Cuộc Sống Sau Khi Bị Hào Môn Mãnh Thú Cưới Về Nhà

Chương 7: Luận về không biết xấu hổ, Túc tổng số hai không ai số một




Edit: Vô Thanh
Beta: Cassie
Lúc này, Đường Thanh đang thưởng thức Cửu Ngư Quần Hội.
Tay nghề của thợ cả tinh xảo, lợi dụng không gian của bức phù điêu* một cách hoàn mỹ, điêu khắc những gợn sóng trong veo, chuốt cho đuôi cá vểnh lên, không biết dùng thuốc màu gì mà màu đỏ của vảy cá sinh động như thật, dường như một giây sau con cá sẽ bứt tường nhảy ra.
Đường Thanh càng nhìn càng thấy… đói.
Có thể là do bố cục phong thủy đẹp, cẩm lý trong ao cũng được nuôi dưỡng tốt, so với cá ở ngoài trông ngon hơn bao nhiêu.
Đường Thanh muốn ăn lắm, nhưng cảm thấy mình đến báo ân, đã ở nhà người ta còn muốn ăn cẩm lý người ta nuôi, không phải hơi khùng à.
Cậu gạt bỏ suy nghĩ này, chỉ hỏi một câu lúc nào ăn cơm.
Túc Thiên Dục nói: “Bất cứ lúc nào đói bụng đều có thể ăn cơm.”
Đường Thanh: “Tôi đói.”
Hai người liếc nhìn nhau, vô cùng vui vẻ mặc kệ Quyền Lê đi ăn cơm trước.
Chờ Quyền Lê trở về, hai người đang cầm cốc trà ngồi ở trong sân, người ngắm trăng người thưởng cá, đặc biệt an nhàn thoải mái.
Vậy mà trợ lý Quyền lại mang về mấy cái tin xấu: “Tập đoàn bị người ẩn danh báo cáo gian lận thuế và trốn thuế, bởi vì không đủ chứng cứ nên hiện đang trong giai đoạn điều tra, họ muốn cậu ra mặt phối hợp.”
“Ngoài ra, viện nghiên cứu cũng bị nhân viên dùng tên thật báo cáo sử dụng dược phẩm vi phạm luật cấm, nghe nói còn có ảnh chụp làm bằng chứng, cũng bị cưỡng chế dừng nghiên cứu, nhất định phải phối hợp điều tra.”
Hai chuyện này thật là trùng hợp, không cần nghĩ cũng biết là nhằm tấn công Túc Thiên Dục. Nói không chừng là hóng được hắn hẹn bác sĩ, sợ rằng sẽ bỏ qua thời cơ tốt nên tấn công.
Quyền Lê bổ sung: “Tôi đã sớm phái người đi điều tra, lần này cho dù có ẩn danh thì vẫn tóm được đuôi.”
Túc Thiên Dục cũng đoán được, vô cùng bình tĩnh nói với người ngồi cạnh: “Cậu xem, tôi muốn yên ổn hai ngày thôi cũng không được.”
Đối phương đang túm chặt vận rủi của hắn, muốn bắt hắn phải xui xẻo tới mười năm để nếm thử thế nào là đỗ nghèo khỉ*. Nghĩ thế, Túc Thiên Dục cười càng tươi.
*từ mạng của VN mình, ý là đ* nghèo khổ
Đường Thanh thêm trà cho hắn, an ủi: “Nếu như tôi ra ngoài với anh, ít nhất cũng có thể kiềm chế được vận rủi.”
Túc Thiên Dục gật đầu: “Được.”
Ngày hôm sau, ba người dậy sớm đi ra ngoài, đến công ty vừa vặn lấy được tư liệu của cuộc điều tra lần thứ nhất.
Thủ đoạn của người ẩn danh báo cáo giống lần trước, nhưng trong tình trạng không đủ chứng cứ mà vẫn thành công khiến tập đoàn bị điều tra, sau lưng chắc chắn có cơ vững chắc. Quyền Lê dựa vào điều này mà đào sâu thì tìm ra phía sau là tập đoàn Thẩm thị.
Về phần dược phẩm, nhân viên dùng tên thật báo cáo mặt ngoài có lai lịch trong sạch, không thù không oán hay tranh chấp lợi ích gì với tập đoàn Túc thị, nhưng trên thực tế lại là tình nhân bé nhỏ ở phương xa của tổng giám đốc Quản thị…
Mặt khác, Đường gia cũng nhúng một tay vào, mục tiêu tập trung cũng là viện nghiên cứu.
Quyền Lê đọc xong, chậc chậc hai cái, mắt hồ ly cong lên, trong mắt toàn là cười trên nỗi đau của người khác: “Thấy không, cậu bình thường ngang ngược hung hăng lắm vào, lúc gặp khó khăn ai cũng bỏ đá xuống giếng.”
Túc Thiên Dục cười nhạo: “Cái loại tổ hợp dựa vào lợi ích mới cấu kết với nhau làm chuyện xấu, còn muốn tôi phải khuất phục? Nằm mơ.”
“Đúng đúng đúng, cậu là nhất, nhất cậu rồi.” Quyền Lê thừa dịp vừa giải thích cho Đường Thanh vừa nói xấu: “Chủ tịch Túc của chúng ta vô cùng lợi hại luôn, ném tổng giám đốc Lưu gia ra khỏi văn phòng, ở đại thọ tám mươi tuổi của ông lớn Sài gia còn tặng người ta rùa đen, nói Sở tiểu thư là con ruồi…”
Quyền Lê nói, Túc Thiên Dục ngồi ngay cạnh bổ sung thêm: “Chuyện Lưu gia là bởi vì hắn cậy quyền thế ép người, muốn cưỡng ép nhập cổ phần của Túc thị, chuyện Sài gia thì lại càng vô liêm sỉ, ông già đó già rồi mà còn không đứng đắn, nhất định phải ép cưới, vị ở Sở gia cũng chả kém, chủ yếu là bố mẹ cô ta đã từ bỏ rồi mà cô ta còn bám dính lấy tôi, rất đáng ghét…”
Đường Thanh à một tiếng: “Đúng là những người này không thích hợp để giao lưu, tỉ lệ giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn so với nhân lúc cháy nhà hôi của thấp hơn nhiều, mất lòng nhau thì mất thôi.”
Túc Thiên Dục hài lòng gật đầu: “Đúng.”
“Không hề, chủ tịch Túc giỏi nhất là mở mồm nói không cần bạn bè gì hết.” Quyền Lê nheo mắt hồ ly, diễn lại bộ dạng xấu tính của chủ tịch Túc: “Tôi, Túc Thiên Dục không cần giúp đỡ, hay mấy cái gọi là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, bởi vì tôi sẽ không để mình rơi vào tình huống này.”
“Nhìn đi, rất là ngang ngược. Sau đó, chủ tịch Túc của chúng ta bị mọi người cô lập, há há há.” Quyền Lê cười cực kỳ lớn tiếng.
Đường Thanh lặng lẽ nhìn, nhịn không nổi quay đầu hỏi: “Anh làm gì anh ta hả?”
Túc Thiên Dục nhìn chằm chằm Quyền Lê cười dịu dàng: “Làm việc không đạt tiêu chuẩn, cắt ba năm tiền lương.”
Đường Thanh: “…”
Thật ác độc. Con đĩ mẹ đứa nào ăn cắ.p truyện bố mày dịch, chúc mày muôn đời ỉa chảy.
Nhưng mà điều ác hơn còn ở phía sau, Túc Thiên Dục nâng cằm, ra vẻ suy tư nói: “Cậu ta cười một tiếng, tôi lại nghĩ tới tiền đền lồng chim còn chưa kịp đòi.” Sau đó cười càng dịu dàng hơn.
Đường Thanh: “…”
Cậu im lặng nhìn Quyền Lê, ho nhẹ ý nhắc nhở.
Nhưng mà Quyền Lê không bắt sóng được. Y bị cắt ba năm tiền lương nên điên mất rồi, lần độc mồm độc miệng này vui vẻ gì đâu, trong mắt hồ ly toàn là ý cười: “Phỏng vấn chủ tịch Túc một chút, bị cô lập, bị bỏ đá xuống giếng, không một người đứng ra giúp đỡ là cảm giác thế nào?”
Túc Thiên Dục mỉm cười nhìn y: “Sao cậu lại mắng cậu Đường vậy?”
Quyền Lê: “???”
Đường Thanh: “???”
Túc Thiên Dục thở dài: “Tôi biết cậu Đường không rõ lai lịch, trên người có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng tốt xấu gì người ta cũng tới giúp chúng ta, sao cậu lại mắng người ta không phải người.”
Quyền Lê: “…” Ăn cắp làm chó nhé dcm chúng mày.
Đường Thanh: “…”
Thấy lửa sắp đốt lên người mình, Đường Thanh lập tức quay lại chủ đề chính, lôi tài liệu Đường gia ra, chủ động giải thích: “Tôi không có quan hệ gì với bọn họ, chỉ là cùng họ Đường.”
Nghiên cứu mèo con đương nhiên thú vị hơn tra tấn Quyền Lê, Túc Thiên Dục đưa ra lựa chọn rất nhanh, thừa cơ hội hỏi một câu: “Dạo gần đây có liên lạc được với bố cậu không?”
Đường Thanh mắt cũng không chớp, nói: “Không á. Anh cũng biết nhà tôi chuyên về huyền học, xem mộ, vào núi sâu bắt quỷ cho người ta là chuyện bình thường, hành tung bất định, liên lạc được hay không đều nhờ vào duyên phận, khó nói lắm.”
Túc Thiên Dục mỉm cười nhìn cậu.
Đường Thanh vô tội nhìn lại, vẻ mặt cực kỳ chắc chắn.
Hai người giằng co ba phút, Đường Thanh cảm thấy ánh mắt đối phương càng lúc càng kỳ quái, chỉ có thể mở miệng lần nữa: “Tôi thật sự không có quan hệ gì với Đường gia.”
Điểm ấy là chắc chắn, Túc Thiên Dục cũng biết. Hắn chỉ tò mò rốt cuộc lai lịch của mèo con này là gì, vì sao không mảy may có tí tư liệu nào.
Chẳng lẽ là vì che giấu thân phận yêu quái?
Túc Thiên Dục đứng trên lập trường của mình nghĩ, cảm thấy cũng đúng.
Dù sao mèo con không biết thuật pháp, không biết thủ thuật che mắt có thể che giấu hơi thở, thân phận, thậm chí là tinh tượng* — đương nhiên, dù mèo con có biết thuật pháp thì cũng chẳng làm gì được lão yêu quái bọn họ.
*dựa vào vị trí của sao chiếu mệnh mà suy đoán số mệnh
Bọn họ vẫn hay gọi cậu là mèo con, nguyên nhân cũng bởi vì hai trăm tuổi ở trước mặt bọn họ thật sự quá nhỏ.
Cho nên, mèo con không biết thân phận mình đã lộ, vẫn cố gắng che giấu.
Túc Thiên Dục tự ảo tưởng hình ảnh mèo con phe phẩy cái đuôi đang tự cho là mình che giấu tốt, bộ dạng đắc ý, bị chọc cười.
Đường Thanh: “???” 
Không phải chứ, trông cậu buồn cười lắm sao?
Mặt đối mặt, cười gì cậu chứ trời?
Đường Thanh mất hứng, khóe miệng hạ xuống, môi mím mím, nhưng lại mau chóng kiềm chế. Không được, sau khi nhập thế cậu là người lớn rồi, phải trưởng thành lên!
Đường Thanh nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, ngước mặt lên, lạnh nhạt nói: “Chắc chắn không có quan hệ.”
“Ừm, không có quan hệ.” Túc Thiên Dục vừa tìm được thú vui mới, hiển nhiên không muốn vạch trần cậu, cười tủm tỉm nói: “Vừa mới thất thần, xin lỗi.”
Đường Thanh có chút hoài nghi: “Vậy anh cười cái gì.”
Túc Thiên Dục nói: “Chỉ cần nghĩ tới có thể thu tiền lồng chim là vui rồi.”
Quyền Lê đang nghe, trúng một mũi tên: “…”
Cái từ “tiền” này rốt cuộc cũng gọi được lý trí của trợ lý Quyền về. Y giả vờ như là vừa rồi không có phát sinh chuyện gì hết á, một lần nữa quay lại chủ đề chính: “Đường gia là công ty kinh doanh thuốc đã trăm năm, sở dĩ lần này nhúng tay vào là muốn làm ngư ông đắc lợi, chiếm được thị trường dược phẩm. Cho nên trọng điểm vẫn là Thẩm thị và Quản gia.”
“Theo ý của cậu Đường, công kích tiêu cực sẽ tăng thêm vận rủi, thương thế của chủ tịch Túc sẽ mãi không dứt tạo ảnh hưởng đến vận thế mười năm. Bọn họ gấp gáp hành động như vậy có thể nói… ít nhất trong bọn họ có một vị biết chuyện.”
Quyền Lê cau mày nói: “Người hại chủ tịch Túc bị vận rủi quấn thân, có lẽ chính là chỗ dựa sau lưng của bọn họ.”
Vừa dứt lời, khí thế của Túc Thiên Dục nháy mắt thay đổi, rõ ràng lúc đầu tư thế ngồi lười nhác thoải mái, giờ cả người tỏa ra mấy phần lạnh lùng, kèm theo giận dữ không hề che giấu, nụ cười trên mặt cũng biến mất.
Dựa vào phản ứng này, Đường Thanh có thể xác định Túc Thiên Dục biết hoặc thậm chí còn quen người phía sau màn.
Trong chớp mắt, trong đầu Đường Thanh hiện lên vô số câu chuyện tình thân, tình bạn, tình yêu trở mặt thành thù, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế nghi ngờ, không hỏi nữa.
Cậu đến để giải quyết vấn đề, không phải để tạo thêm vấn đề, biết nhiều cũng vô dụng, thành thật ở cạnh hắn giúp đỡ là được rồi.
Nghĩ thế, Đường Thanh lại im lặng, nghe bọn họ nói tiếp.
Ý của Quyền Lê là, cho dù tình huống có ra sao thì phải ưu tiên thân thể, không thể bởi vì những cái chiêu cỏn con này lừa mà không để ý đến mục đích cuối cùng của bọn họ.
Túc Thiên Dục cười đến rợn người, nhưng cũng không phản bác.
Trước mắt, bọn họ đang bị điều tra, không thể tùy tiện rời đi, làm việc gì cũng bị gò bó. Mà người bên ngoài lại thừa cơ ra tay, quả nhiên lại gây sự trên mạng.
Bọn họ có tiền, mua thủy quân, mua kịch bản, mua marketing, tiền không là vấn đề, trong thời gian ngắn đẩy ba cái hot search “Tập đoàn Túc thị bị kiểm tra lần thứ ba”, “Tập đoàn Túc thị gian lận thuế trốn thuế”, “Công ty dược phẩm Túc thị xuất hiện dược phẩm vi phạm lệnh cấm” lên bảng treo một ngày liền.
Cách hai lần điều tra trước chưa đến mấy ngày, dân mạng tạm thời còn nghi ngờ, hầu hết là đang thảo luận.
Cho đến khi weibo chính thức của Thẩm thị ra sân, chỉ đích danh Túc thị, mạnh mẽ lên án tập đoàn Túc thị ỷ thế hiếp người, thanh danh nhiều năm qua trong ngành cũng sớm hỏng, làm ra những chuyện như thế cũng là bình thường.
Dân mạng lập tức phấn chấn, chạy tới ăn dưa, lại thêm thủy quân phối hợp nhịp nhàng, hướng bàn luận trên mạng bị khuấy tung.
Có người vẫn còn lý trí hỏi: [Mấy người đang chiến tranh thương nghiệp sao? Hot search lần trước không phải là mấy người làm đó chứ?]
Weibo chính thức của Thẩm thị đáp lại: [Đương nhiên không phải, trước đây chúng tôi không thù không oán, tại sao phải công kích họ? Sự việc công ty dược phẩm lần này thực sự quá nghiêm trọng, ai có thể cam đoan cả một đời không dùng tí thuốc nào? Thế mà họ vẫn giở trò với thuốc được, quả thật là táng tận lương tâm! Chúng tôi không thể trơ mắt ra nhìn như vậy!]
Lời nói chính nghĩa, ngôn từ làm người người cảm động, quả nhiên hướng gió dần nghiêng về phía Thẩm thị.
Túc Thiên Dục một khi bị chửi, vận rủi trên người lại dày thêm mấy phần, nếu như nghiêm trọng thì chẳng cần đợi tới tối vết thương cũng đã trở đau đớn.
Ba người tụ lại một chỗ, thương lượng một lát đều cảm thấy nếu Thẩm thị đã trở mặt, chắc chắn cũng biết bọn họ đã tra ra rồi, nên mới quyết định hành động không biết xấu hổ như vậy.
Thế nhưng… luận về không biết xấu hổ, chủ tịch Túc số hai không ai số một.
Hắn lên thẳng weibo chính thức của Thẩm thị, trích lại đoạn phát ngôn chính nghĩa của Thẩm thị, đáp: [Không thù không oán hả? Chẳng lẽ không phải là do chủ tịch nhà mấy người thổ lộ nhưng bị từ chối nên ghi hận trong lòng sao?]
Weibo chính thức của Thẩm thị: [???]
Dân mạng: [Ồ wao!!!]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.