Cường Giả Đô Thị

Chương 200: Vây Đánh 1





"Kim Cương Vương, chúng ta không dễ dàng gì đến được đây, lẽ nào phải ảo não rời đi sao? Ông để các thiếu gia khác của Uy Đế đại nhân nhìn Uy Nhĩ thiếu gia thế nào?" Quyển Mộc Vương đương nhiên không đồng ý trở về.
Tức giận nhất trong lòng thật ra là Quyển Mộc Vương.
Tay phải của ông ta không còn, đi bệnh viện kiểm tra, cánh tay phải bị đứt cũng bị Dương Thiên đạp cho nát bét, không thể nối lại.
Bây giờ thực lực ông ta suy giảm, cho dù quay về Liên minh chúng thần chắc chắn sẽ bị những đối thủ cạnh tranh chèn ép.
"Nhiệm vụ của chúng ta chưa xong, tạm thời chưa về!" Uy Nhĩ thiếu gia nói.
Người ở thành phố Hải chưa tìm được, anh ta sẽ không dễ dàng từ bỏ.
"Thiếu gia, vậy chúng ta có cần yêu cầu nội bộ Liên minh chúng thần chi viện không, bây giờ thực lực của chúng ta cơ bản không làm gì được nhóm Lâm Kiến Sinh, Triệu Phong Cực!" Kim Cương Vương nói.
"Không cần!" Uy Nhĩ thiếu gia liền nói.
Anh ta là người rất có lòng tự trọng, không muốn nhóm người ở Liên minh chúng thần giám hộ mình, cũng muốn chứng minh bản thân trước mặt Uy Đế, cho nên đến bây giờ anh ta vẫn không báo tin về.
Mặc dù thân phận anh ta tôn quý, thế nhưng, Liên minh hợp chủng vẫn có rất nhiều người thân phận không thua kém anh ta.
Những đứa con khác của Uy Đế đều đang đợi anh ta phạm sai lầm.

"Phong vương Triệu Phong Cực biết thân phận của tôi, ông ta tính tình cẩn thận nhát gan, không thể làm gì được tôi!" Uy Nhĩ thiếu gia tự tin nói.
Ngày trước cũng có cường giả cấp B và trên cấp B của Liên minh chúng thần đến Hoa Hạ, nhưng những cường giả này cuối cùng vẫn bình yên vô sợ trở về Liên minh chúng thần.
"Thật sao?" Đột nhiên, một giọng nói vang lên.
Một thanh niên liền mở cửa biệt thự, đi vào trong.
"Là cậu!" Uy Nhĩ thiếu gia nhìn nhóm người đến, nheo mắt lại.
Chính là thanh niên trước mặt làm xáo trộn tất cả kế hoạch triển khai của anh ta, dẫn đến kế hoạch sau đó không thể tiến thành trọn vẹn.
"Hừ! Chúng tôi không đi tìm cậu, cậu lại chủ động đến tận cửa!" Uy Nhĩ thiếu gia hung hăng nhìn Dương Thiên.
"Thằng nhóc, địa ngục không có cửa cậu lại dám xông vào, tôi muốn vặn gãy toàn bộ cánh tay của cậu!" Gương mặt Quyển Mộc Vương dữ tợn.
"Một mình tôi đương nhiên không dám đến đây".
Dương Thiên mỉm cười nói.
Trong lúc nói, Lâm Kiến Sinh, Triệu Phong Cực, còn có Tôn Kiện xuất hiện.
"Toàn bộ người gần đây đều bị tôi thôi miên, chắc chắn sẽ không có người nhìn thấy".
Lâm Kiến Sinh cười nói.
"Toàn bộ camera giám sát gần đây bị tôi phá hủy rồi.
Chúng tôi sẽ không có trong camera giám sát".
Triệu Phong Cực nói.
"Triệu Phong Cực, Long tổ các người lại dám ra tay với người của Liên minh chúng thần chúng tôi? Không sợ rước lấy tai họa cho Long tổ sao?" Uy Nhĩ thiếu gia nghe lời nói từ nhóm Triệu Phong Cực, đương nhiên biết ý của họ, sắc mặt u ám, sau đó lạnh lùng quát.
Trong bốn người trước mặt, ba người là thực lực cấp B đỉnh phong, còn có Dương Thiên, tuy thực lực không mạnh, nhưng đặc biệt khó chơi, họ chắc chắn chạy không thoát.
"Chuyện Long tổ chúng tôi không phiền Uy Nhĩ thiếu gia quan tâm!" Triệu Phong Cực hờ hững nói.

"Hừ, các người không sợ cha tôi Uy Đế biết chuyện này sao?" Uy Nhĩ thiếu gia nói.
"Cậu có thể thử?" Triệu Phong Cực cười nói.
Uy Nhĩ thiếu gia lấy điện thoại ra, kết quả lại không có tín hiệu, điện thoại, nhắn tin đều vô dụng.
"Tất cả tín hiệu gần đây đã bị chúng tôi làm nhiễu sóng toàn bộ!" Lang dã vương nhìn Uy Nhĩ thiếu gia nói.
Trong mắt lại mang vẻ khát máu.
Thật ra trong lòng Lang dã vương rất thù hận người của Liên minh chúng thần.
Tại sao ông ta tán thành ý kiến của Dương Thiên, vì gia đình ông ta bị phá hủy bởi người của Liên minh chúng thần.
Từ khi ông ta thức tỉnh dị năng, liền âm thầm thề rằng, chắc chắn sẽ không buông tha đám người trong Liên minh chúng thần.
Ông ta vừa dứt lời, sắc mặt Uy Nhĩ thiếu gia thay đổi.
Ý của nhóm Dương Thiên rất rõ ràng, đó là đã chuẩn bị tấn công họ, mà còn không để lại chứng cứ tấn công.
Khuôn mặt Uy Nhĩ thiếu gia rất khó coi.
"Chúng tôi lập tức rời khỏi thành phố Hải!" Uy Nhĩ thiếu gia cắn răng, không cam tâm nói.
Anh ta có thể nghĩ đến sắc mặt chế giễu của mấy người anh em lúc trở về.
"Ha ha, Uy Nhĩ thiếu gia, anh có phải suy nghĩ quá hão huyền rồi phải không? Anh cảm thấy thế trận chúng tôi lớn như vậy, sẽ để anh yên ổn rời khỏi đây sao?" Dương Thiên hờ hững nói.

"Các người!" Sắc mặt Uy Nhĩ thiếu gia hoàn toàn thay đổi.
Trong lòng anh ta vẫn cho rằng người của Long tổ chắc chắn không dám giết anh ta.
Không ngờ rằng lần này họ lại thật sự có ý định giế t chết.
" Giao ước giữa các thế lực, thế lực cấp B không được vào các nước khác, mà dựa vào thực lực mạnh mẽ của Liên minh chúng thần các người, thường xuyên vào biên giới Hoa Hạ, không hề kiêng dè, bây giờ cậu cũng phá vỡ quy định này, chúng tôi cho dù giết cậu ở đây, tôi nghĩ Uy Đế cũng sẽ không có lời nào để nói! Huống hồ, chuyện chúng tôi làm không hề có sơ hở, Uy Đế cho dù muốn âm thầm điều tra hung thủ, cơ bản cũng làm không được!" Triệu Phong Cực nói.
Bây giờ nhiều thế lực nước ngoài càng điên cuồng, không chỉ ra tay với người bình thường, mà cường giả cấp B còn trắng trợn đi vào thành phố Hải, hoàn toàn không quan tâm đến Long tổ.
Bây giờ, Triệu Phong Cực cũng quyết định điên cuồng một lần, đối xử với nhóm Uy Nhĩ thiếu gia, không nể mặt.
"Chạy!" Sắc mặt Uy Nhĩ thiếu gia khó coi, lại nắm thời cơ lựa chọn chạy trốn.
Kim Cương Vương và Quyển Mộc Vương dốc sức ngăn cản phía trước, yểm trợ hướng Uy Nhĩ thiếu gia chạy trốn.
Lâm Kiến Sinh nghênh tiếp Kim Cương Vương, còn Lang dã vương để mắt đến Quyển Mộc Vương.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.