Cường Giả Đô Thị

Chương 290: Đánh Chết Sơn Xuyên Quân





Lúc trước gần như mỗi buổi tối lúc nghỉ ngơi hắn đều nghe Vương Nhã Lộ hát, sau khi nghe xong đều sẽ tặng một ít phần thưởng, lúc phần thưởng đạt đến hơn 2 triệu, Dương Thiên cũng không tiếp tục thưởng phần thưởng nữa.
Lúc sau là chiến đấu với đám người Smith, tiếp theo là bí cảnh xuất thế, sau đó đến tận bây giờ.
Cúp điện thoại, nụ cười trên mặt Dương Thiên biến mất không thấy, lại khôi phục vẻ bình tĩnh.
Hắn nhìn về phía một phương hướng, hắn còn có một việc muốn đi làm.

.
.
.
.
.

Trên Thái Bình Dương rộng lớn, mấy chiếc tàu đang lẳng lặng chạy, phục sức trên người những người này rất quái dị.
Trên boong của một con tàu ở trước nhất, một người đàn ông trung niên thấp bé yên lặng ngồi xếp bằng, trong mắt thỉnh thoảng lại lộ ra sự cừu hận.
Bên cạnh còn ngồi một người đàn ông trung niên thấp bé.
"Long Kinh Thiên! Dương Thiên! Sơn Xuyên Quân tôi thề, một khi tìm được cơ hội, tôi nhất định sẽ báo thù!” Trong mắt Sơn Xuyên Quân tràn đầy vẻ oán độc.
Hành trình đi bí cảnh lần này, tổn thất của Tiểu Quốc đảo bọn họ là lớn nhất.
Liên minh Chúng Thần nhiều cường giả cấp S như vậy, chết một William cũng không là gì, bọn họ có được nhiều quả Huyền Cảnh Vương như vậy, còn có thể nhanh chóng gia tăng cường giả cấp S.
Nhưng mà Tiểu Quốc đảo bọn họ lại chỉ có hai vị cường giả cấp S, Sơn Bản Quân lại trực tiếp chết ở trên tay Dương Thiên, chỉ còn lại một mình ông ta, mà ông ta còn không dám biểu lộ ra, sợ Dương Thiên một đao đánh chết mình.
"Thái Lang Quân, ông ăn ba quả Huyền Cảnh Vương này vào, đột phá đến cấp S!” Sơn Xuyên Quân lấy ra ba quả Huyền Cảnh Vương, trực tiếp giao cho người đàn ông trung niên thấp bé trước mặt.
Ông ta là một vị cấp A đỉnh phong.
"Vâng! Sơn Xuyên Quân!” Thái Lang Quân kích động nói, cấp S, chính là cảnh giới mà ông ta tha thiết ước mơ, hiện tại đã gần ngay trước mắt.
"Ầm!"
Đột nhiên, một bóng người từ mặt nước xuất hiện, sau đó nhanh chóng lên tàu của bọn họ, ném ra một quyền, thân thể Thái Lang Quân lập tức chia năm xẻ bảy.
"Dương Thiên!” Sơn Xuyên Quân hoảng sợ nhìn thanh niên lãnh đạm ở trước mặt.
"Soạt!"
Dương Thiên lại không có nói nhiều lời vô nghĩa, trong tay lập tức xuất hiện một thanh đại đao màu đen, trực tiếp bổ một đao về phía Sơn Xuyên Quân, tuy rằng Sơn Xuyên Quân là cấp S trung kỳ toàn lực ngăn cản, nhưng mà dưới đòn công kích của đại đao màu đen này gần như không có bất kỳ lực phản kháng nào, cơ thể trực tiếp bị chém làm hai nửa.
Dương Thiên trực tiếp nhặt ba quả Huyền Cảnh Vương rơi xuống mặt đất lên, trên mặt tràn đầy vẻ lạnh nhạt.
Trong toàn bộ các thế lực, hắn ghét nhất là thế lực Ninja của Tiểu Quốc đảo này, ở bên trong lãnh thổ Hoa Hạ không kiêng nể gì, bao nhiêu người đã bởi vì bọn họ mà mất đi tính mạng, gia đình tan nát.
Hiện tại hắn có năng lực, liền trực tiếp đánh chết một vị cường giả cấp S cuối cùng của Tiểu Quốc đảo!
Hiện tại, thế lực Ninja của Tiểu Quốc đảo đã không còn vị cường giả cấp S nào, điều này hiển nhiên sẽ bị các thế lực khác dòm ngó.
Nhưng mà, Dương Thiên lại không có ý định xen vào nữa.

Cầm lấy túi không gian của Sơn Xuyên Quân, sau đó trực tiếp đá thi thể của Sơn Xuyên Quân và Thái Lang Quân vào trong biển Thái Bình Dương.
Chính hắn cũng trực tiếp nhảy vào trong biển, biến mất không thấy.
Bởi vì sự việc xảy ra quá mức đột ngột, hai người Sơn Xuyên Quân lại ở phía trước nhất, mấy chiếc tàu khác thậm chí còn không có phát hiện sự khác thường, mãi đến khi bọn họ phát hiện, Thái Bình Dương rộng lớn như vậy, bọn họ cũng rất khó tìm được thi thể của Sơn Xuyên Quân và Thái Lang Quân.
Giải quyết xong Sơn Xuyên Quân, Dương Thiên liền trực tiếp trở về.
Hắn rời khỏi thành phố Hải cũng đã hơn hai tháng, hắn gần như là hoàn toàn thoát ly khỏi xã hội hiện thực.
Có điều, thu hoạch trong hai tháng này cũng vô cùng lớn, Dương Thiên cảm nhận thực lực của mình một chút, trên mặt tràn đầy tươi cười!
Hắn đã chân chính đứng ở đỉnh của thế giới này!
Giải quyết xong Sơn Xuyên Quân, Dương Thiên liền trực tiếp trở về biệt thự số 3 ở thành phố Hải.
Về đến nhà, Dương Thiên cảm thấy vô cùng ấm áp.
Tối hôm đó, hắn gần như không muốn làm gì cả, an ổn mà ngủ một giấc.
"Thật là thoải mái!” Buổi sáng thức dậy, Dương Thiên cảm thấy cả người thoải mái, thần kinh căng thẳng bấy lâu nay cũng lập tức được thả lỏng, toàn thân đều cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Khởi động xe BMW của mình, Dương Thiên đi thẳng đến Đại học An, đi đón Vương Nhã Lộ.
"Anh Tiểu Thiên, bên này!” Dương Thiên mới vừa dừng xe ở dưới lầu ký túc xá Vương Nhã Lộ, liền nghe được một giọng nói quen thuộc.
Lúc trước Dương Thiên và Vương Nhã Lộ đã hẹn xong thời gian.

Chỉ thấy Vương Nhã Lộ xinh xắn đứng ở một bên, trên người mặc một chiếc váy màu vàng, sắc mặt nhìn qua tốt hơn nhiều so với trước kia, không còn tiều tụy như trước.
Xem ra Vương Nhã Lộ hẳn là đã bước ra khỏi bóng ma của cái chết của ông nội mình.
Dương Thiên nghĩ trong lòng.
Bên cạnh Vương Nhã Lộ còn có đám người Trương Doanh bạn cùng phòng của cô.
"Đi thôi!” Dương Thiên gật gật đầu với đám người Trương Doanh, sau đó cười nói với Vương Nhã Lộ, tiếp đó Vương Nhã Lộ nói vài câu với đám người Trương Doanh, liền lên xe.
"Ai, Trương Doanh, không phải cậu có ý với Dương đại soái ca sao? Sao không chủ động đi lên nói chuyện?” Chờ xe rời đi, Lý Diễm và Quách Hiểu Hiểu ở bên cạnh cười trêu ghẹo.
"Ai, đừng nói nữa, người như vậy không phải chúng ta có thể tiếp xúc được.
Vẫn là đừng nghĩ nữa!” Trương Doanh thở dài nói.
Vốn cô ta còn chuẩn bị bắt lấy Dương Thiên, nhưng mà sau khi nghe ngóng, thời gian Dương Thiên đến trường rất ít, gần như mấy tháng mới ngẫu nhiên đến một lần, người như vậy ngay cả gặp mặt đều khó, thì kết bạn thế nào chứ.
Cho nên, cô ta đã sớm từ bỏ ý nghĩ trong đầu đó đi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.