại lĩnh vực nào thì tiêu hao cũng cực kì kinh người, chỉ có Thánh cấp mới có thể kham nổi, trong lịch sử cũng từng có những siêu cấp thiên tài mới Tôn cấp đã lĩnh ngộ được lĩnh vực, nhưng rốt cuộc thì cũng không thể nào kích phát hoàn toàn ra được, chỉ có thể lực bất tòng tâm mà bao phủ chân tay hay vũ khí bằng lĩnh vực để công kích mà thôi.
Tử Phong ở trong trạng thái kích phát lĩnh vực, mọi khía cạnh của hắn được nâng cao lên một cách khủng bố, tuy rằng tiêu hao cực lớn nhưng lại giúp hắn có được một số năng lực đặc biệt chỉ Thánh cấp mới có.
“Không gian nới lỏng rồi, được lắm, đến lúc hoàn thành nhiệm vụ rồi.”
- -----------------------------------
Phủ đệ Phán Quan số 7, cũng là phủ đệ riêng của Tử Phong, Hồ Phi Nguyệt đang nhàn chán ngồi bên cửa sổ ngắm trăng, thần tình lơ đãng hiển nhiên là không để tâm đến việc trăng hôm nay tròn hay méo, nàng lúc này đang nghĩ về phu quân của mình. Tử Phong lần này đi vô cùng nghiêm khắc, dùng hẳn thân phận phu quân của mình để cấm tiệt Hồ Phi Nguyệt không được đi theo, nghe thì có vẻ giống như là bản tính đại nam nhân của hắn phát tác, không muốn núp dưới sự bảo vệ của nữ nhân, nhưng nàng biết, hắn cũng chỉ vì muốn tốt cho nàng.
Kẻ thù của Hồ Phi Nguyệt không phải là thứ mà hai người có thể chống lại được, hơn nữa một ngày nàng còn chưa chết, đối phương sẽ nhất quyết không chịu buông tha, bây giờ chỉ có ở trong Lăng Hư Cung mới tạm thời được gọi là an toàn, bởi vì dù có tìm ở đâu thì hẳn là kẻ thù của nàng cũng sẽ không tìm đến tận tổng bộ Lăng Hư Cung để dò xét chứ.
Diệu Yên cùng Tuyết Phi Nhan thì vẫn thường xuyên qua đây chơi, cảm tình vô cùng thân thuộc, dù sao thì cuộc sống của các trưởng lão cũng khá an nhàn, ngoại trừ một số sự vụ quan trọng ra thì hầu hết công việc đều giao cho chấp sự xử lí, việc của trưởng lão chỉ có ăn ngủ với tu luyện, làm sao để nâng cao tu vi giúp đỡ cho tông môn là đủ rồi.
Hồ Phi Nguyệt biết rằng lần này Tử Phong đi cũng không phải một mình, có cả một đội Ám Vệ tuy thực lực không ra đâu vào với đâu nhưng bản lĩnh thu thập tình báo chắc chắn vô cùng có ích, cũng không phải việc gì cũng đến tay phu quân của mình, hơn nữa lần này còn có Lâm Tử Hàm vốn trước kia cũng được coi là một nửa sư phụ của Tử Phong, chắc hẳn cũng không có gì nguy hiểm.
Chỉ là nghĩ thì như thế, nhưng nàng vẫn không kìm được mà lo lắng cho Tử Phong, không hiểu tại sao nhưng rắc rối luôn cuốn lấy phu quân của nàng bất kể bình thường tính cách của hắn cẩn thận ra sao, giống như là vận mệnh có thù ghét gì với hắn vậy, lần này xuất ngoại cũng không biết là dữ hay lành nữa. Còn đang suy nghĩ lung tung, cái bóng của nàng dưới ánh trăng bỗng cử động, sau đó thì một bóng đen từ bên dưới đất trồi lên, trong nháy mắt hóa thành hình người.
Hồ Phi Nguyệt thấy Lôi phân thân lúc bình thường chả bao giờ lộ mặt ra nay bỗng nhiên lại xuất hiện liền một phen ngạc nhiên, nhưng mà không đợi nàng cất tiếng hỏi, đã thấy hắn ta lao đi như tên bắn, trực tiếp đạp cửa xông vào trong phòng ngủ của Tuyết Liên.
Lôi phân thân lao vào tới nơi, thấy Tuyết Liên lúc này cả người quần áo xốc xệch, chăn màn loạn thành một bầy, tướng ngủ trông vô cùng khó coi, cũng bất chấp con gái yêu đang ngủ, vội vàng lay tỉnh tiểu nha đầu. Tuyết Liên bị đánh thức, còn đang mắt nhắm mắt mở thì đã bị Lôi phân thân bế lên, sau đó một giọng nói gấp gáp vang lên:
“Tuyết Liên, mau tỉnh, ba ba của con đang gặp nguy hiểm, có việc cần nhờ tới con.”
Nghe thấy Tử Phong gặp nguy hiểm, Tuyết Liên gần như ngay lập tức tỉnh ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện thần sắc tức giận, khua khua nắm tay bé nhỏ nói: “Là ai dám động đến ba ba!!”.
“Một lời khó nói hết, con có thể đi vào trong linh thú hộ oản này rồi đợi một chút được không, ba ba cần con đánh bại một người xấu.” nói đoạn giơ ra một cái linh thú hộ oản nhỏ cỡ nắm tay.
Tuyết Liên không chút nghĩ ngợi liền thu mình sau đó mặc kệ Lôi phân thân đưa vào trong linh thú hộ oản, lúc này Hồ Phi Nguyệt cũng đã chạy tới nơi. Chỉ là nàng vừa mới tới nơi, đã thấy Lôi phân thân biến mất cùng với Tuyết Liên, ngược lại bản thể Tử Phong trong tình trạng thê thảm đang nằm sấp trên mặt đất, vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn.
“Chuyện gì xảy ra vậy??” Hồ Phi Nguyệt lo lắng nói.
“Không có gì đâu, để lát nữa cho Lôi phân thân kể lại cho nàng, giờ thì để yên cho ta khôi phục lại một chút đi….”
- -----------------------
Nữ tử thần bí còn đang bối rối không biết làm thế nào đối phương lại có thể sử dụng lĩnh vực của mình, thì đã thấy Tử Phong biến mất, sau đó thay thế ở đó là một thân ảnh giống hệt Tử Phong, nhưng mà hình dáng bên ngoài thì khác, không có khải giáp, cũng không có bị thương, khí tức thì giống mà lại như không giống, vô cùng quỷ dị.
Nàng lúc này cũng không còn có thể nghĩ nhiều nữa, đột nhiên cảm thấy lĩnh vực mà đối phương vừa bày ra chợt biến mất, lĩnh vực của mình thì khôi phục lại trạng thái toàn thịnh, nàng không chần chờ nữa, chuẩn bị ra tay nhất kích tất sát Tử Phong. Chỉ là nàng vừa định động thân, “Tử Phong” phía trước bỗng vung tay một cái, một tia sáng màu lục từ trong ngực hắn bắn ra ngoài, chớp mắt liền hóa thành một tiểu cô nương khả ái tầm 7-8 tuổi, vừa xuất hiện liền dùng một ánh mắt giận dữ nhìn về phía mình, miệng rít lên:
“Người xấu không được làm hại đến ba ba của ta!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.