Cường Giả Trở Lại

Chương 31: Cô gái tự ti




Bị tôi gọi là như vậy, sắc mặt của hai người đều thay đổi ngay lập tức, Đồng Thiến chỉ vào mũi của tôi rồi mắng: “Cậu mắng ai là cẩu nam nữ hả?”
Lục Hoành cũng xắn tay áo lên, khí thế hùng hồn đi đến trước mặt của tôi, cái bộ dạng đó cứ y như là hận không thể đánh tôi tại chỗ.
Mà tôi thì lại cười lạnh nói: “Nói hai người các người đó.”
“Mẹ kiếp!” Lục Hoành chửi một tiếng: “Trần Chấn Phong, đã cho cậu mặt mũi rồi có đúng không? Cậu có tin là tôi chỉ cần nói một câu thì sẽ để cho cậu không thể làm cái nghề bảo vệ này nữa không?”
Nghe nói như vậy, Tiểu Hân bước lên nhíu mày nói: “Bảo vệ hả? Cái gì mà bảo vệ hả?”
Đồng Thiến đứng ra giải thích nói: “Tiểu Hân, hồi đầu tuần này chúng tớ gặp Trần Chấn Phong đến xin việc bảo vệ ở Hoàn Vũ Thiên Hạ đó, chẳng lẽ là cậu cũng không biết chuyện này hả?”
Lục Hoành cười lạnh nói: “Nhìn cái bộ dạng gấp gáp không ra gì này đi, chắc là người ta cũng không muốn cậu đâu nhỉ?”
Tiểu Hân kéo tôi qua một bên, chân thành nói với tôi: “Anh thật sự có chuyện này hả?”
Tôi cười khổ nói: “Đúng vậy, anh đã gặp bọn họ rồi, chỉ có điều là anh không phải đến đó để...”
Còn chưa nghe tôi giải thích xong Tiểu Hân bỗng nhiên cắt ngang lời tôi, tức giận nói: “Tại sao anh lại muốn làm bảo vệ chứ?”
Tôi biết là Tiểu Hân cũng không phải có ý coi thường nghề bảo vệ, mà là em ấy biết ba nuôi đã từng giới thiệu cho tôi một công việc tử tế hơn, làm trong xí nghiệp của nhà nước, cho dù là tiền lương không cao lắm nhưng mà ít nhất cũng có đãi ngộ đầy đủ, nhưng mà lại bị tôi từ chối. Ban đầu Tiểu Hân còn nghĩ là tôi có con đường tốt hơn, lại thật sự không nghĩ rằng tôi đến đó để ứng tuyển chức bảo vệ.
Tôi cũng không biết là nên giải thích như thế nào, nếu như tôi nói thẳng là tôi đến đó để mua nhà, chắc có lẽ là Tiểu Hân sẽ không tin, cho dù tôi có đưa ra bằng chứng, vậy thì mặc dù Tiểu Hân đã tin tưởng nhưng mà qua một khoảng thời gian nữa chính là sinh nhật của em ấy, tôi cũng không thể cho em ấy được bất ngờ, tôi không thể bởi vì xúc động nhất thời mà hủy đi kế hoạch ban đầu của tôi.
Cho nên tôi kìm nén lửa giận ở trong lòng, đối với lời khuyên bảo của Tiểu Hân: “Tiểu Hân, Đồng Thiến cố ý nhằm vào em đó, chúng ta đi thôi, nơi đây không chào đón chúng ta.”
“Anh.” Tiểu Hân nghiêm túc nói với tôi: “Đồng Thiến không phải là người như vậy, em tin tưởng cô ấy.”
Cái cô gái ngốc này...
Hai?”
Tôi thở dài thườn thượt, cách nhau ba hôm thì phải lau mắt mà nhìn, huống hồ gì thời gian năm năm rồi, đủ để một người thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.
Đồng Thiến chính là muốn đứng trước ở tất cả các bạn học cũ lớn tiếng nói với bọn họ rằng: nhìn đi, hoa khôi năm đó mà các người theo đuổi kết quả hiện tại lại phải sống thảm thương như vậy, mà tôi thì lại được sống ở trong biệt thự, tiền đồ tương lai không có giới hạn.
Đến lúc đó thì Tiểu Hân sẽ lại càng mất mặt hơn, tôi không muốn phải như thế này.
Nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Tiểu Hân, tôi không thể làm gì khác hơn là cho qua.
Tiểu Hân nhìn thấy tôi trầm mặc, đi đến bên cạnh của Đồng Thiến nói xin lỗi: “Tiểu Hân, tớ xin lỗi cậu nha, anh tớ có hơi lỗ mãng, cậu đừng có để ý.”
Lạnh lùng quét mắt nhìn tôi: “Không có bị gì đâu, tớ cũng sẽ không tính toán chi li với một người không cần thiết, yên tâm đi.”
Tiểu Hân lộ ra nụ cười vui vẻ: “Tiểu Hân, cậu thật là tốt.”
Tốt cái rắm!
Tôi thật sự rất muốn mắng to một câu, Đồng Thiến này chính là lòng dạ rắn rết điển hình, nếu như còn ở miến điện với tính tình hung hăng của tôi thì đã sớm ném cái đôi cẩu nam nữ này vào trong hồ cá sấu rồi.
Vào lúc tôi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, một tiếng động cơ nhanh chạy đến, âm thanh gào thét điên cuồng cùng với cảm giác kích động, đây chắc chắn là mộng tưởng của mỗi một người đàn ông.
Tôi híp mắt nhìn, ở phía xa xa có một chiếc Lamborghini màu trắng đang chạy tới, sau đó không lâu liền dừng ở cổng của Hoàn Vũ Thiên Hạ.
Lục Hoành nhìn thấy vậy, vội vàng giống như là một con chó chạy ra chào đón, tự mình mở cửa xe, bộ mặc nịnh nọt nói: “Anh Lâm, không ngờ anh lại đến đây.”
Ở trên xe có một cậu thanh niên mặc vest phong độ chậm rãi bước xuống xe, trên mặt của anh ta mang theo nụ cười tà mị, là cái vẻ tự cho mình là nhất trên cuộc đời này, anh ta quay quay cái chìa khóa ở trong tay, thản nhiên nói: “Tôi cũng nghe nói là biệt thự Hoàn Vũ Thiên Hạ không tệ, đúng lúc cũng có thời gian đến xem.”
Lục Hoành cười hắc hắc nói: “Biệt thự này của tôi đương nhiên là không thể so sánh với đại viện của anh Lâm được rồi.”
Thế gia giống như là nhà họ Lâm có đại viện riêng của mình, xem thường phải mua loại biệt thự như thế này.
Tôi nhìn qua cậu thanh niên ở trước mặt, trong lòng như nổi sóng.
Lâm Hách Văn!
Tôi có nằm mơ cũng không ngờ tới là hôm nay gặp phải Lâm Hách Văn ở đây, nếu biết như vậy thì tôi chắc chắn sẽ không đến.
Lúc này Lâm Hách Văn cũng đã chú ý tới tôi với Tiểu Hân, khóe miệng hơi cong lên lộ ra một nụ cười hào hứng, nói: “Lục Hoành, người nào không biết còn tưởng là cậu chơi hỗn tạp đó chứ, sao mà loại người như thế nào cũng mời đến đây tham dự lễ tân gia vậy.”
Đương nhiên Lục Hoành biết người mà Lâm Hách Văn đang nói chính là tôi với Tiểu Hân, cậu ta ngượng ngùng cười nói: “Anh Lâm, đây chính là bạn học cũ của tôi, không có mặt mũi nên kéo tới đây, có lẽ là cả đời này cũng sẽ không nhìn thấy được biệt thự xa hoa như vậy.”
Lâm Hách Văn như có điều suy nghĩ, quét mắt nhìn Tiểu Hân. Tiểu Hân lập tức căng thẳng nấp ở sau lưng của tôi, nắm lấy góc áo của tôi, bộ dạng không biết làm sao, trong mắt đều là sợ hãi.
Tôi anh hùng đứng ở trước mặt của em ấy, âm thầm cầu nguyện Lâm Hách Văn này tuyệt đối đừng có tìm tôi gây phiền phức.
Cuối cùng Lâm Hách Văn cũng không thèm để ý đến, nhẹ giọng cười một tiếng rồi sau đó quay người đi vào trong biệt thự.
Coi như trút được gánh nặng mà thở phào một hơi, cũng may, nếu không thì tôi thật sự sợ mình sẽ bùng phát trong cơn giận dữ.
Lục Hoành vênh váo tự đắc đi đến trước mặt của tôi, giống như là cảnh cáo tôi mà nói: “Trần Chấn Phong, tôi nói cho cậu biết nha, đây là Lâm Hách Văn, đây chính là phú nhị đại giàu có nhất của Đông Dương, không có người thứ hai đâu, tôi có thể cho phép cậu đi vào trong đó nhưng mà cậu đi vào rồi thì cho dù là nói chuyện hay là làm việc gì thì cũng phải cẩn thận cho tôi, nếu như cậu chọc giận anh ấy vậy thì cậu không còn mạng nữa đâu.”
Tôi chả quan tâm, tôi nhún vai lạnh nhạt nói: “Đã đáng sợ như vậy rồi thì tôi cũng không thèm đi vào trong đó làm gì.” Nói xong, tôi hỏi Tiểu Hân: “Tiểu Hân, em có muốn đi vào đó không?”
Tiểu Hân lắc đầu nói: “Em cảm thấy không thoải mái, chúng ta vẫn nên đi về đi.”
Hiển nhiên là Tiểu Hân cũng không muốn nhìn thấy Lâm Hách Văn.
Nhưng mà vào lúc này Đồng Thiến lại không vui, em ấy vội vàng nắm lấy cánh tay của Tiểu Hân, bộ dạng buồn bã nói: “Tiểu Hân, sao cậu có thể như vậy được chứ, ngày hôm nay chính là ngày mà tớ rất vui, phần lớn bạn học cũ đều đến đây hết đó, còn có mấy người bạn ký túc xá của cậu nữa, mọi người không dễ dàng gì mà được gặp nhau trong lúc bận rộn, cậu cứ vào với tớ đi.”
Tiểu Hân cắn đôi môi đỏ, có chút do dự, Đồng Thiến vừa cười vừa nói: “Tớ đã nói cho bọn họ nghe là ngày hôm nay chắc chắn cậu cũng sẽ đến đây, cậu không thể để cho bọn họ thất vọng, có đúng không?”
Nói đến đây, Đồng Thiến lôi kéo cánh tay của Tiểu Hân đi vào trong việc thự, Tiểu Hân nhìn tôi một chút, cắn môi. Tôi không nói gì, quyền lựa chọn đều nằm ở trên tay của em ấy.
Để tay lên ngực tự hỏi, ngược lại là tôi thực sự rất hi vọng Tiểu Hân có thể đối mặt với tất cả những chuyện không đoán trước, bởi vì chỉ có như vậy thì em ấy mới có thể tự tin được.
Ngày hôm nay em ấy đã cố ý ăn mặc xinh đẹp như vậy, em ấy hy vọng nói cho mọi người biết rằng em ấy vẫn là hoa khôi của những năm cấp ba, toàn thân tỏa ra quyến rũ và tự tin.
Trong những năm gần đây có rất nhiều tin đồn liên quan tới Tiểu Hân ở trong trường cấp ba, tất cả mọi người đều cho rằng kể từ khi chuyện của Dương Tuấn qua đi, Trần Hân là một cô gái tự ti.
Mà Tiểu Hân cũng muốn thừa dịp cơ hội ngày hôm nay để chứng minh bản thân mình.
Một lát sau Tiểu Hân giống như là đã đưa ra một quyết định to lớn, hít thở sâu một hơi, mỉm cười đi vào cùng với Đồng Thiến.
Tôi cười khổ một tiếng đi theo phía sau của bọn họ, giống như là một hộ hoa sứ giả, nhưng mà trong lòng lại âm thầm suy nghĩ Đồng Thiến này cũng như là những người khác tuyệt đối không nên chạm đến ranh giới cuối cùng của tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.