Cường Giả Đô Thị

Chương 78: Phát Rồ 2





Bảng xếp hạng hoa khôi trước kia muốn để biệt danh cho An Lam là tiểu ma nữ, nhưng lại bị cô chỉnh đốn một trận, cuối cùng đành phải chuyển thành nữ thần tinh quái.
Cái gì mà tinh quái hoạt bát, gương mặt đáng yêu..
tất cả đều là An Lam tự thêm vào.
Dương Thiên đuổi theo Ninja đến tận tầng cao nhất của tòa nhà.
Ninja không dám ra tay nơi công cộng, sợ chọc giận toàn bộ Long tổ!
Dương Thiên đột nhiên cảm giác sau lưng có nguy hiểm, hắn vội vàng nghiêng người tránh sang một bên.
Một thanh đao sượt ngang lưng hắn, nếu vừa rồi Dương Thiên không phản ứng kịp thì thanh đao này đã chém hắn ra thành hai nửa rồi.
Dương Thiên nhìn về phía sau, ánh mắt sa sầm, lại thêm một Ninja khác xuất hiện.
“Dương Thiên!” Một giọng nói thanh thúy vang lên, là Long Thiên Y và Ngụy Trân Trân tới.
Dương Thiên gật đầu, Long Thiên Y lớn tiếng nói: “Các người mau giao đồ vật ra đây! Các người không phải đối thủ của chúng tôi!”
“Ha ha! Các người nghĩ rằng chúng tôi đến đây mà không có chuẩn bị gì à?” Không ngờ Ninja kia lại biết nói tiếng Hoa Hạ.

Người này nhìn Dương Thiên, Long Thiên Y, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn, sau đó lôi ra một chiếc điều khiển từ xa.
Long Thiên Y và Dương Thiên đều có một dự cảm không lành, cái điều khiển từ xa này khống chế thứ gì?
Dưới ánh mắt ngưng trọng của bọn họ, Ninja kia đột nhiên nói: “Bùm!!!”
“Bùm!!!” Một tiếng nổ đinh tai nhức óc lập tức truyền tới.
Sau đó, dưới chân bọn họ khẽ rung lên.
“Các người dám chôn đạn dược ở dưới?” Long Thiên Y nhìn hai gã Ninja trước mặt, không thể nào tin tưởng được.
Cô không ngờ hai tên này lại có thể phát điên phát rồ như thế.
Các dị năng giả khi chiến đấu không được làm ảnh hưởng đến người bình thường, đây là quy luật mà các quốc gia đặt ra.
Nếu quốc gia nào vi phạm sẽ lọt vào công kích tập thể.
Không ngờ hai tên Ninja này bí quá hóa liều, không coi thiết luật ra gì!
“Ha ha! Chuyện này không phải do chúng tôi làm, các người đừng có vu oan cho chúng tôi chứ?” Gã Ninja cười lạnh, sau đó bóp mạnh chiếc điều khiển từ xa khiến nó vỡ vụn, tiêu hủy bằng chứng.
“Bây giờ bên dưới là một đống phế tích, các người muốn tiếp tục ở đây chiến đấu với chúng tôi hay là lựa chọn đi xuống cứu người đây?” Ninja nhìn Dương Thiên, Long Thiên Y, nhìn thấy sắc mặt khó coi của hai người thì càng cười to hơn.
“Hai người đối phó với bọn họ, tôi đi cứu người.” Dương Thiên nói thẳng, sau đó trực tiếp nhảy từ trên lầu xuống.
Thuốc nổ có uy lực rất mạnh, lại nổ từ dưới nền đất.
Lúc này, tầng một đã chìm trong biển lửa, lửa lan tràn lên tầng hai.
Các sinh viên sợ hãi liều mạng chạy lên trên.
Nhưng tòa nhà cũng chỉ có năm tầng, dựa theo tốc độ lửa cháy thì chưa đến mười phút, lửa sẽ lan lên khắp các tầng.
Chuyện này gần như chấn động toàn bộ đại học An! Hiệu trưởng An Hoán Nghĩa cùng các giáo viên khác nhanh chóng chạy tới tòa nhà gặp nạn.
“Xe cứu hỏa đâu? Sao vẫn còn chưa tới? Trụ cứu hỏa của trường đã khởi động chưa? Tòa nhà có nhiều sinh viên, chúng ta nhất định phải đảm bảo an toàn cho tất cả!” An Hoán Nghĩa nhíu mày, nghiêm túc nói.
“Hiệu trưởng, năm phút nữa xe cứu hỏa mới tới nơi.

Các giáo viên khác đã đi khởi động các trụ cứu hỏa rồi, nhưng lửa lớn thế này không dập nổi!” Một giáo viên nói.
“Không thể để ngọn lửa này tràn ra thêm nữa! Bên trên đều là sinh viên!” An Hoán Nghĩa lớn tiếng hét.
“Cha! Lam Lam cũng ở trên đó!” Đột nhiên, một người đàn ông trung niên chạy tới, vẻ mặt vô cùng hoảng loạn!
“Cái gì? Lam Lam cũng ở trên đó?” Sắc mặt An Hoán Nghĩa càng xấu hơn: “Nhanh lên, tất cả mọi người chung tay dập lửa!”
Dương Thiên nhìn thấy thế lửa quá lớn, các sinh viên đã chạy hết lên tầng năm, ai cũng gào thét hoảng sợ.
Suy nghĩ một chút, Dương Thiên bước tới trước bãi cỏ, thấy một chiếc chăn đang phơi ở đó thì lập tức xé rách tạo thành một cái áo choàng.
Hắn khoác chăn lên người, chỉ để lộ đôi mắt.
Dương Thiên không muốn lộ mặt, nếu như lộ mặt thì cuộc sống sau này của hắn sẽ bị quấy rầy, có thể còn khiến người khác gây bất lợi cho gia đình hắn.
Thế nên hắn phải che chắn thân thể mình, để người khác không nhận ra hắn.
Dương Thiên đứng ở một nơi vắng vẻ, đập mạnh tay xuống đất.
Bây giờ, một quyền của hắn có thể đánh thành một hang động sâu hơn một mét.
Chỉ sau vài cú đấm, nền đất đã bắt đầu tràn nước.
Tiếc là chỗ này không có mạch nước ngầm nên nước tràn ra cũng không được nhiều lắm.

Dương Thiên vung tay lên, dẫn dắt nguồn nước hướng lên không trung, phun thẳng về phía đám cháy đang hoành hành.
Nước ào ào đổ xuống.
Lúc này khu giảng đường của đại học An đã đứng đầy người, tất cả sinh viên đều chạy tới hỗ trợ dập lửa.
Đột nhiên có một nguồn nước cực lớn lao về phía đám cháy, mọi người lập tức tìm kiếm nơi nguồn nước phát ra.
Mọi người lập tức nhìn thấy Dương Thiên đang đứng yên trong góc.
“Ôi! Sao người này lại ăn mặc như mấy người thần bí vậy?” Có sinh viên ngạc nhiên hỏi.
Mọi người cũng bắt đầu chú ý đến nguồn nước trong tay Dương Thiên.
Chỉ thấy tay Dương Thiên khẽ di chuyển, nguồn nước dưới mặt đất giống như chịu tác động nào đó, bị hút lên rồi lao về phía đám cháy.
“Đây là ma thuật sao?” Có sinh viên kêu lên.
“Người đó là thần tiên à? Sao lại có thể khống chế nước như thế?” Các sinh viên hai mắt lóe sáng, kích động nhìn Dương Thiên..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.