Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 171: Bảo khí tới tay




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tử Phong thận trọng bay lên không trung, từ từ tiếp cận bốn kiện vật phẩm ở trên bình đài đang bay lơ lửng, cả Phân tích nhãn lẫn Thiên Ma Nhãn đều được kích hoạt từ đầu, hắn đại khái không muốn lỡ tay xúc động cấm chế hay gì đó a, thương thế của hắn mới chỉ gọi là tạm ổn, còn phải mất một thời gian nữa để khôi phục hoàn toàn. Nhưng mà hắn đã lại cẩn thận thừa rồi, cho đến khi hắn đặt chân lên bình đài, không một thứ gì xuất hiện cả, chứng tỏ lão quỷ Ngụy Siêu là chốt chặn cuối cùng để đến với bốn kiện bảo vật này.
Trái với những gì Tử Phong nghĩ, bốn chiếc lồng chứa bốn kiện bảo vật lại không phải là cái gì cấm chế hay vật liệu cứng rắn gì, mà chỉ là bốn cái lồng thủy tinh đơn thuần, chỉ một búng ngón tay của hắn đã vỡ tan thành trăm mảnh. Vội vàng túm lấy bốn kiện đồ vật, Tử Phong nhanh chóng lùi ra khỏi bình đài trên không, nhưng có vẻ như là không có gì xảy ra cả, bình đài vẫn lơ lửng, còn trong tay hắn có thêm bốn kiện đồ.
Ba người liền bắt đầu xem xét bốn món đồ mà Tử Phong vừa lấy xuống, thứ nhất là một bình đan dược, bên ngoài dán nhãn ghi mấy chữ Cố Linh Đan, bên trong là hai viên dược hoàn to bằng quả nho, tỏa ra mùi dược liệu nồng đậm. Tử Phong chỉ ngửi một hơi dược liệu mà đã có cảm giác gân cốt toàn thân một trận thư thái, khẳng định thứ này tuyệt đối là đồ tốt.
“Lâm Nguyệt Đồng, cô biết thứ này là gì không?” Tử Phong đưa mắt hỏi.
Hít vào một hơi thật sâu, Lâm Nguyệt Đồng ánh mắt ngưng trọng nhìn bình đan dược trong tay, sau đó mới chậm rãi nói: “Nếu ta đoán không nhầm, Cố Linh Đan này chính là một trong những đan dược đã thất truyền từ thời thượng cổ, thứ đan dược này, nếu để lộ ra phong thanh dù chỉ một chút thôi cũng sẽ dấy lên một hồi gió tanh mưa máu, kể cả thế lực lớn như Lăng Hư Cung, nếu để lộ ra có sở hữu Cố Linh Đan, đảm bảo sẽ trở thành con mồi cho toàn thể giang hồ xâu xé, thậm chí có khi còn đánh động tới những lão quái vật tiềm tu nữa!!”
“Nghiêm trọng như vậy sao, chỉ là hai viên đan dược mà thôi.” Lãnh Băng Băng nhíu mày.
“Nào chỉ là nghiêm trọng, đây là vấn đề diệt môn đó, tất cả cũng chỉ bởi vì công dụng của loại đan dược này, quá nghịch thiên. Hẳn hai người cũng biết Thánh cấp chia làm bốn tầng thứ Thánh Giả, Thánh Hoàng, Thánh Tôn cùng Thánh Quân phải không, nhưng hai người có biết được cảnh giới ở trên Thánh cấp là gì không?”
“Chẳng phải Thánh cấp đã là cực hạn rồi sao??” Lãnh Băng Băng ngạc nhiên nói.
Lâm Nguyệt Đồng nghe vậy liền lắc đầu: “Không phải, vốn dĩ những thứ này người thường khó có thể biết được, chỉ có chạm tới tầng thứ kia thì mới có tư cách biết đến, cũng may là ta có một vị a di có tu vi Thánh cấp, nên mới ngẫu nhiên biết được. Thánh Giả, Thánh Hoàng, Thánh Tôn, Thánh Quân, vượt qua ngưỡng của Thánh Quân sẽ thoát thai hoán cốt, cũng giống như khi vượt qua được ranh giới giữa Tướng cấp và Vương cấp vậy. Cảnh giới tiếp theo đó là Thiên Tôn, Linh Đế, cuối cùng là Bán Thần, còn nghe nói sau Bán Thần, võ giả trực tiếp phi thăng Thần giới, trở thành thần linh cao cao tại thượng. Chỉ là những điều đó chỉ là lời đồn, còn trở thành thần được hay không thì không ai biết, nhưng ba cảnh giới kia là có thật. Tương truyền ba cảnh giới kia, mỗi cảnh giới đều có uy năng hủy thiên diệt địa, mà không phải chỉ là nói cho vui miệng, bọn họ đích thực có khả năng hủy thiên diệt địa, ta đã từng đọc trong thư tịch cổ, một vị Linh Đế cường giả lật tay một cái đã ép một ngọn núi lớn thành phấn vụn, thử hỏi nếu một vị Bán Thần mà thực sự ra tay thì sẽ ra sao, chắc ta không cần nói thì hai người cũng tưởng tượng được ra!!”
Lãnh Băng Băng trực tiếp đơ ra trước những thông tin động trời, trong khi đó thì Tử Phong lại trầm ngâm suy nghĩ, quả nhiên là như vậy, trước kia hắn đã có cảm giác Thánh cấp không phải là tận cùng, bởi vì đã từng tận mắt chứng kiến sức mạnh của “Hắn”, một vị thần linh chân chính. Nếu từ Thánh Quân mà có thể trực tiếp trở thành thần linh, vậy khoảng cách giữa hai cảnh giới liền trở nên quá mức xa vời, không thực tế chút nào, vả lại, hắn không như người khác, bọn họ không biết được liệu tu luyện có thể trở thành thần hay không, nhưng hắn biết chắc là có thể, Tử Phong hắn vẫn còn một lời mời quyết đấu với “Hắn” đang để ngỏ kia kìa, không trở thành thần thì sao mà quyết đấu được.
“Con đường tu luyện gian nan, ai rồi cũng sẽ gặp bình cảnh, mà khi gặp bình cảnh, ngoài việc cố gắng trùng kích hòng phá tan bình cảnh mà tấn cấp thì không còn việc gì khác. Mà hẳn hai người cũng biết rằng, trùng kích bình cảnh thất bại sẽ gây tổn hại căn cơ võ giả, đúng hơn là tổn hại tới linh căn, một thiên tài dù có sở hữu linh căn tốt đến đâu thì qua nhiều lần trùng kích thất bại thì cũng sẽ trở thành một phế linh căn. Cố Linh Đan, bát giai đan dược, chỉ tác dụng với Thánh giai trở xuống, tác dụng đó là tái tạo lại linh căn đã bị hao mòn, giúp linh căn trở lại trạng thái đỉnh phong, hơn nữa lại còn giúp võ giả tăng cường lực lĩnh ngộ, giúp dễ dàng đột phá hơn. Từ Thánh Quân lên Thiên Tôn là khó khăn cỡ nào, ai mà chả phải trùng kích bình cảnh vài ba chục lần, một viên Cố Linh Đan thôi là gần như nắm chắc tám thành đột phá rồi, nghịch thiên như vậy, bảo sao thứ này lại trở thành một củ khoai lang nóng bỏng tay như thế.” Lâm Nguyệt Đồng nói một tràng dài, cuối cùng cũng giải thích xong.
“Vậy thì đơn giản, ta không cần biết là thứ này có thể dẫn tới lão quái vật này nọ hay không, nếu không có gì lọt ra ngoài, có trời mới biết được chúng ta lấy được Cố Linh đan, cô cứ mang về đưa cho Lâm Tử Hàm, nàng ta sẽ tự biết mà xử lí, đằng nào thứ này đối với chúng ta hiện tại cũng vô dụng, cứ cố chấp giữ lấy không cẩn thận lại rước họa vào thân.” Tử Phong nhanh chóng nói, Cố Linh Đan gì chứ, cái thứ này người khác cần chứ hắn thì không, bình cảnh là cái củ cải gì hắn còn chưa bao giờ phải nếm qua, thứ đan dược này trong tay hắn còn chẳng bằng một kiện Huyền khí.
“Ách, đúng thật là ta đã quan tâm quá hóa loạn, cứ mang về bí mật đưa cho a di xử trí là xong thôi a!” Nói đoạn Lâm Nguyệt Đồng liền hồn nhiên bỏ bình đan dược vào trong không gian giới chỉ.
Tử Phong cầm đồ vật thứ hai lên, đó là một quyển sách. Vừa nhìn vào cái tên ghi trên bìa, tim hắn không khỏi đập lỡ một nhịp, vội vàng mở nó ra bắt đầu xem. Lâm Nguyệt Đồng cùng Lãnh Băng Băng nhìn thấy Tử Phong hấp tấp như vậy, cũng không nén nổi tò mò mà đưa mắt nhìn quyển sách trong tay hắn.
“Thiên Ma Giải Thể” là tên của quyển sách này, nhị nữ nhìn vào bên trong thì chỉ thấy toàn chữ là chữ, hơn nữa thứ chữ viết này lại cực kì xa lạ, không hề giống với một bộ công pháp hay vũ kĩ gì cả, hai nàng nhìn không hiểu liền mặc kệ Tử Phong sau đó bắt đầu xem xét kiện khải giáp cùng cây thương còn lại.
Xác thực quyển sách có tên “Thiên Ma Giải Thể” kia không phải là công pháp hay vũ kỹ, đúng hơn nó là một quyển bí pháp, và thử đoán xem, bí pháp này dành cho ai? Đúng vậy, đây là một bí pháp chuyên dùng cho Thiên Ma nhất tộc, đến cả chữ viết cũng dùng văn tự của Thiên Ma, nếu không phải Tử Phong hắn có hệ thống đi kèm với chức năng phiên dịch thì hắn cũng không thể nào mà đọc hiểu thứ này.
Chỉ mất mười phút để đọc toàn bộ quyển sách, trí nhớ kinh người giúp Tử Phong nhớ ngay lập tức mà không cần nhìn lại, hắn cúi đầu trầm ngâm, tại sao năm xưa, Thiên Ma nhất tộc có thể thua được nhỉ? Câu hỏi này đã xuất hiện trong đầu hắn từ rất lâu rồi, một chủng tộc mạnh từ trong trứng mạnh ra như thế này, hơn nữa theo như lịch sử ghi lại thì bọn chúng cũng sở hữu trí tuệ không thua kém nhân loại, làm thế nào lại có thể bị nhân loại đánh bại được, nhất định phải có biến cố nào đó.
Không phải là hắn nhiều chuyện nghĩ linh tinh, mà bởi vì thứ bí pháp hắn vừa đọc được khiến suy nghĩ này đột nhiên nảy ra trong đầu. Bí pháp này là thứ được Thiên Ma nhất tộc tu luyện rộng rãi, lấy tên Thiên Ma Giải Thể, trong đó ghi lại chi tiết cách thức tu luyện. Điều kiện thứ nhất để sử dụng bí pháp này, đó là huyết mạch đã phải thức tỉnh, có được hình thái biến thân của bổn tộc. Điều kiện thứ hai là huyết mạch người tu luyện phải đạt tới tầng thứ Thiên Ma Vương.
Theo như ghi chú của cuốn bí pháp này, huyết mạch Thiên Ma nhất tộc chia làm bảy tầng thứ, Thuần huyết Thiên Ma, Thiên Ma Tướng, Thiên Ma Vương, Thiên Ma Hoàng, Thiên Ma Tôn, Thiên Ma Đế và cuối cùng là Thủy Tổ Thiên Ma, mỗi tầng huyết mạch tượng trưng cho thực lực cùng địa vị của mỗi Thiên Ma trong tộc. Chiếu theo sự sắp xếp này, Tử Phong cần phải tiến hóa huyết mạch thêm một lần nữa mới có thể đạt tới Thiên Ma Vương, từ đó mới đủ điều kiện học bí pháp này.
Tạm thời không thể tu luyện, Tử Phong cũng không để ý tới nó nhiều nữa, hắn cất quyển sách đi, quay sang bên cạnh thì đã thấy nhị nữ đang chăm chú nghiên cứu hai kiện đồ vật còn lại.
“Hai người nghiên cứu xong chưa?” Tử Phong tò mò hỏi.
Lãnh Băng Băng nghe vậy liền lắc đầu: “Hai thứ này tuyệt đối là bảo vật, nhưng mà có lẽ là cấp bậc quá cao, bọn muội không có đủ tu vi cùng nhãn lực để giám định nó a, hay huynh thử xem.”
Trước mặt Tử Phong lúc này là một kiện khải giáp màu đen bóng lưỡng vô cùng tinh xảo, nhìn thoáng qua thì có vẻ như là một kiện khải giáp dành cho nữ nhân, sử dụng Phân tích nhãn cũng không mang lại kết quả gì, phải dùng đến cả Chân dạng thì hắn mới biết được khải giáp này không ngờ lại là một kiện Địa giai trung phẩm Bảo khí thập phần trân quý, còn những thông tin khác thì hắn mù tịt.
“Địa giai trung phẩm Bảo khí!!” Tử Phong giật mình nói.
Mặc dù Tử Phong nổi lên ý tham lam, muốn nuốt trọn hết tất cả bảo vật, nhưng trước mắt thì kiện khải giáp này lại là dành cho nữ nhân, hắn bèn di chuyển lực chú ý sang cây thương bên cạnh. Chỉ thấy cây thương này dài khoảng hai mét, thiết kế khá là đơn giản với thân cùng cán thương thẳng tắp, mũi thương nhọn hoắt chĩa ra, toàn bộ cây thương không có nhiều thứ gì khiến bản thân trông lòe loẹt cho lắm, ngoại trừ việc nó có hai màu đỏ đen đan xem lẫn nhau trông khá bắt mắt.

Tử Phong đưa tay cầm thử cây thương nhấc lên, bất chợt dị biến xảy ra, chỉ thấy cây thương rung lên bần bật, cả cây thương giống như dính chặt vào tay hắn không gỡ ra được, nó giống như là một hắc động, bám chặt lấy Tử Phong mà điên cuồng thôn phệ linh lực của hắn. Tử Phong lúc này muốn gỡ ra cũng không được, chỉ có thể trở mắt nhìn cây quỷ thương này hút cạn số linh lực vừa mới hồi phục chưa được bao nhiêu của hắn. Tuy rằng không khôi phục được bao nhiêu linh lực, nhưng chỗ mà hắn đang có cũng đã vượt xa so với một Vương cấp cửu phẩm thông thường, may mắn miễn cưỡng mà vừa đủ cho cây thương này thôn phệ.
Khi mà linh lực của Tử Phong gần như đã chạm đáy, cây thương mới ngừng lực hút của mình lại, lúc này, dị biến lại xảy ra khiến hắn cùng với nhị nữ đồng loạt trân trối nhìn. Chỉ thấy cây thương vốn trông hơi ảm đạm lúc này lại giống như mấy cây hoa vừa được tưới nước, trở nên tươi tắn dị thường, toàn thân cây thương một màu đen bóng bẩy, những đường kẻ màu đỏ tỏa ra quang mang nhàn nhạt, nhưng quan trọng nhất đó là, toàn bộ cây thương từ trên xuống dưới được bao phủ bởi vô số tia lôi điện màu trắng không ngừng nổ tí tách.
Tử Phong có thể cảm nhận được lực lượng cuồng bạo đang sôi trào bên trong cây thương khiến nó run lên nhè nhẹ, hắn lúc này mặc dù có chút hư nhược do cạn linh lực, nhưng cũng không nhịn được mà khen: “Hảo thương!!!”
Không đợi hồi phục linh lực, Tử Phong nâng cây thương lên, xoay một vòng sau đó đâm ra, từ đầu mũi thương, một tia sét to bằng bắp tay bất chợt dũng mãnh phóng ra, trong chớp mắt liền bắn vào bức tường đối điện, trực tiếp xuyên thủng một lỗ lớn trên bức tường đá dày tới vài mét đó, trên đường đi của tia sét đó, một vệt lõm dài cày sâu xuống mặt đất đúng theo chiều bắn ra của tia sét đó luôn, đủ biết uy lực của nó ra sao.
“Phá Lôi Thương – Địa giai thượng phẩm Bảo khí à, khậc khậc, mạnh!! Quá mạnh!!” Tử Phong lẩm bẩm, sau đó trong mắt chợt ánh lên quang mang hưng phấn. hắn cười dài một tiếng, mặc kệ cơ thể hư nhược mà nhảy lên không trung, hai tay cầm lấy cây thương mà múa, vô số tia sét không ngừng từ đầu mũi thương bắn ra, phá hủy tan nát toàn bộ khu vực xung quanh chỗ Tử Phong đứng, Lâm Nguyệt Đồng cùng Lãnh Băng Băng đã nhanh chân mà chạy thật xa rồi, nhờ đó mà hắn được thoải mái mà múa thương.
Nhảy xuống đất, Tử Phong chống cây thương xuống đất phát ra một tiếng "đinh" chói tai, những tia lôi điện trên cây thương vẫn không hề suy giảm một chút nào, tâm tình của hắn lúc này thật sự vô cùng vui sướng: “Rốt cuộc ta cũng có một kiện vũ khí thuận tay rồi!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.