Cường Giả Đô Thị

Chương 65: Tụ Tập 2





Thoạt nhìn cũng chỉ có một mình Dương Thiên là ăn mặc bình thường, trông không phù hợp chút nào.
Nữ sinh mà Chu Noãn gọi là chị Đình, tên là Lâm Đình, trong nhà cũng có chút tài sản.
“Dương Thiên, cha mẹ cậu công tác ở đâu thế?” Lý Kiến Hoa cười ha ha, nhìn Dương Thiên rồi hỏi.
“Không dám gọi là công tác, cha mẹ tôi chỉ là nông dân bình thường thôi.” Dương Thiên trả lời.
“Ồ.” Lý Kiến Hoa cười, sau đó cũng không để ý đến Dương Thiên nữa.
Những người anh ta muốn kết bạn đều là những người phải có gì đó hữu dụng với anh ta.
Người như Dương Thiên mặc dù trông rất hòa đồng dễ mến, nhưng gia cảnh quá tầm thường, không phải người cùng thế giới với bọn họ.
“Kiến Hoa! Sao anh thích kết giao bạn bè thế hả? Có người làm việc cả đời cũng không bằng tiền ăn một bữa cơm của chúng ta đâu.
Anh nói chuyện với người như vậy làm gì?” Lâm Đình ngồi bên cạnh chen vào, còn khinh thường liếc nhìn Dương Thiên một cái.

“Chị Đình!” Chu Noãn lập tức ngăn cô ta lại, cô biết Lâm Đình đang nhằm vào Dương Thiên.
“Chị làm sao thế hả? Sao miệng thối như vậy?” Vương Nhã Lộ lớn tiếng nói.
“Hừ, Vương Nhã Lộ, cô có ý gì hả? Tôi cũng không phải nói cô? Cô kích động cái gì chứ?” Lâm Đình tức giận nhìn Vương Nhã Lộ.
“Thôi nào, Tiểu Đình, nói không chừng Nhã Lộ lại để ý đến cậu bàn này đấy! Em xem, bạn học Dương Thiên diện mạo không tồi, còn là người thành thật, chắc chắn là một người đàn ông tốt!” Lý Kiến Hoa cười nói.
“Hừ! Thành thật thì có tác dụng gì? Có thể biến thành tiền sao? Anh nhìn cái túi này của em đi, cha em mua cho em, tận mấy trăm nghìn tệ, người khác sẽ vì anh thành thật mà không lấy tiền của anh à?” Lâm Đình khinh thường nói.
“Nhã Lộ, không phải tôi có ý gì, nhưng dựa vào ngoại hình của cô thì ít nhất cũng phải tìm một người bạn trai cao phú soái giống chúng tôi chứ.
Dương Thiên không xứng với cô đâu.” Ngô Cường ngồi bên cạnh cũng nói chen vào.
Vừa rồi khi thấy Chu Noãn đỡ lời cho Dương Thiên, Ngô Cường cũng bắt đầu cảnh giác với hắn.
“Các người!” Vương Nhã Lộ tức giận, đang muốn cãi nhau với những người đó.
“Được rồi! Đừng cãi nhau nữa!” Trương Thi Ninh vẫn yên lặng đột nhiên lên tiếng, sắc mặt cũng giận đến tái đi: “Chính tôi là người mời Dương Thiên đến đây, các người nói như vậy chẳng phải là đang khinh thường tôi sao?”
“Thi Ninh, bọn họ chỉ đang nói đùa với nhau thôi, anh thấy người anh em Dương Thiên sẽ không coi là thật đâu.” Lưu Thiếu Đông ngồi bên cạnh Trương Thi Ninh, cười nói.
Ở chỗ này, gia cảnh nhà anh ta tốt nhất, cũng là người có quyền lên tiếng nhất.
“Đúng vậy, đúng vậy! Anh Đông nói đúng, mọi người chỉ nói đùa thôi mà!” Lý Kiến Hoa cười.
Lâm Đình cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không nói thêm gì nữa.
Dương Thiên nhíu mày nhìn cảnh tượng trước mắt.
Nói thật, nếu như không phải nể mặt Vương Nhã Lộ và Trương Thi Ninh thì hắn đã đấm cho mấy tên đó mỗi người một phát rồi!
“Được rồi! Mọi người đều đã đến đông đủ! Chúng ta vào trong thôi! Tôi đã đặt trước một phòng VIP rồi.” Lưu Thiếu Đông cười nói.

Mọi người lần lượt đi vào.
“Anh Tiểu Thiên, xin lỗi! Em không biết bọn họ lại là loại người như thế.” Vương Nhã Lộ đi bên cạnh Dương Thiên, thì thầm với hắn: “Vừa rồi ở đây thiếu mất một người, em lập tức nghĩ đến anh Tiểu Thiên.
Không ngờ anh Tiểu Thiên đến đây lại phải chịu sự khinh bỉ như vậy!”
“Không có việc gì!” Dương Thiên xua tay tỏ vẻ không sao.
Trong mắt hắn, nhóm người Lý Kiến Hoa, Lâm Đình chỉ là những tên hề không đáng nhắc tới, hắn cũng sẽ không để những loại người này ở trong lòng.
Nhưng bây giờ hắn lại rất thất vọng về Trương Thi Ninh.
Đám người Lâm Đình chế giễu hắn, đến cuối cùng cô cũng chỉ ngăn bọn họ lại chứ không giải thích bất cứ điều gì, xem như hắn là người có cũng được không có cũng không sao.
Ngược lại, Vương Nhã Lộ đang xin lỗi hắn.
Mọi người vào phòng, ăn một chút trái cây, sau đó bắt đầu hát.
Thành thật mà nói thì Trương Thi Ninh và Chu Noãn hát rất hai, giọng hát như chim sơn ca, chẳng trách hai người này một người giải nhất một người giải nhì.
Mọi người lần lượt hát, chỉ có Dương Thiên không hát.

Lưu Thiếu Đông nhìn Dương Thiên: “Dương Thiên, cậu xem mọi người đều đã hát rồi, cậu có muốn hát một bài không?”
Dương Thiên suy nghĩ một chút rồi gật đầu, mọi người đều đã hát, nếu hắn không hát thì không hay cho lắm.
Hăn nhận lấy micro, chọn bài “Hoa Hạ trong tim tôi!”
Đây là một bài hát rất cũ, đã phát hành được hơn ba mươi năm rồi, còn lớn hơn tuổi của những người ở đây.
Nhưng không thể không phủ nhận, kinh điển chính là kinh điển, cho dù có qua bao nhiêu năm thì sẽ cũng không bị phai màu.
Thể chất của Dương Thiên rất tốt, cũng rất tự tin, thể được được trọn vẹn sự hào hùng khí thế của bài hát.
Mặc dù đám người Lâm Đình không vừa mắt với Dương Thiên chút nào, nhưng bọn họ cũng không thể không thừa nhận rằng Dương Thiên hát bài này không tồi.
Sau khi hát xong, mấy người Lâm Đình bắt đầu nói chuyện phiếm.
“Anh Đông, KTV này đúng là không tồi, diện tích lớn như thế, một phòng VIP cũng đã xa hoa như thế này rồi!” Lâm Đình sờ sờ ghế sô pha, cười nói, trong lòng âm thầm tán thưởng Lưu Thiếu Đông.
“Đúng vậy! Anh Đông, anh đặt được phòng này chắc cũng tốn không ít tiền nhỉ?” Ngô Cường ở bên cạnh cũng nói..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.