Cường Giả Đô Thị

Chương 36: Bé Gái Bị Rơi Xuống Nước 1





“Các bạn học, không cần lo lắng, Chương Chí Bưu đi rồi, chúng tôi sẽ lập tức sắp xếp một vị huấn luyện viên mới đến huấn luyện mọi người! Nếu như người mới tới cũng có thái độ như Chương Chí Bưu thì mọi người cứ báo cáo với tôi!” Lý Đại Kiều nói với mọi người, thái độ rất ôn hòa.
“Hoan hô! Vâng ạ!” Mọi người đều sung sướng đáp lời.
Một lát sau, huấn luyện viên mới đã tới, huấn luyện viên Lâm Chính khoảng chừng ba mươi tuổi, gương mặt rắn rỏi, nhưng lúc nào cũng nở nụ cười trên môi.
Vừa nhìn đã biết là một người hiền lành.
Lâm Chính đối xử với sinh viên rất tốt, cũng không nhắm vào Dương Thiên.
Huấn luyện viên mới nghỉ ngơi rất đúng giờ, giữa buổi còn được giải lao, tốt hơn cả những huấn luyện viên khác, các sinh viên đều vui vẻ chấp nhận anh ta.
Bên kia, sắc mặt của Trương Thiên Trạch xấu xí vô cùng, Chương Chí Bưu bị điều đi rồi, cậu ta tạm thời không có cách nào đối phó với Dương Thiên.
Trương Thiên Trạch thông qua ảnh hưởng của ông nội, vất vả lắm mới mua chuộc được Chương Chí Bưu, không ngờ chưa tới một ngày anh ta đã bị đuổi đi.
Sức ảnh hưởng của Lý Đại Kiền kia trong quân đội không hề thấp hơn ông nội cậu ta, thế nên cậu ta hoàn toàn không thể nào mua chuộc được.
Trương Thiên Trạch rơi vào đường cùng, chỉ có cách áp nỗi phẫn nộ trong lòng xuống.
Hừ! Chờ sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, còn rất nhiều thời gian để dạy dỗ cậu!

Trương Thiên Trạch âm thầm suy nghĩ.
Khoảng thời gian tiếp theo, các sinh viên vô cùng hưởng thụ những buổi huấn luyện quân sự.
Huấn luyện quân sự dạy cho bọn họ rất nhiều điều, nhưng quá trình huấn luyện cũng rất mệt, hơn nữa thời tiết nắng nóng còn khiến cho các sinh viên đen đi một vòng.
Nháy mắt, một tháng huấn luyện quân sự đã kết thúc!
Dương Thiên lặng lẽ chạy trên sân huấn luyện, thân thể của hắn lúc này so với tháng trước đã gầy thêm một chút.
Bây giờ Dương Thiên chỉ có 85kg, cả người nhìn càng thêm tràn đầy sức sống.
Mặc dù một tháng huấn luyện quân sự phải phơi nắng cả ngày nhưng Dương Thiên lại không hề đen đi, mấy người trong ký túc xá đều bảo hắn là yêu nghiệt.
Nhưng mà, Dương Thiên chuẩn bị ra ngoài thuê nhà.
Luyện thịt cảnh cần tắm thảo dược mười lần, hắn mới làm được một lần.
Hắn không thể tiếp tục lãng phí thời gian ở ký túc xá được nữa.
Một thời gian sau, Dương Thiên đặt một bàn ở nhà hàng cao cấp, hẹn ba người chung ký túc xá của mình ra ngoài ăn cơm, thông báo với bọn họ mình sắp chuyển đi.
Mấy người chung ký túc xá đều không nỡ xa hắn, dù sao mọi người cũng ở chung với nhau một tháng rồi.
“Được rồi, chỉ là tôi dọn ra ngoài thôi mà, chứ có phải nghỉ học đâu.” Dương Thiên cười nói: “Chăn màn của tôi vẫn để ở ký túc xá, các cậu không có việc gì làm thì phơi giúp tôi một chút, thỉnh thoảng tôi lại quay về ở mấy hôm.”
Mặc dù chuyên tâm tu luyện nhưng hắn cũng không thể lơ là việc học.
Tâm nguyện lớn nhất của cha mẹ hắn chính là hắn có thể học xong đại học.
Ngày hôm sau, Dương Thiên không có tiết, thế là hắn ăn trưa xong thì bắt đầu đi tìm phòng.
Trong thẻ ngân hàng của hắn vẫn còn khoảng hai trăm nghìn tệ, không cần lo lắng về giá nhà.
Cuối cùng, Dương Thiên cũng tìm được một căn biệt thự nhỏ nằm cách xa trung tâm thành phố.
Một biệt thự hai tầng, đầy đủ tiện nghi, chỉ là tiền thuê hơi đắt một chút, một tháng 8000 tệ, trả luôn một năm.
Dương Thiên sảng khoái thanh toán 96.000 tệ, hắn rất thích vị trí của ngôi biệt thự này.

Xung quanh nơi này rất yên tĩnh, cũng chỉ cách đại học A khoảng 10km.
Dương Thiên suy nghĩ một chút, băn khoăn không biết có nên mua một chiếc xe hay không.
Nếu có xe thì hắn đi đâu cũng tiện.
Dương Thiên đi tới một tiệm thuốc, hỏi xem họ có bán nhân sâm năm mươi năm tuổi trở lên không.
Luyện thịt cảnh cần nhân sâm có tuổi thọ hơn năm mươi năm, nếu ít hơn thì hoàn toàn không có tác dụng.
Đáng tiếc, hắn tới mấy tiệm thuốc đều không mua được.
Không có cách nào khác, Dương Thiên chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm.
“Con của tôi! Con của tôi!” Đúng lúc này, Dương Thiên nghe thấy một tiếng kêu xé lòng.
“Ai cứu con tôi với!”
Tiếng kêu phát ra trên cầu, lúc này đã có rất nhiều đứng vây quanh.
Dương Thiên vội vàng chạy tới.
Một người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi, ăn mặc vô cùng xa xỉ, gương mặt xinh đẹp, đang nằm trên thành cầu kêu góc thảm thiết.
Người này muốn nhảy xuống sông nhưng bị những người bên cạnh giữ chặt lại.

“Ai cứu con tôi với! Tôi có tiền, tôi có thể cho mọi người tất cả tài sản của tôi!” Người phụ nữ khóc sưng cả mắt, điên cuồng cầu xin mọi người.
Dương Thiên nghe ngóng một chút mới biết, thì ra con gái của người phụ nữ này bởi vì ham chơi nên không cần thận ngã từ trên cầu xuống.
Cây cầu này bắc qua sông, mặt cầu cách sông khoảng chục mét, sóng đánh mãnh liệt, ai nhìn cũng sợ.
Chẳng trách nhiều người như vậy mà không ai dám nhảy xuống, sóng lớn như vậy, người nào biết bơi có khi nhảy xuống cũng bị sóng nhấn chìm ngay lập tức, vô cùng nguy hiểm.
Hơn nữa, con gái của người phụ nữ này đã sớm không biết bị sóng đánh trôi đi đâu, nhảy xuống cũng chưa chắc đã tìm được.
Người phụ nữ khóc lóc nửa ngày nhưng không thấy ai nhảy xuống cứu con mình, bà như người mất hồn, hai mắt dại ra, không ngừng lẩm bẩm: “Con của mẹ! Nam Nam của mẹ!”
Dương Thiên sau khi biết được nguyên nhân thì cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức nhảy xuống dòng sông lạnh lẽo.
Đối với người khác thì có lẽ sẽ sợ hãi dòng sông mãnh liệt, nhưng Dương Thiên lại không sợ.
Hắn có hạt châu thần bí, lại còn có năng lực khống chế nước, thế nên hắn quyết định nhảy xuống cứu cô bé kia lên.
“Ôi! Có người nhảy xuống rồi!” Bên cạnh có người hô lên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.