Cuộc Sống Thần Kinh Của Nữ Cương Thi Ở Mạt Thế

Chương 56: Ôm nhau (15)




“Xin lỗi…. Tôi không ngăn cô ấy lại được…” Người mặc quân trang thở hổn hển đuổi theo.
“Không còn chuyện của cậu nữa, lui đi.” Liên Trưởng Trương liếc mắt ra hiệu.
“Dạ” Người mặc quân trang ngạc nhiên nhìn tui rồi xoay người ra khỏi phòng.
“Hách Hách, cô có thể nói cho tôi biết cô được cứu như thế nào không?” Liên Trưởng Trương ân cần hỏi.
“Kiều Yến ở đâu?” dien<#dan<#LQD
“Kiều Yến…” Liên Trưởng Trương dừng một lát rồi nói tiếp: “Lúc cô rơi xuống hồ, thằng bé nhảy xuống cứu cô, nhưng mà… Thật có lỗi, chúng tôi đã không ngăn nó lại, vì không biết tại sao chúng tôi lại bị rất nhiều zombie tấn công, chắc cô cũng đã thấy, bây giờ Hồ Thanh Hải vì nguyên nhân nào đó không rõ mà cả khu vực phải gánh lấy tai ương. Sau này chúng tôi vẫn đang điều tra nguyên nhân, phỏng đoán là…”
“Kiều Yến ở đâu?” Tui cắt ngang lời ông ấy, hùng hổ hỏi.
Tui không muốn nghe nguyên nhân, chuyện đó chẳng liên quan gì đến tui cả. Kiều Yến ở đâu …
Cảm giác muốn giết chóc không thể ức chế quay cuồng trong lồng ngực tui.
“Hách Hách, em bình tĩnh một chút…” Ánh mắt Hạ Du Sâm lộ ra vẻ bi ai và lo lắng.
Bình tĩnh? Tui thấy bây giờ tui đang rất bình tĩnh.
Hai mắt tui đã bình tĩnh đến mức không còn chút nhiệt độ nào, loại ánh mắt như đang nhìn thức ăn này khiến Trương Thanh Thịnh đứng ngồi không yên.
Nhưng mà…Không phải cô…
“Đoàn trưởng Lý đâu?”
Là ông ta dẫn đội, ông ta thấy chết mà không cứu…
“Hách Hách, em nghe anh nói đã…” Hạ Du Sâm bước tới nắm chặt tay tui.
Cút ngay!
Tui thô lỗ hất tay anh ta ra, đừng cho là ai cũng có thể làm động tác này. Chỉ có Kiều Yến thôi, Kiều Yến là đặc biệt, Kiều Yến rất quan trọng với tui…
“Từ Tĩnh đâu?”
Là ả, mọi chuyện đều do ả, nếu ả không đẩy tui…
“Hách Hách, em đừng như vậy, em bình tĩnh nghe anh nói. Không thấy Từ Tĩnh đâu nữa, đoàn trưởng Lý cũng không thấy, mọi người đã mất tích sau sự kiện hồ Thanh Hải 1 tháng, giờ em tìm họ cũng không được, em đừng vậy mà…”
“Các người dựa vào cái gì mà nói nó chết?” Tui dùng ánh mắt lạnh như bằng nhìn Trương Thanh Thịnh.
“Lúc đó…” Trương Thanh Thịnh ngập ngừng, sau cùng vẫn nói ra: “Sau khi cô ngã xuống, Kiều Yến cũng nhảy theo. Chúng tôi định tổ chức cứu viện nhưng không ngờ lại bị zombie công kích, trong đó còn có không ít Biến Dị Giả, thương vong nghiêm trọng khiến chúng tôi quyết định phải rời khỏi, nhưng mà Kiều Yến...”
Trương Thanh Thịnh há miệng thở ra, sau đó lại im lặng.
“Các ông... bỏ nó lại?” Tui thay ông ta nói cho hết.
“Tôi rất xin lỗi...”
Bỏ nó lại, bỏ nó lại trong hồ đầy Biến Dị Giả?
“Hách Hách, anh xin lỗi, anh không làm được gì cả.... Liên trưởng cũng rất buồn, ông ấy mất đi một thuộc hạ quan trọng, ông ấy cũng rất khó chịu...” Hạ Du Sâm cụp mắt khuyên nhủ tui.
Đau lòng? Khổ sở?
Vậy còn tui? Cảm giác như trái tim bị xé toạc này là...
Đứng trong căn phòng sáng choang, tầm mắt lại tối đen, tui mặc kệ những người không liên quan, lẻ loi đứng đó.
Kiều Yến chết rồi?
Kiều Yến chết rồi?
Sao mọi người lại nói dối? Sao cả thế giới này lại nói dối?
Hách Hách từng làm việc xấu ư... ? Sao lại muốn trừng phạt tui...?
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, hơn mười người lính trang bị vũ trang vây tui lại, họng súng đen ngòm trống rỗng nhắm về phía tui...
“Chúng tôi rất xin lỗi... theo tin tức ngầm do sở điều chế thuốc của Chiến Phủ truyền lại, một năm rưỡi trước đây chúng tôi đã rất cố gắng tìm lại cô gái đã rơi vào hồ Thanh Hải, đó chính là cô- Hách Hách.” Trương Thanh Thịnh nhìn tui, áy náy nói: “Đương nhiên chúng tôi không biết tại sao cô lại được cơ quan này để ý, nhưng để bảo đảm chúng tôi muốn điều tra thử xem sao. Vì tốt cho cô, xin đừng phản kháng.”
Tui đờ đẫn nhìn dien<#dan<#LQD lướt qua một loạt họng súng.
“Hách Hách, không sao đâu, em đừng sợ, chúng ta chỉ làm một bài kiểm tra đơn giản...” Hạ Du Sâm đứng ngoài vòng súng ống an ủi tui.
Hai người... hùa nhau gạt tui?
Kiều Yến nói, con người là loại sinh vật dơ bẩn.
Kiều Yến nói, không được tin bất cứ ai.
Kiều Yến nói, chỉ em mới có thể chấp nhận con người thật của chị.
Những con vật này đang gạt tui...
Gạt tui rằng Kiều Yến đã chết, gạt tui đi kiểm tra... Kiểm tra cái rắm, định lấy máu của tui! Nghiên cứu tui! Giải phẫu tui! Lợi dụng tui một cách triệt để!
Đồ lừa đảo!!
Tui giận tím mặt, hung tợn chụp lấy viên đạn bắn lén tới.
“Hách Hách!” Hạ Du Sâm kích động hô lên.
Phát súng đầu tiên bắn vào bụng tui.
“Xin cô đừng chống cự.”
Máu đỏ tươi ào ạt tuôn ra khỏi miệng vết thương của tui...
Chết đi, tui lắc mình nhào tới trước mặt người nổ súng, trước khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, xé toạc cơ thể của một người trưởng thành.
Ruột và nội tạng rơi xuống đất, tiếng súng liên tiếp vang lên trong tiếng nôn khan.
Các người đều đáng chết!!
Tui bước đi trong mưa đạn, mỗi bước đi lưu lại một cái xác máu me, tiếng thét chói tai ngày càng vang, tiếng súng ống ngày càng dồn dập, tui như một người máu bước đi trong mưa đạn màu máu.
“Quái vật! Cô ta là quái vật!!”
“Đáng giận! Mau giết cô ta!! Thử bắn vào đầu xem!!”
“Giết đi!”
“Quái vật! Chết đi!”
Các người mới là những kẻ đáng chết!!
Tầm nhìn của tui bị bao trùm bởi một màu đỏ, chỉ bước tới và tránh né theo bản năng.
Máu thịt của ai, ai đang gào thét, trong lòng tui đều như nhau cả, các người mới là những kẻ đáng chết!!
Xương đuôi màu trắng vươn ra, vung ngang, chặt ngang người những kẻ xung quanh.
Chết đi...
Chết hết đi...
Chết hết đi!!
Kiều Yến chết rồi thì các người còn sống làm gì!!
“Không ổn rồi!! Tất cả phòng tuyến phòng hộ đã bị rất nhiều zombie công kích! Yêu cầu viện trợ!!”
“Cái gì?!”
“Bắt lấy con quái vật này!”
Kiều Yến chết rồi, sao các người vẫn còn sống?!!
Đi chết hết đi!!
Trong đầu tui chỉ còn sự giết chóc và phẫn nộ, bản năng chiếm cứ mọi ngóc ngách trong cơ thể. Sau cùng, trong khoái cảm trả thù và sự tuyệt vọng, tui lê thân thể trọng thương trốn khỏi thủ đô.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.