Cuồng Ba

Chương 42: Tỉnh ngộ




Kể từ sau khi Tuyệt Mị và Lãnh Thiên Cuồng ngồi cùng một bàn dùng cơm, gần như cũng chưa có cơ hội nào gắp thức ăn cho nhau, cho dù có nhiều người ở đây. Tuyệt Mị cảm thấy điều như vậy rất bình thường, Lãnh Thiên Cuồng cũng gắp thức ăn rất tự nhiên, thế nhưng lần đầu tiên bốn người bọn họ cảm giác có chút cổ quái khi dùng cơm với người nhà cô.
Thậm chí bốn người kia rốt cuộc đã ngưng đũa, nhìn Lãnh Thiên Cuồng vì Tuyệt Mị mà tự mình bóc trứng tôm hảo hạng đặt trong bát của cô, mà Tuyệt Mị cũng không có một chút phản ứng đặc biệt nào, gắp lên cho vào trong miệng.
Bốn người trừng to hai mắt, ánh mắt cổ quái đồng loạt giao nhau trên không, trao đổi tin tức bất thường, bắt gặp ánh mắt hỏi thăm của Tuyệt Mị, bọn họ thức thời cúi đầu cười thâm ý, tiếp tục dùng bữa.
“Tôi và bọn họ nói chuyện một chút.” Sau khi ăn xong không đợi mọi người mở miệng, Tuyệt Mị liền kéo bốn người vào phòng ngủ của mình, Lãnh Thiên Cuồng ngồi trên ghế sa lon, ánh mắt chú mục nhìn bọn họ, cuối cùng cũng kêu Lôi Đình vào thư phòng.
“Đi thăm dò, ta muốn biết rốt cuộc thân phận bọn họ là gì!” Giọng nói của Lãnh Thiên Cuồng hơi phiền não.
“Dạ!” Lôi Đình cũng cảm thấy không thoải mái, áp lực của mấy người kia quá lớn, nhất định không phải người bình thường, nhưng mà hắn lại không có một chút ấn tượng nào, như việc xuất hiện không có hàm ý gì, đây hẳn là sai lầm trong công tác tình báo của hắn.
Ra lệnh một việc trên, Lãnh Thiên Cuồng liền cũng không nói thêm gì nữa, cau mày suy nghĩ sâu xa, cũng không biết đang nghĩ gì.
“Các người cảm thấy có vấn đề gì ư?” Tuyệt Mị thấy mấy người bọn họ có biểu hiện rất lạ, không biết là có vấn đề gì, lúc này không nhịn được mới gọi bọn họ vào.
“Đội trưởng, chuyện riêng của cô chúng tôi không nên hỏi tới, nhưng chẳng qua chúng tôi cảm thấy có chút kỳ quái… Rốt cuộc cô coi hắn là gì?” Giọng nói của Thiên Thủy mang theo sự nghi hoặc khó diễn tả được, cảm giác Tuyệt Mị và Lãnh Thiên Cuồng sống chung như vậy có chút lạ kỳ.
Tuyệt Mị sửng sốt trước vấn đề được hỏi này, là gì... Rất khó nói, bọn họ cùng là phụ nữ, nhưng cô có thể khẳng định mà nói rằng cô không xem hắn là cha, cho nên trước giờ cũng không hề kêu hắn một tiếng “cha” nào, cảm giác người đàn ông này không giống như trưởng bối. Cho dù hắn bao dung cô, cưng chiều cô như vậy, cô cũng không cảm thấy hành động đó thể hiện việc yêu một người phụ nữ, nhưng nếu như không phải yêu phụ nữ, vậy thì là cái gì chứ! So với đám bạn hữu này, hình như còn gần gũi hơn một chút, khi ở cùng một nơi hai người bọn họ thấy rất thoải mái, dường như có một số việc cũng rất ăn ý, nhưng quan hệ với hắn như kiểu bạn bè sao?
Nhất thời, Tuyệt Mị cũng rơi vào mâu thuẫn, không phải cô không dứt khoát, mà thực sự vấn đề liên quan tới tình cảm này rất phức tạp, khiến cho người khác mơ hồ không tìm được lối ra.
“Tôi cảm thấy hai người không giống như quan hệ cha con, nhưng nếu nói là như bạn bè… Đội trưởng, chúng ta cũng xem như bạn bè, nhưng nếu chúng ta cũng chăm sóc cô như vậy, cô sẽ tiếp nhận chứ?” Vu Viêm nói phân tích hết sức lý trí của mình giúp đỡ Tuyệt Mị, sau đó đột nhiên dừng lại, dường như đang nghĩ đến điều gì đó, trong nháy mắt mắt hắn cũng mở to hơn rất nhiều, nhưng nhanh chóng liền khôi phục lại như cũ, cũng chỉ có Cơ Ngữ chú ý tới sự thay đổi này, ánh mắt trở nên u ám.
“Tôi không xem hắn như cha mình, chỉ là, chúng tôi cũng không giống bạn bè ư?” Tuyệt Mị cảm thấy mơ hồ, bạn bè rốt cuộc là như thế nào, bọn họ như vậy cũng không phải sao? Nhưng nghĩ đến câu hỏi của Vu Viêm, nếu như theo lời họ, những người bạn này cũng chăm sóc cô như vậy..., không không không, nghĩ tới đây Tuyệt Mị tự dưng rùng mình một cái, không phải là cô không thể tự lo liệu cuộc sống của mình, cho nên không cần bọn họ chăm sóc cô như vậy. Vì sao Lãnh Thiên Cuồng làm thế, cô lại không có cảm giác giống lúc vừa rồi, tự nhiên nhận lấy như vậy rồi... Chẳng lẽ cô lầm tưởng rồi ư, trong tiềm thức cô đã xem hắn như cha... Cha... Chắc là vậy!
“Không giống!” Bốn người mở miệng đồng thanh trả lời.
“Vậy các người cảm thấy như cái gì?” Phản ứng này của bọn họ khiến Tuyệt Mị có chút tức giận, hơi cao giọng một chút, nhưng như vậy cũng đủ khiến người khác cảm thấy hơi lạnh, lúc này không phải người thân cận tuyệt đối không phát hiện ra tâm tình cô có chút biến chuyển.
Bốn người họ im lặng, Tuyệt Mị cũng không biết sao bọn họ có thể nhận ra được, bọn họ cam tâm tình nguyện gọi Tuyệt Mị là đội trưởng, chính vì lý trí của cô tuyệt đối không ai có thể so sánh được, chỉ là người trong cuộc lại mơ hồ, Tuyệt Mị cũng không ngoại lệ.
Bốn người rời đi, Tuyệt Mị vẫn ngồi y như cũ suy nghĩ vấn đề sâu xa này, tình cảm vốn là chuyện rất phức tạp, bình tĩnh phân tích câu nói bọn họ đã chung sống lâu như vậy, cũng không riêng gì tình thân hay tình bạn. Bọn họ vừa giống như bạn bè vừa như người thân, hơn nữa tuổi của cô lại trở nên nhỏ như vậy nên mới tự nhiên để cho hắn chăm sóc cô, việc này cũng không có gì kỳ quái…
“Cộc cộc cộc…” Tiếng gõ cửa truyền tới.
“Vào đi.”
“Nha đầu, đang làm gì đấy, bạn bè của con đều đi cả rồi.” Thấy mấy người kia đã rời đi, Lãnh Thiên Cuồng vẫn đang đợi nhưng không thấy Tuyệt Mị ra ngoài, hắn cảm thấy có chút lo lắng nên đi vào xem thử, vừa thấy tiểu nha đầu cau mày không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Ông cảm thấy chúng ta giống bạn bè hay giống như người thân?” Tuyệt Mị cảm thấy việc hỏi một người trong cuộc khác về vấn đề này cũng là chọn lựa không tồi.
Lãnh Thiên Cuồng sửng sốt, hắn cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
“Đương nhiên chúng ta là người thân, không phải con là con gái của ta ư?” Đáp án như thế gần như không cần suy nghĩ cũng có thể trả lời, cô chính là con gái của hắn.
“Vậy ông cảm thấy giữa chúng ta là tình thân ư?”
“Dĩ nhiên!”
“Vậy nếu như nói ông có đứa bé khác, ông cũng sẽ đối xử với bọn chúng như vậy sao?” Giọng nói của Tuyệt Mị mang theo chút xa xăm, cũng có chút nguy hiểm.
Lãnh Thiên Cuồng trầm mặc, chân mày bất giác cũng nhíu chặt thêm, rốt cuộc cũng bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề này.
“Vấn đề mang tính giả thiết này rất khó trả lời, nhưng ta biết được rằng… Ta sẽ không!” Những lời này không phải để lấy lòng Tuyệt Mị, mà bản thân hắn thật sự cảm thấy như vậy, hắn không phải là người trọng tình cảm, nếu như bảy năm trước không phải đứa bé trước mặt. Như vậy, xem như ruột thịt máu mủ của hắn thì sẽ như thế nào, hắn vẫn như cũ sẽ không để ý tới, càng không đem tất cả tình cảm của mình cũng đặt trên người cô, việc làm này và ‘máu mủ’ không cùng quan hệ! Là cô, nên hắn mới như vậy!
“Vậy nếu như tôi không phải là con của ông, ông còn có thể đối tốt với tôi vậy không?” Chính vì cô đã suy tính như vậy cho nên cô mới hỏi như thế, bất luận hắn có phải là cha của cô hay không, bất luận bọn họ có quan hệ ruột thịt hay không, cho nên cô thừa nhận hắn bởi vì người này là hắn, mà không phải một ai khác, cho nên với hắn không phải là tình thân, cũng không liên quan đến máu mủ!
“Bảo bối, bất luận con là ai, con vĩnh viễn là người quan trọng nhất của ta.” Lãnh Thiên Cuồng hơi luống cuống, hắn không biết vì điều gì Tuyệt Mị lại hỏi tới vấn đề này, còn dùng loại thái độ lạnh lùng đó, giống như muốn rời khỏi hắn.
Hắn tiến về trước, thận trọng ôm lấy Tuyệt Mị, sau đó thu hẹp cánh tay, ôm bảo bối thật chặt thật chặt vào trong ngực.
“Đừng rời xa ta, không cần phải hoài nghi ta.” Trong giọng nói yếu ớt của Lãnh Thiên Cuồng mang theo sự cầu xin.
“Tôi không muốn rời đi, tôi chỉ là muốn biết ông đối với tôi rốt cuộc là tình cảm gì.” Bản thân Tuyệt Mị cảm thấy có chút khổ sở, cô phải làm gì mới có thể khiến cho sự lo lắng trong đáy lòng của người đàn ông này biến mất.
“Ta yêu con, con là bảo bối của ta, là người quan trọng nhất của ta, con còn không hiểu sao?” Lời nói của Lãnh Thiên Cuồng bật thốt ra, sau đó trong phòng đột ngột yên tĩnh.
Tuyệt Mị vẫn mơ hồ như cũ, yêu có rất nhiều loại, cô cũng yêu bạn bè của cô, dĩ nhiên cũng yêu người đàn ông trước mặt này, nhưng điều này cũng không phải đáp án cho vấn đề mà cô muốn biết, có lẽ điều này giống như điều cô nghĩ, cho nên cũng không có đáp án rõ ràng, bọn họ vừa như người thân vừa như bạn bè, đối với nhau cũng rất quan trọng.
Lãnh Thiên Cuồng lại khác so với sự bình tĩnh của Tuyệt Mị, lúc này toàn thân hắn rét run, ngay thời điểm hắn vừa nói “YÊU”, hắn bất ngờ tỉnh ngộ, giống như bất chợt hiểu ra chuyện gì đó…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.