Cường Giả Đô Thị

Chương 112: Tranh Luận 2





“Cảm ơn tổ trưởng, cho dù có được sử dụng quả Thánh anh hay không thì tôi cũng có thể chấp nhận! Tổ trưởng không cần khó xử!” Dương Thiên cảm ơn.
Hoàng Thừa Quốc gật đầu, sau đó đi ra ngoài.
“Dương Thiên, đừng lo lắng, tổ trưởng ra tay chắc chắn có thể lấy được quả Thánh anh.” Long Thiên Y mỉm cười, an ủi Dương Thiên.
“Chỉ mong là thế!” Dương Thiên cũng cười.
Bọn họ không để ý Đường Tuấn ở bên cạnh khẽ nhếch môi, ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý.
“Ha ha, muốn có được quả Thánh anh? Chờ kiếp sau đi!”
...!
Trong phòng có ba người đang ngồi, trong đó có một người đàn ông trung niên mặc đạo bào, đó chính là tổ trưởng Long tổ Hoàng Thừa Quốc.
Hai người còn lại, một người mặc bộ quần áo đen trắng, khuôn mặt già nua, đầu tóc bạc trắng nhìn như người gần đất xa trời.
Tuy nhiên, huyết khí trên người người này lại vô cùng nồng hậu, cho dù là hoàng giả cấp A cũng không thừa nhận được huyết khí đó! Đây chính là tổ phó Long tổ- Từ Ngọc Cường lão nhân!
Người còn lại là một người đàn ông trung niên, cường tráng, cả người đều là cơ bắp, khí thế trên người cũng không thua kém gì Từ Ngọc Cường lão nhân.

Đây cũng là một vị cường giả cấp S!
Đường Chính Lâm! Tổ phó còn lại của Long tổ, cường giả thức tỉnh thân thể cấp S!
Hoàng Thừa Quốc nhìn về phía hai người trước mặt, nói: “Sự việc là như vậy, tôi đã nói hết với mọi người rồi.
Nếu như không phải nhờ có Dương Thiên thì Long tổ chúng ta cũng không thể có thêm được mười chín dị năng giả.
Tôi cảm thấy công lao của cậu ấy hoàn toàn xứng đáng có được quả Thánh anh!”
“Thừa Quốc, không thể nói như vậy được! Quả Thánh anh trân quý đến nhường nào, nó có tác dụng rất lớn đối với những cường giả cấp S chúng ta! Mặc dù hiệu quả kém hơn quả Huyền cảnh một chút nhưng cũng không có gì khác biệt lắm.
Tôi cảm thấy nếu như giao quả Thánh anh cho một kẻ gần như tàn phế như thế không hợp lý!” Đường Chính Lâm nói, giọng nói ầm ầm.
Rất rõ ràng, ông ta không tán thành việc đưa quả Thánh anh cho Dương Thiên.
“Từ lão, ý ông thế nào?” Hoàng Thừa Quốc lại nhìn về phía Từ Ngọc Cường lão nhân.
“Ha ha, Thừa Quốc à, hình như ông không phân được rõ thế cục.
Tên nhóc Dương Thiên đó đã là người tàn phế rồi, cho dù kinh mạch chữa trị được thì cũng có thể thế nào chứ? Chẳng phải chỉ là một tên nhóc cấp D đỉnh phong thôi sao? Tôi già rồi, không biết nhiều chuyện, nhưng biết được một điều, đó là đồ tốt phải dùng ở nơi tốt! Giống như quả Thánh anh vậy, nếu dùng cho những hoàng giả cấp A thì hoàn toàn không vấn đề gì.
Nhưng bây giờ ông lại định dùng nó để chữa trị cho một người cấp D? Đây chẳng phải là đại tài tiểu dụng sao?” Từ Ngọc Cường lão nhân cười ha hả nói.
Hoàng Thừa Quốc nhíu mày.
“Dị năng của Dương Thiên mới thức tỉnh được mấy tháng mà đã là cấp D đỉnh phong! Không chừng, sau mười năm nữa, Long tổ chúng ta sẽ lại có thêm một cường giả cấp B, hoặc thậm chí là một hoàng giả cấp A!” Hoàng Thừa Quốc nói.
Hoàng Thừa Quốc thực sự rất muốn lấy quả Thánh anh chữa trị cho Dương Thiên.
Từ Ngọc Cường lão nhân có tổng cộng bốn quả Thánh anh, chỉ cần một viên là có thể chữa trị cho Dương Thiên rồi.
Long tổ bọn họ lại có thêm được một thanh niên tiềm năng vô hạn, không những thế còn nhận được sự cảm kích của Dương Thiên.
Làm tổ trưởng của Long tổ, Hoàng Thừa Quốc không muốn vứt bỏ ai!
“Thừa Quốc, chuyện đó ai có thể nói trước được chứ?” Đường Chính Lâm vẻ mặt khinh thường nói: “Cũng giống như Triệu Phong Cực, mười bảy tuổi đã đột phá cấp D đạt tới cấp C, 23 tuổi thì đạt tới cấp B, tiềm lực rất lớn.
Nhưng bây giờ thì sao? Đã hơn hai mươi năm rồi mà vẫn không có dấu hiệu đột phá đến cấp A! Ông có thể đảm bảo Dương Thiên sẽ không phải Triệu Phong Cực thứ hai không?”
“Ha ha, Thừa Quốc, đúng như vậy đấy.
Mặc dù năng lực của tôi không bằng ông, nhưng kiến thức của tôi nhiều hơn ông.
Quả Thánh anh là bảo vật, thế nên chỉ có thể dùng cho những người đáng giá.
Tôi sẽ không đồng ý dùng nó để chữa trị cho một tên nhóc cấp D miệng còn hôi sữa đâu!” Từ Ngọc Cường lão nhân nói.
Hoàng Thừa Quốc còn đang định nói thêm gì đó, nhưng Từ Ngọc Cường lão nhân đã ngắt lời: “Không cần nói nữa.
Cho dù ông nói gì đi nữa thì tôi cũng không đồng ý giao quả Thánh anh cho Dương Thiên!”
Hoàng Thừa Quốc thở dài.
Chờ Hoàng Thừa Quốc rời đi, Đường Chính Lâm và Từ Ngọc Cường lão nhân đều yên lặng không nói.
Một lúc lâu sau, Từ Ngọc Cường lão nhân đột nhiên thở dài một hơi: “Chính Lâm à, tên nhóc Dương Thiên kia lần này lập được công lao lớn như thế, thực ra tôi cũng muốn cho cậu ta một quả Thánh anh.
Nếu không phải vì ông thì tôi thậm chí còn muốn nhận cậu ta làm đồ đệ à? Nghe nói chỉ mất mấy tháng cậu ta đã có thể đạt tới cấp D đỉnh phong!”
“Hừ! Từ lão, ông còn thiếu đồ đệ à? Ông đã hứa với tôi rồi, tôi cũng đã gửi thù lao cho ông, chắc ông sẽ không vì cái gọi là yêu quý người tài mà đổi ý đấy chứ?” Đường Chính Lâm nói, giọng nói ầm ầm.
“Tất nhiên là không! Tôi chỉ cảm thấy tiếc mà thôi.

Một thanh niên giỏi giang như thế mà phải chịu tàn phế!” Từ Ngọc Cường lão nhân lắc đầu.
...!
Dương Thiên ngồi yên trên ghế, mặc dù nhìn có vẻ rất bình tĩnh nhưng trong mắt hắn vẫn có thể cảm giác được sự căng thẳng.
Bây giờ Huyền Hư đạo nhân ngủ say, Long phượng nguyên châu cũng đang trong trạng thái phong bế.
Hắn cũng chỉ có thể dựa vào Long tổ để điều trị vết thương của mình.
Long Thiên Y cũng ngồi bên cạnh chờ đợi.
Đúng lúc này, Hoàng Thừa Quốc tiến vào.
“Tổ trưởng!” Dương Thiên lập tức đứng dậy, gương mặt lộ rõ vẻ mong chờ.
“Haizzz!” Hoàng Thừa Quốc thở dài một hơi, nói thẳng: “Dương Thiên, tôi không giúp cậu lấy quả Thánh anh được, thương thế của cậu chỉ có thể nghĩ cách khác thôi!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.