Cưới Trước Yêu Sau - Mộng Tiêu Nhị

Chương 28:




Editor: Yanthu


Beta: Đá bào


Giản Hàng làm sao có thể để anh mời khách, cô kiên trì: “Hôm nay tôi mời”.


Tần Mặc Lĩnh không tranh với cô, nhường cho cô mời, đến lúc đó anh tính tiền thế là được, vậy nên anh đồng ý “Được.”


Giản Hàng thuộc phái hành động, khi Tần Mặc Lĩnh nói có rảnh là cô gọi ngay cho quản lý của nhà hàng SZ để đặt bàn trước cho tối mai.


Tần Mặc Lĩnh không vội vàng đi lên lầu, ngồi xuống bên cạnh cô.


Đĩa trái cây trên bàn trà vẫn còn, cô đang bận gọi đặt bàn, anh tự nhiên lấy một miếng trái cây để ăn.


Giản Hàng quen biết quản lý của nhà hàng SZ, lúc trước cô lãnh đạo nhóm hoàn thành việc sáp nhập và tổ chức lại nhà hàng SZ.


Không biết quản lý nhà hàng ở đầu bên kia điện thoại nói gì, Tần Mặc Lĩnh chỉ nghe Giản Hàng nói: “Chỉ có tôi và chồng, không có phòng riêng cũng không sao.”


SZ là một nhà hàng trên cao, ngồi ở SZ có thể nhìn thấy toàn cảnh về đêm là điểm nổi bật đặc sắc của nhà hàng này.


Số lượng phòng riêng có hạn nên cần đặt lịch hẹn trước vài ngày, tất cả các phòng riêng cho ngày mai đều đã được đặt hết.


Tần Mặc Lĩnh không quan tâm ngồi ở đại sảnh hay phòng riêng, anh lại có thể nghe thấy Giản Hàng gọi mình là chồng là thoả mãn rồi.


Giản Hàng cúp điện thoại, anh hỏi cô: “Rất nhiều bạn bè cũng như những người xung quanh em đều đã kết hôn rồi đúng không?”


Anh không bao giờ hỏi những điều vô nghĩa, vì vậy có thể anh đang muốn nói điều gì đó.


Giản Hàng gật đầu, “Rất nhiều người trong số họ đã kết hôn.” Cô hỏi, “Có chuyện gì sao?”


Tần Mặc Lĩnh đặt dĩa trái cây xuống, “Chồng họ hàng tháng đưa cho vợ tiền mặt hay thẻ ngân hàng?”


“Một số nhân viên của tôi thì chồng của họ giao thẻ lương, những người khác tôi cũng không rõ.”


Anh thực sự không biết. Những phụ nữ mà cô thường giao lưu đều thuộc giới đầu tư hoặc là giám đốc điều hành của nhiều công ty khác nhau. Họ gặp nhau đều nói về công việc, không có thời gian để nói chuyện phiếm về cuộc sống riêng tư.


Tần Mặc Lĩnh từ trong túi xách lấy ra mười mấy tấm thẻ, có năm thẻ tiết kiệm, anh lấy ra bốn cái.


Giản Hàng ngẫm lại, “Anh muốn đưa tôi tiền chi tiêu sao?”


Cô tiếp tục nói: “Không cần đâu, tôi có tiền mà.”


Tần Mặc Lĩnh đưa cho cô vài tấm thẻ, “Tôi biết em có tiền.” Đưa tiền tiêu vặt cho cô, cô nhất định sẽ không nhận.


“Đó không phải là tiền tiêu vặt. Tất cả các khoản đầu tư đều đứng tên riêng của tôi, lợi nhuận có được đều được chia cho các thẻ này hàng năm. Số tiền không hề nhỏ. Em có thể đầu tư hoặc quản lý tài chính tùy ý”.


Nếu anh nói đó là tiền tiêu vặt của cô, Giản Hàng thực sự sẽ không lấy. Vợ chồng plastic có sự chênh lệch rất lớn về thân phận, một khi lấy tiền túi của anh, địa vị của cô sẽ ngay lập tức bị hạ thấp.


Nhưng tiền bạc của gia đình sau này sẽ do cô quản lý, cô hoàn toàn chấp nhận và có đủ năng lực.


Suy cho cùng, quản lý tài chính và đầu tư là việc của cô.


Nếu anh đã nói rằng số tiền này không nhỏ, thì nghĩa là nó phải lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.


Giản Hàng suy nghĩ vài giây, cầm mấy tấm thẻ trong tay, quan hệ của cô và Tần Mặc Lĩnh dường như đột nhiên gần gũi, lại có chút mập mờ, không còn mặt plastic như vẻ bề ngoài nữa.


“Mật khẩu thì một lát nữa sẽ gửi cho em, những chiếc thẻ này đều được đăng kí cùng một số điện thoại. Tôi không thường sử dụng điện thoại di động đó nên sẽ đưa nó cho em sau, nó ở trong phòng làm việc của tôi, khi lên lầu tôi sẽ đưa nó cho em.”


Giản Hàng nhìn lướt thấy chỗ kẹp ảnh trong ví tiền của anh có bức ảnh thẻ, còn chưa nhìn rõ thì anh đã gập ví tiền lại.


Tần Mặc Lĩnh nhận thấy cô đang nhìn chằm chằm vào chiếc ví, nghĩ rằng cô thích chiếc ví của mình “Nếu em muốn chiếc ví này, tôi sẽ tặng nó cho em.” Chiếc ví này phụ nữ cũng có thể dùng được.


Giống như cô thích mặc áo của anh vậy.


“Muốn ví của anh để làm gì?”  Giản Hàng nõi thật, “Tôi chỉ tò mò về tấm ảnh trong ví của anh mà thôi.”


Tần Mặc Lĩnh chỉ chỉ nói: “Ảnh hồi bé của tôi.”


Anh không định đưa nó cho cô xem, vì thế anh cất ví đi.


Anh cầm đĩa hoa quả lên, nhìn cô, “Em còn muốn ăn không?”


Bầu không khí vô tình trở nên mập mờ.


Giản Hàng gắp một miếng trái cây, “Tôi lên lầu.”


Trở lại phòng ngủ, cô loay hoay trước tủ quần áo một lúc, cuối cùng cũng lấy ra chiếc váy đắt tiền nhất của mình, đây là một bộ đồ may sẵn sang trọng mới ra vào đầu mùa xuân năm nay của một thương hiệu nổi tiếng.


Chiếc váy maxi cực kỳ đơn giản, màu trắng nhạt ôm sát vòng eo một cách hoàn hảo.


Thanh lịch nhưng gợi cảm.


Mỗi năm cô đều sẽ mua một vài sản phẩm mới cao cấp, cuối năm còn có rất nhiều tiệc rượu sang trọng, vì vậy cô cũng không thể quá xuề xòa.


Với thu nhập hiện tại, cô không thể mua tất cả những kiểu dáng mới mà cô thích mà chỉ có thể chọn hai, ba món yêu thích nhất để mua.


Không giống như Phùng Mạch, người thường xuyên đến tham dự các buổi trình diễn thời trang cao cấp ngay từ khi còn học đại học.


Quần áo trên người cô ta hiếm khi nào mặc trùng.


Hai năm trước, cô từng nhìn trúng một chiếc váy Haute couture thời trang cao cấp có giá hơn tám mươi vạn nhân dân tệ.


* Haute couture: là 1 thuật ngữ để nói về thời trang cao cấp. Tất cả các chi tiết trên trang phục đều được làm thủ công bằng tay. Haute Couture không sử dụng bất kì máy móc nào để đảm bảo sự hoàn hảo và độc đáo. Các vật liệu được sử dụng phải là vật liệu cao cấp và quý giá từ ​​các chi tiết nhỏ nhất. Ảnh minh hoạ: 


Haute Couture- Thế giới thời trang trong mơ của các cô gái


Muốn mua không phải là không thể, chỉ là phải trầy da tróc vảy thì mới có được.


Sau đó cô kiểm tra trong điện thoại về số tiền tiết kiệm dư còn lại, trong nháy mắt liền bừng tỉnh, cuối cùng đem khoản tiền kia cầm đi đầu tư.


Giản Hàng cẩn thận cởi bỏ chiếc váy dài, cô mới chỉ mặc thử một lần sau khi mua.


Ngày mai mời Tần Mặc Lĩnh dùng bữa ở một nhà hàng cao cấp, đương nhiên phải chú ý đến trang phục.


Từ quần áo, giày dép đến túi xách, cô đều phối trước.


Khi xuống lầu vào sáng hôm sau, Giản Hàng mặc một chiếc áo khoác kaki dài và thắt một chiếc thắt lưng, để không ai có thể nhìn thấy chiếc váy mỏng manh bên trong.


Tần Mặc Lĩnh đã có mặt tại phòng ăn.


“Chào buổi sáng” Giản Hàng chào anh.


Tần Mặc Lĩnh hiếm khi đáp lại, “Chào buổi sáng.”


Cô đang mặc váy bên trong, Giản Hàng không định ăn sáng với Tần Mặc Lĩnh, nếu ăn sáng thì phải cởi áo khoác ngoài, cô nghĩ vẫn nên để chờ buổi tối lúc ăn thì hãy cởi áo khoác ngoài để lộ chiếc váy.


Cô vừa xách máy tính, vừa xách chiếc túi mà bà nội Tần tặng cô vào ngày lễ tình nhân.


Nhìn thấy cô mặc áo khoác dài, Tần Mặc Lĩnh không biết, ngồi xuống, “Không ăn sáng sao?”


Giản Hàng mặt không chút thay đổi nói: “Muộn rồi, tôi có cuộc họp video với tổng bộ.”


Dì Cảnh từ trong phòng bếp đi ra, “Không ăn sáng thì không được. Chờ dì hai phút, trên đường đi để dì gói ghém cho cháu bữa sáng. Lúc đợi đèn đỏ có thể tranh thủ ăn sáng.”


Dì Cảnh nhanh chóng dọn đồ ăn sáng cho Giản Hàng.


Trên bàn ăn có trứng trà, Giản Hàng nhìn trứng trà trong đĩa, lại liếc mắt nhìn Tần Mặc Lĩnh, nghĩ đến sáng hôm qua anh bóc trứng cho cô.


Tần Mặc Lĩnh cảm nhận được ánh mắt đầy ẩn ý của cô, anh biết nó có ý gì, còn muốn anh tiếp tục bóc vỏ trứng.


Ngày hôm qua cô đã quen một lần, cô muốn tiếp diễn lần thứ hai.


Nếu như anh không bóc vỏ, có lẽ cô sẽ không vui nữa.


Tần Mặc Lĩnh cuối cùng đặt chiếc đũa trong tay xuống, lau tay, bắt đầu bóc vỏ trứng.


Dì Cảnh mỉm cười đầy ẩn ý, gói vài lát bánh mì nướng nguyên cám, xúc xích, một hộp sữa chua và một hộp trái cây, gói cả trứng trà mà Tần Mặc Lĩnh đã bóc vỏ lại.


Giản Hàng cần bữa sáng đi ra, chào Tần Mặc Lĩnh “Tôi đi đây.”


Tần Mặc Lĩnh gật đầu, muốn bảo cô lái xe từ từ, nhưng không hiểu vì sao anh lại không nói.


Dì Cảnh đợi Giản Hàng đi khỏi, nói với Tần Mặc Lĩnh, “Không có trà đen ở nhà, có cần dì đi mua không?” Có một số loại trà cần để luộc trứng trà, trong số đó là loại trà đen ngon nhất.


Tần Mặc Lĩnh nói: “Để cháu đi mua.”


Loại trà anh mua khác với loại trà mà dì Cảnh mua trong siêu thị.


Vào buổi trưa, Tần Mặc Lĩnh nhận được tin nhắn của Giản Hàng, cô gửi cho anh địa chỉ nhà hàng nơi sẽ ăn vào buổi tối.


Có tiếng gõ cửa văn phòng.


Tần Mặc Lĩnh đang xem tin nhắn Giản Hàng gửi, không ngẩng đầu lên, “Vào đi.”


Thư ký Cao tới giao tài liệu, nhân tiện nhắc nhở sếp: “Tần tổng, quà đã được chuyển đến, tiệc sinh nhật lúc bảy giờ tối mới bắt đầu.”


Tần Mặc Lĩnh nhướng mày, suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra hôm nay là sinh nhật của ai, “Sinh nhật ai vậy?”


Thư ký Gao: “… Phó giám đốc Chung của Bộ phận kinh doanh số hai.”


May mà cô nhắc nhở một câu, trí nhớ của sếp tốt, cô tưởng sếp hai năm nay đều tham gia tiệc sinh nhật của Chung Nghiên Nguyệt nên sẽ nhớ là ngày nào..


Tần Mặc Lĩnh nhớ lại, đúng là vào hôm nay.


Khi Chung Nghiên Nguyệt trở về Trung Quốc, anh đúng lúc tiếp quản Lạc Mông, quản lý của Lạc Mông đang hỗn loạn nên cô đã đến giúp đỡ.


Sau khi bước vào làm ở bộ phận kinh doanh số hai của Lạc Mông, Chung Nghiên Nguyệt buông bỏ thân phận thiên kim nhà họ Chung, thực hiện công việc của mình một cách nghiêm túc mà không hề mắc bệnh công chúa.


Sự giúp đỡ của cô có hạn, nhưng ân tình này anh nhớ kỹ.


Vì vậy những năm qua, khi cô tổ chức sinh nhật, anh đều sẽ đến chúc mừng.


Tần Mặc Lĩnh quyết định đến bữa tiệc sinh nhật của Chung Nghiên Nguyệt cho có mặt rồi sẽ rời đi sớm, anh trả lời Giản Hàng: [Tôi tạm thời có việc phải làm, bữa tối có thể hoãn lại đến tám giờ được không? 】


Giản Hàng: [Không sao, anh cứ bận việc đi. 】


Tần Mặc Lĩnh tạm thời hoãn lại thời gian, cô hoàn toàn hiểu được điều đó, bởi vì cô đôi khi cũng có những sự kiện xã giao mà không thể bỏ. Là ông chủ của một công ty lớn, Tần Mặc Lĩnh có nhiều tình huống đột xuất hơn cô, và một vài trong số đó có thể là buổi xã giao bắt buộc.


Cô sợ hai tiếng đồng hồ không đủ để anh giải quyết mọi việc, dù sao thì bữa tối hôm nào ăn cũng được. [Hôm khác đi ăn cùng nhau đi, tối nay tôi cũng phải tăng ca. 】


Tần Mặc Lĩnh nghĩ rằng cô vừa tiếp quản dự án M&A của Vạn Duyệt, và cô còn rất nhiều việc phải làm, [Vậy thì để hôm khác. 】


Giản Hàng đặt điện thoại xuống, nhìn chiếc váy trên người mình, cô vui mừng vì buổi sáng Tần Mặc Lĩnh không thấy, cô có thể tiếp tục mặc cho buổi hẹn ăn tối tiếp theo.


Những chiếc váy khác không có kiểu dáng bắt mắt như chiếc này.


Khi đến giờ họp, Giản Hàng cầm máy tính xách tay của mình và đi vào phòng họp.


Bắt mắt nhất chính là chiếc váy, nhìn thoáng qua đã lọt vào mắt các đồng nghiệp nữ tinh ý.


Buổi làm việc kéo dài gần hai giờ đồng hồ, hầu hết các vấn đề đều được giải quyết tại chỗ, một số vướng mắc vẫn phải trao đổi với phía khách hàng.


Giản Hàng cũng thu xếp công việc liên quan đến dự án mua bán và sáp nhập mà tập đoàn Vạn Duyệt muốn mua lại có trụ sở chính tại Tô Thành.


Tiếp theo, cô sẽ thường xuyên phải đến Tô Thành..


Ngày kia sẽ có cuộc họp phối hợp thẩm định ở công ty tại Tô Thành, Giản Hàng cũng sẽ phải đến đó, sáng mai cô sẽ đi tàu cao tốc đến Tô Thành, bữa cơm với Tần Mặc Lãnh cũng không biết phải dời đến ngày nào.



Buổi tối lúc 7 giờ 30 phút, Tần Mặc Lĩnh đi dự tiệc sinh nhật.


Tần Tỉnh cũng ở đó, “Anh, chị dâu không đi cùng anh sao?”


Cậu ta không biết mối bất hoà giữa Giản Hàng cùng Chung Nghiên Phỉ


Tần Mặc Lĩnh nhận lấy một ly rượu vang đỏ, “Chờ tới sinh nhật em, cô ấy sẽ tới.”


“Thế thì bắt buộc phải đến, chị dâu không đến thì anh cũng không cần đến.”


Tần Mặc Lĩnh không khiển trách cậu ta, ngược lại còn nói “Ừm”. Tần Tỉnh biết anh họ mình đã mềm lòng rồi.


Tần Mặc Lĩnh đi tìm Chung Nghiên Nguyệt, nói chuyện phiếm với cô vài câu, uống nửa ly rượu.


Chung Nghiên Nguyệt muốn cắt một miếng bánh cho anh, “Bánh năm nay khác với những năm trước, cậu có thể thử xem.”


Tần Mặc Lĩnh từ chối: “Cô không cần bận tâm, tôi không ăn.” Anh uống hết ly rượu vang đỏ, “Mọi ngườ cứ tiếp tục, tôi về trước.”


“Không ở lại chơi một lát sao?”


“Tôi có hẹn với Giản Hàng đi ăn tối.”


Chung Nghiên Nguyệt biết không thể giữ người lại được nữa, mặc dù cô ta không thích Giản Hàng, nhưng ở trước mặt Tần Mặc Lĩnh, chưa bao giờ tỏ ra nửa điểm khó chịu và cô cũng chưa từng ám chỉ một lời nào về Giản Hàng. 


Nhưng chuyện trong quá khứ kia không đáng để cô ta mất đi một người bạn như Tần Mặc Lĩnh.


“Vậy thì cậu mau về đi.” Cô thúc giục.


Tần Mặc Lĩnh chỉ ở lại bữa tiệc sinh nhật khoảng hai mươi phút, trao đổi vài câu với những người thân quen, rồi vội vàng rời đi.


Lúc này, tại Doãn Lâm, Giản Hàng vẫn chưa về.


Những người còn lại trong đội đã bàn bạc lúc họ vào nhà vệ sinh rằng tối nay họ không cần phải làm thêm giờ, sếp ăn mặc sang trọng như vậy có vẻ như có một cuộc hẹn.


Tuy nhiên, tám giờ tối, Giản Hàng vẫn chưa rời khỏi công ty.


Nửa tiếng nữa trôi qua, chuông báo thức reo lên. Tên báo thức là: Coi chừng đột tử do làm thêm giờ quá nhiều.


Giản Hàng giơ tay tắt báo thức, thu dọn bàn rồi về nhà.


Trong lúc chờ thang máy, Giản Hàng lấy điện thoại di động ra lướt một vòng bạn bè, phát hiện có ba tin nhắn của Tần Tỉnh, đều là ảnh sinh nhật bạn bè.


Cô không có việc gì nên bấm vào xem, sinh nhật tối nay là của Chung Nghiên Nguyệt.


Trong bức ảnh chụp sinh nhật, cô nhìn thấy bóng dáng của Tần Mặc Lĩnh.


Hóa ra anh không phải vì công việc mà là đến dự tiệc sinh nhật của Chung Nghiên Nguyệt.


Cô không có cảm tình với chị em nhà họ Chung, đặc biệt là Chung Nghiên Phi, nhưng Chung Nghiên Nguyệt là bạn của Tần Mặc Lĩnh, sinh nhật của bạn anh cũng nên đến. Cô cũng có những người bạn khác giới, và Đàm Phong là một trong số đó.


Nếu tối nay Đàm Phong tổ chức sinh nhật, cô nhất định sẽ ở đó miễn là có chút rảnh rỗi.


Nghĩ đến đây, cảm xúc mơ hồ trong lòng cũng từ từ tiêu hóa.


Về đến biệt thự, đậu xe xong, Giản Hàng cầm áo khoác và túi xách xuống.


Vừa bước vào nhà, trong sân có một chiếc ô tô khác cũng đi vào.


Không ngờ anh về sớm như vậy.


Ngay khi Giản Hàng vừa đi tới cầu thang, Tần Mặc Lĩnh bước vào, ánh mắt anh rơi vào người cô.


Giản Hàng sau đó nhận ra rằng cô không mặc áo khoác sau khi xuống xe, anh đã nhìn thấy váy của cô.


Tần Mặc Lĩnh nhìn bộ váy mỏng manh trên người cô, trang điểm hôm nay khác với mọi khi, chẳng lẽ vì tối nay nên cô mới ăn mặc đẹp.


Nhưng vì anh mà cuộc hẹn bị hủy bỏ, khiến cô phải bận rộn.


Giờ nghĩ lại, cô nói hẹn hôm khác, vì sợ hai tiếng đồng hồ không đủ để anh giải quyết chuyện nên đành hủy đi để anh yên tâm giao lưu.


Anh giải thích: “Hôm nay sinh nhật Chung Nghiên Nguyệt, đã nói với tôi từ trước, nhưng tôi quên mất.”


Giản Hàng mỉm cười: “Không sao đâu.” Là cô hủy bỏ cuộc hẹn trước.


Tần Mặc Lĩnh đột nhiên muốn bù đắp, hỏi cô: “Buổi tối ngày mai em có rảnh không?”


Giản Hàng bước lên cầu thang, “Chiều mai tôi phải đi công tác, dự án của tập đoàn Vạn Duyệt.”


Tần Mặc Lĩnh nhìn bóng lưng của cô, “Vậy sau khi đi công tác trở về, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi.”


Đợi cô đi công tác về không biết là ngày nào, lần này đi cồng tác có thể ở lại Tô Thành một, hai tháng.


Giản Hàng: “Tôi sẽ nói về nó sau.”


Trở lại phòng ngủ, Giản Hàng đứng trước gương, từ trong gương nhìn chiếc váy gần hai mươi vạn trên người, chưa ăn cơm xong liền đem chiếc váy cất dưới đáy hộp.


Ngày mai đi công tác, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc.


Sáng hôm sau.


Trước bảy giờ, tài xế đón Lâm Kiêu, đến biệt thự đón Giản Hàng, sau đó đưa họ đến ga đường sắt cao tốc.


Trong chuyến đi công tác này, Giản Hàng  dẫn theo Lâm Kiêu, một vụ mua bán sáp nhập lớn như vậy có thể cho anh ta học thêm được nhiều kiến thức.


Xe của tài xế không vào được biệt thự, vì vậy Lâm Kiêu gọi điện cho Giản Hàng: “Sếp, chúng em đến rồi, không vào biệt thự được, chúng em đợi chị ở cổng.”


“Được, năm phút nữa tôi sẽ ra.” Giản Hàng đẩy vali ra khỏi phòng ngủ. Trong vali có nhiều thứ, rất nặng, cô đi thang máy trong nhà đi xuống lầu.


Trước khi cúp điện thoại, Lâm Kiêu nói: “Có mang bữa sáng cho chị đó.”


“Cảm ơn.” Giản Hàng xách vali đi vào thang máy.


Dưới lầu, Tần Mặc Lĩnh vừa ngồi xuống bàn ăn thì dì Cảnh đã mang trứng trà tới, ngày hôm qua Tần Mặc Lĩnh bóc trứng trà cho Giản Hàng, bà nhìn thấy tận mắt, hôm nay bà đơn giản để đĩa gần Tần Mặc Lĩnh.


Dì Cảnh không ở trong phòng ăn, bà quay lại và đi làm việc trong nhà bếp.


Tần Mặc Lĩnh nhìn trứng trà trong đĩa, đã chiều cô quen hai lần rồi, cô lại đi công tác, không biết khi nào mới về.


Anh đưa tay ra, chủ động lấy một quả trứng trà để bóc.


“Chào buổi sáng.” Giản Hàng chào anh như thường lệ.


Tần Mặc Lĩnh quay đầu nhìn cô, Giản Hàng đang đứng ở lối đi giữa phòng ăn dành cho khách, mặc một chiếc áo khoác ngoài.


“Không ăn à?” Anh hỏi.


Giản Hàng: “Đồng nghiệp đã mang bữa sáng cho tôi rồi. Tôi đi đây.”


Cô nhấc vali và đặt nó xuống cửa.


Tần Mặc Lĩnh nhìn quả trứng trà đã bóc vỏ trong đĩa, vừa rồi lúc anh bóc vỏ Giản Hàng  cũng không thấy được.


Anh không thích ăn trứng luộc, chỉ thích ăn trứng chiên lòng đào.


Hôm nay, anh bóc quả trứng trà này và tự mình ăn.


Trong sân, tiếng giày cao gót tinh xảo và tiếng lăn lộc cộc của va li dần dần xa dần.


Từ khi Giản Hàng đi công tác, biệt thự vắng tanh, dì Cảnh cũng không có động lực nấu nướng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.