Cường Giả Trở Lại

Chương 14: Giúp tôi làm một chuyện




Sau khi tôi cầm quần áo từ trong cửa hàng đi ra, Cậu Hoa vẫn còn ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Sau khi hoàn hồn lại, anh ta hỏi quản lí Lý: “Chuyện gì đây?”
Quản lí Lý oán hận nhìn Cậu Hoa: “Tổng giám đốc của khu vực T gọi điện thoại đến, nói chỉ cần tên tiểu tử này muốn, cho anh ta cả cái cửa hàng này cũng không thành vấn đề! Cậu Hoa, cũng may là ngài ấy không tức giận.”
Cậu Hoa vô cùng ngạc nhiên, kinh hãi nói: “Không phải anh ta đã thật sự gọi điện thoại cho người sáng lập của JQK đấy chứ?”
Quản lí Lý thở dài: “Có lẽ đúng là như vậy, tôi vừa mới nhớ ra, biệt danh của người sáng lập Hàn Ngộ khi còn là lính đặc công năm đó hình như là lão Ngư.”
Cậu Hoa vô cùng sợ hãi, ngoài sợ hãi ra, Cậu Hoa còn cảm thấy vô cùng may mắn, may là không gây phiền phức cho tôi, nếu không có lẽ không biết chết như thế nào!
Mãn nguyện rời khỏi cửa hàng quần áo, lão Ngư gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi có hài lòng với sự sắp xếp này không.
Sau khi hàn huyên mấy câu, liền cúp điện thoại.
Lão Ngư là người trong nhóm người cùng nằm vùng với tôi, nhưng, anh ta bị phát hiện, phải trả giá bằng một cái chân, khó khăn lắm mới chạy thoát được, tôi âm thầm ra tay mới có thể cứu sống được anh ta, tôi cũng suýt nữa bị lộ thân phận.
Vì vậy lão Ngư vô cùng cảm kích tôi, chỉ cần tôi mở miệng, cho dù là sao trên trời, anh ta cũng sẽ cố gắng hết sức lấy xuống cho tôi.
Lúc đầu, tôi không muốn làm phiền lão Ngư, nhưng không còn cách nào, Tiểu Hân rất thích chiếc váy này.
Chỉ cần là thứ em ấy thích, tôi sẽ thỏa mãn em ấy!
Tôi lái xe điện, cầm theo món quà đi đến cổng trường, liếc nhìn thời gian, còn nửa tiếng nữa Tiểu Hân mới tan học.
“Lúc Tiểu Hân nhìn thấy món quà này nhất định sẽ rất vui?” Tôi cười ngốc nghếch nghĩ.
“grrr….”
Điện thoại trong túi rung lên, nụ cười của tôi đột nhiên biến mất, khuôn mặt cũng dần trở nên biến sắc.
Thậm chí tôi không cần phải lấy điện thoại ra đã biết là điện thoại của ai.
Tiếng rung này là điện thoại của vệ tinh của tôi, người biết số này có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng có những chuyện luôn phải đối mặt, không phải sao?
Hơn nữa, mấy ngày nay trong lòng tôi luôn cảm thấy lo lắng.
Thở dài một tiếng, tôi lấy điện thoại ra, sau khi ấn nút nhận, đã lên tiếng trước: “Anh Hoa!”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng hét: “Cả long hội đều gọi tôi là anh Kỳ, gọi tôi là anh Kiện, mẹ nó còn cậu cứ gọi tôi là anh Hoa!”
Tôi cười mỉa mai: “Gọi điện cho tôi có chuyện gì?”
Kỳ Hoa Kiện cũng bĩnh tĩnh hơn, trầm giọng nói: “Thế nào, cảm giác trở lại, có thích không?”
Tôi hít một hơi thật sâu để hưởng thụ không khí trong lành, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh: “Rất thích!”
“Haha.” Kỳ Hoa Kiện cười khầy: “Vậy tâm trạng của cậu cũng không tồi phải không?”
“Đương nhiên rồi.”
Kỹ Hoa Kiện trầm mặc, trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy đau đớn, nhưng vẫn miễn cưỡng nói: “Nói đi, tôi cũng đã đoán được một chút rồi.”
Kỳ Hoa Kiện ừ một tiếng, trầm giọng nói: “Có một số thế lực còn sót lại đã chạy thoát rồi!”
Cho dù bản thân đã đoán được 8 phần, nhưng lúc Kỳ Hoa Kiện nói ra, sắc mặt của tôi vẫn thay đổi.
Thấy tôi trầm mặc, Kỳ Hoa Kiện lại tình ý sâu xa nói: “Hơn nữa, cậu không bóng dáng đâu, rất nhiều người đoán cậu đã phản bội lại Hạ Khinh Hàn, nên khoảng thời gian này cậu cố gắng kiềm chế một chút, có hiểu ý của tôi không?”
Tôi run rẩy lấy bao thuốc từ trong túi ra, sau khi châm một điếu thuốc, mùi nicotin tràn ngập trong miệng, tôi gần như run rẩy nói: “Treo giải bao nhiêu?”
“150 tỷ, nhưng chỉ là một tin tức không chắc chắn!”
150 tỷ, tôi tự giễu lẩm bẩm, cười khổ một tiếng, hóa ra mình lại có giá trị như vậy.
Đây là mới chỉ biến mất một khoảng thời gian, số tiền thưởng của bên phía Miến Điện và biên giới đã lên đến con số 150 tỷ, thật không dám tưởng tượng, qua một khoảng thời gian nữa, không phải sẽ tăng lên con số hàng trăm tỷ? Thậm chí lên đến hàng nghìn tỷ sao?
Cái này rất có khả năng!
Tôi phản bội lại Hạ Khinh Hàn, xâm phạm đến lợi ích của quá nhiều người, nếu như để bọn họ biết được tôi vẫn còn sống, nhất định sẽ lột da, róc xương tôi.
“Tôi biết rồi.” Tôi nói một cách yếu ớt, dường như một giây đã mất đi sức sống.
“Không cần quá lo lắng! Ở Miến Điện tôi vẫn còn có cơ sở ngầm, sẽ cố gắng đè tin tức của cậu xuống, hãy cố gắng sống tốt ở thành phố Đông Dương, nếu như không được thì đến Long Hội để trốn, tôi sẵn sàng thuê cậu làm huấn luyện viên!” Kỳ Hoa Kiện nghiêm túc nói.
“Nói sau đi! Bây giờ có chút phiền phức.” Tôi cong khóe miệng, nhìn chằm chằm về phía trước.
Không đợi Kỳ Hoa Kiện trả lời, tôi đã cúp điện thoại.
Một chiếc xe cảnh sát dừng trước mặt tôi, hai thanh niên mặc đồng phục cảnh sát bước xuống xe, hai người đi đến trước mặt tôi, nói thẳng: “Trần Chấn Phong đúng không? Hiện tại anh đang bị nghi ngờ có liên quan đến một vụ hành hung, mời anh phối hợp với chúng tôi để điều tra!”
Sau khi nói xong, không nói lời nào, đã túm lấy tay tôi sau đó còng lại.
Tôi không phản kháng, tôi tôn trọng pháp luật, hơn nữa, tôi cũng biết là sự trả thù của Tề Thâm.
“Đợi tôi một chút được không?” Tôi hỏi.
“Không được!” Một tên cảnh sát nghiêm túc nói: “Anh không có quyền ra yêu cầu với chúng tôi, cũng đừng nghĩ đến chuyện chống cự.”
“Em gái tôi sắp tan học rồi, tôi muốn giải thích với cô ấy, còn 5 phút nữa, có thể đợi tôi một chút không?” Tôi cầu xin.
“Nói vớ vẩn gì với anh ta, mau áp giải lên xe đi!” Tên cảnh sát lái xe sốt ruột nói.
6h30.
Trước cổng trường đại học Đông Dương.
Trần Hân đón nhận ánh mắt lạnh nhạt, thờ ơ của mọi người, một mình đi ra khỏi cổng trường, liếc nhìn xung quanh.
“Trần Chấn Phong đâu?” Trần Hân cau mày, trong lòng cảm thấy khó hiểu nói.
Từ trước đến nay ngày nào Trần Chấn Phong cũng đến đón mình, cho dù không đến cũng sẽ gửi tin nhắn nói với mình một tiếng.
“Chả lẽ xảy ra chuyện gì sao?” Trần Hân cũng không nghĩ nhiều, đi về nhà.
Nhưng vừa đến con đường nhỏ kia, Trần Hân đã cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Bởi vì cô ấy nhìn thấy xe của Trần Chấn Phong dừng ở đây.
Trần Hân lấy điện thoại ra, ấn số của Trần Chấn Phong, nhưng điện thoại vẫn ở trong trạng thái tắt máy.
Trần Hân không khỏi có chút lo lắng, không lẽ đã xảy ra chuyện?
Trần Hân đứng đợi ở trước chiếc xe điện, nhưng khoảng 10 phút, Trần Chấn Phong vẫn không quay lại.
Trần Hân lo lắng đến mức đôi mắt đỏ hoe, cắn môi, có chút bối rối, không biết phải làm gì.
“Trần Hân.” Lúc này, một giọng nói nhàn nhạt vang lên.
Trần Hân quay đầu lại, bị dọa sợ, lùi về sau: “Tề Thâm, anh muốn làm gì?”
Tề Thâm dẫn theo 4,5 người, đi về phía Trần Hân, anh ta nhìn chiếc xe điện với ý tứ sâu xa, cười haha nói: “Cậu vẫn chưa biết sao?”
“Biết cái gì?” Trần Hân ấp úng nói.
Tề Thâm cười lạnh: “Trần Chấn Phong đánh tôi, bây giờ đang ngồi chờ ở sở cảnh sát!”
Trần Hân nghe thấy vậy, đột nhiên cảm thấy đau lòng, cô đoán không sai, hôm sinh nhật của Tề Thâm, Trần Chấn Phong chắc chắn đã đánh bọn họ ở trong phòng.
“Xin lỗi!” Trần Hân bật khóc, cúi đầu nói xin lỗi.
Tề Thâm đánh giá thân hình lồi lõm của Trần Hân, lạnh lùng nói: “Chú tôi là phó giám đốc sở cảnh sát, tính mạng của Trần Chấn Phong do tôi nắm giữ, tôi đã nói với cậu ta, đấu với tôi chỉ có thua! Nhưng anh ta lại không nghe!”
Trần Hân cắn chặt đôi môi đỏ, căng thẳng nói: “Cầu, cầu xin cậu bỏ qua cho anh trai tôi, có được không?”
Tề Thâm thờ ơ nói: “Muốn tôi bỏ qua cho anh ta cũng được, nhưng, cậu cần phải giúp tôi làm một chuyện!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.